Từ Bình buồn bực trong lòng. Nhưng cũng biết kêu Trương Hồng Hoa lấy ra
25 đồng này thật sự hơi khó khăn. Chỉ là nghĩ đến mấy năm nay mình cực
khổ vì gia đình này. Nhưng bây giờ con trai không nghe lời, vợ không tri kỷ thì cảm thấy hơi thất vọng và hậm hực.
"Vậy bà dẫn Vân Đống về nhà trước đi, qua nửa tháng nữa tôi về." Từ Bình chỉ có thể bất lực nói.
Trương Hồng Hoa vừa nghe câu này cũng cảm thấy Sở Từ quá mức âm hiểm, lại nghĩ đến mấy ngày trước Nghiêm Cầm nói với bà. Bà do dự nói: "Đại Bình,
Nghiêm Cầm nói: nếu tương lai thằng cả nhà mình kết hôn với Sở Từ thì Sư đoàn trưởng nhất định không vui. Đến lúc đó thằng cả ở quân đội cũng
không ổn. Dân chúng nhỏ bé như chúng ta, cuộc sống có tốt đẹp hay không, không phải tất cả đều là chuyện của cấp trên sao? Gia đình Dịch Tình
nếu muốn ép buộc chúng ta, chúng ta căn bản không có cách gì."
Trương Hồng Hoa cũng không biết tình hình của Từ Vân Liệt. Bà rõ ràng nghĩ chức vụ của Sư đoàn trưởng này lớn Từ Vân Liệt.
Từ Bình lấy điếu thuốc ra hút mấy hơi và nhả khói.
Thật lòng mà nói, nếu Sở Từ là một cô gái ngoan một chút, cũng không có quan hệ gì với thằng hai. Ông thật ra rất vui để cho thằng cả cưới nàng. Dù
sao Sở Từ cũng có khả năng. Hôm qua ông ở đây cả buổi chiều, nhìn ra
được chỗ này kinh doanh tốt. Nhân viên từ trên xuống dưới đều nghe lời
của nàng. Tuổi nhỏ như vậy có thể làm được như vậy quả thật có bản lĩnh.
Nếu Sở Từ là con gái nhà mình, tự nhiên đáng giá kiêu ngạo. Nhưng ông lại không muốn cô gái như vậy làm làm con dâu.
Không thành thật, quá mạnh mẽ, không quy tắc.
"Tôi có thể làm gì đây? Vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng với Sở Từ. Nhưng
tính tình của nó còn cứng đầu hơn cả thằng cả, căn bản không nghe lời
khuyên. Nó vừa thấy tôi không đồng ý chuyện của hai người bọn nó đã lập
tức trở mặt..." Từ Bình buồn bã nói.
"Nếu như vậy ông cứ ở đây
nửa tháng đi. Tôi thấy trong quán ăn này có rất nhiều đàn ông, tình ngay lý gian. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Thằng cả nhà mình lại không ở
đây. Danh tiếng của Sở Từ vốn dĩ đã không tốt. Nếu không biết yêu bản
thân mình một chút, thằng cả nhất định cũng xem thường nó." Bà nói xong
nhìn liếc nhìn vào bên trong, trong lòng hơi ngứa.
Cả đêm qua Từ
Bình không về nên bà vẫn luôn nghĩ theo chiều hướng tốt, suy nghĩ có lẽ
là Sở Từ nể thân phận của Từ Bình nên đặc biệt giữ ông ở lại. Thậm chí
hầu hạ món ngon. Cho nên bà mới đặc biệt dẫn con trai đến, cũng muốn cho nó ăn một bữa ngon. Nhưng không nghĩ đến thật sự có hầu hạ ăn ngon mà
còn đòi tiền. Chồng của bà cũng không có mắt nhìn mới có thể bị Sở Từ
lừa.
"Được rồi, ông đi làm tiếp đi. Tôi dẫn con trai dạo phố rồi về." Trương Hồng Hoa lại nói.
Từ Bình gật đầu. Nhưng lúc này Từ Vân Đống lại không chịu, lập tức ầm ĩ
lên: "Con không đi! Con muốn ăn thịt! Mẹ, mẹ đã hứa hôm nay dẫn con đi
quán ăn. Hai ngày trước con có gia đình bạn học đến huyện ăn cơm, nó nói chính là chỗ này, nói hương vị rất ngon. Con mặc kệ, con muốn ăn thử.
Đây không phải là quán ăn của chị hai của con mở sao? Con đi vào xem một chút."
Nói xong kiên trì đi vào trong.
Từ Bình vừa tháy
vội vàng nắm lấy người, sốt ruột đến mức điếu thuốc trong tay cũng buông xuống: "Con ồn ào cái gì, ai là chị hai của con?"
"Dù sao không
phải chị hai chính là chị cả, đều giống nhau! Con là em trai cô ấy, con
cũng không thể vào ăn cơm sao? Trước đó con còn nói với bạn học chuyện
này. Nếu mọi người biết con không thể vào ăn, con còn để mặt mũi ở chỗ
nào?" Từ Vân Đống không vui nói tiếp.
Từ Bình nóng nảy, ông còn
thiếu tiền chưa trả hết. Nếu lại thêm một bữa thì sao ông có thể chịu
được? Hơn nữa, cả người cũng không dậy nổi!