Sở Từ vừa dứt lời thì mẹ của Võ Thuận vừa muốn tức giận lại sửng sốt, nhíu mày mở miệng hỏi: "Ủng hộ quán ăn của cô? Quán
ăn này là do họ hàng nhà cô mở?"
Võ Thuận nhất thời cũng nghĩ
đến, Sở Từ mở quán ăn ở huyện này. Nhưng hôm nay gã rất sốt ruột nên
nhất thời không nhớ đến chính là Phúc Duyên Đài này.
"Mẹ, Sở Từ
là bà chủ ở đây." Võ Thuận nói một câu, vội vàng nói tiếp: "Ngoài ra,
bốn loại thuốc mà phòng khám của mẹ lấy ở thôn Thiên Trì cũng được sản
xuất trong xưởng thuốc của em ấy. Xưởng đó hiện tại chuẩn bị hoàn thành
nhà máy lớn. Thời gian gần đây Hương Như ở đó giúp đỡ em ấy quản lý."
Gã cũng nghe ra Sở Từ tặng món ăn đó có nghĩa là gì. Nhưng lúc này cũng không biết giải thích với Sở Từ như thế nào.
Nhưng ở trong lòng Sở Từ thì Võ Thuận này đã bị loại. Vốn dĩ nàng cảm thấy
người này mặc dù có vẻ như không có nhiều quyết đoán, nhưng chưa chắc
không thể sửa được. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của gã hôm nay chỉ cảm
thấy thất vọng tột đỉnh.
Tương lai nếu chị Hương Như yêu gã. Hai
năm đầu kết hôn, có lẽ ở trong mắt Võ Thuận chị vẫn là bánh trái thơm.
Chuyện gì xảy ra cũng nhường chị, giúp đỡ chị. Nhưng thời gian dài, chỉ
sợ bản tính thật của Võ Thuận hiện ra. Đến lúc đó chị Hương Như cũng
thật sự nhảy vào một hang sói khác. Hơn nữa... không chừng còn bò không
ra được.
Trước đó có thể thuận lợi ly hôn với Hoàng Kiến Dân hoàn toàn là vì không có con. Lúc trước nhà họ Hoàng nói chị Hương Như không thể sinh. Nhưng bây giờ Tôn Bách Linh gả vào nhà cũng một thời gian vẫn không có tin tức, có thể thấy được người có vấn đề chỉ sợ không phải
chị Hương Như mà là Hoàng Kiến Dân.
Nếu sức khỏe của chị Hương
Như tốt, một khi tái hôn thì rất nhanh tự nhiên sẽ có thai. Lỡ như đến
lúc đó hôn nhân có trục trặc thì làm sao còn có thể thoải mái rút lui
như trước được.
Mặc dù bây giờ Võ Thuận biểu hiện si tình, Sở Từ sẽ chỉ giữ chị Hương Như cách gã thật xa.
Mặc dù tùy tiện một chút, nhưng tùy tiện chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Chỉ là bây giờ, ba mẹ của Võ Thuận vừa nghe đến lai lịch của Sở Từ nhất
thời ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn, không thể tin được: "Con nói... quán ăn này là của cô ta? Còn có xưởng thuốc kia?"
"Dạ." Võ Thuận gật đầu.
"Không thể nào? Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Đã 18 chưa?" Mẹ Võ Thuận lại hỏi.
"Dường như... vừa mới 18 thì phải?" Võ Thuận cũng không xác định, lại nói
tiếp: "Sở Từ rất có năng lực, một mình tự gây dựng sự nghiệp. Em trai
của em ấy là học sinh cấp 3, thành tích cũng rất tốt, nghe nói là hạng
nhất cả khối. Tương lai không chừng còn có thể thi đậu đại học trọng
điểm."
Gã nói xong, miệng của mẹ Võ Thuận đã không khép lại được. Trong lòng nghĩ muốn nói với Sở Từ thêm mấy câu, nhưng lúc này Sở Từ đã rời đi. Một lúc sau, người phục vụ bưng món Sở Từ tặng lên. Ba mẹ Võ
vừa thấy thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn qua như chịu kích thích
không nhỏ.
Cũng khó trách, món này của Sở Từ tinh xảo, củ cải
trắng có hình ngọn núi nhỏ, hoa văn mờ ảo, hiển nhiên đang mắng con bà
củ cải lớn hoa tâm*. Mặt khác cách trang trí giống như tên gọi của món
ăn này, thật sự là núi nhìn núi cao, châm chọc bọn họ không có gì để
nói.
(*Củ cải lớn hoa tâm: củ cải có thể hiểu là bộ phận sinh dục của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa.)
"Tại sao con... con không nói sớm? Nếu mẹ biết cô ta là bà chủ của quán ăn
này, bất luận như thế nào cũng sẽ không nói những lời như vậy?" Trên mặt mẹ của Võ Thuận có mấy phần tự trách, ánh mắt vẫn nhìn về phía quầy lễ
tân.
Võ Thuận cũng hơi bất lực nói: "Trước đó con không nghĩ đến. Hơn nữa, khi mẹ vừa nhìn thấy em ấy chính là thái độ không muốn để yên
cho em ấy. Con có thể nói sao?"
Mẹ Võ thở dài: "Kỳ thật, nếu như
con thích là cô ta cũng được, tốt xấu gì con bé có khả năng có bản
lĩnh... Nhưng nếu Thôi Hương Như thân như chị em với cô ta hẳn là cũng
không tệ phải không? Đúng rồi, mẹ quên hỏi cô gái kia bao nhiêu tuổi
rồi? Chắc cũng giống Sở Từ này đúng không? Dù sao hầu hết con gái trong
thôn ở độ tuổi 20 đều đã kết hôn."