Những điểm tâm này có
khoảng 48 loại. Một số thì hấp, nhưng có một số là nướng. Thậm chí còn
có một số chiên dầu, nhìn qua rất phức tạp. Nguyên nhân cũng chính là vì như thế mọi người mới không tin Sở Từ có thể làm nhiều món như vậy bán
trong một ngày.
"Làm được, nhưng mấy loại này tốn nhiều thời gian và phức tạp. Cho nên điểm tâm ở đây sẽ được sắp xếp bắt đầu bán dựa vào thực đơn. Bây giờ bán loại sủi cảo hấp, mỗi loại sủi cảo hấp mỗi người
chỉ có 10 cái. Dù sao cũng rất nhiều loại, tôi còn hy vọng mọi người nếm thử được nhiều loại. Tôi đảm bảo hương vị rất ngon. Đương nhiên, giá cả cũng không đắt, nhân chay 5 xu, nhân thịt 1 hào, tùy ý chọn, tùy ý
chọn." Sở Từ cười nói.
Giá này đối với nàng rất rẻ, nhưng là giá
bình dân. Dù sao mì Dương Xuân bên ngoài cũng chỉ khoảng 8 xu. Nếu nàng
đặt giá cao, dù có đẹp cũng không có ai ăn.
Bất quá những món này đều bán số lượng.
Tối hôm qua, nàng đã dùng hai cái máy to kia để làm rất nhiều bột mì và
chuẩn bị rất nhiều nhân, chỉ cần gói nhân lại bỏ vào lồng hấp hoặc là lò nướng ở sau bếp là được. Khi thật sự quá bận không thể làm kịp có thể
tìm hàng xóm giúp đỡ, trả chút tiền công cũng không vướng bận.
Hiện tại Sở Từ vừa nói xong rất nhiều người đều động tâm tư, thật sự món
trong lồng hấp quá quyến rũ người ta. Đặc biệt được hơi nóng bao vây làm cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu. Còn trẻ con nhìn thấy cũng không
chịu đi nữa.
Một lồng hấp này có năm tầng, lồng hấp rất lớn, một
tầng có mấy chục cái sủi cảo hấp. Trong bếp còn đang tiếp tục hấp, chỉ
cần thêm lửa có lại có gió thổi là hấp cũng nhanh chín, sẽ không làm
gián đoạn việc buôn bán.
"Tầng này mỗi loại cho tôi mười cái nếm thử." Đã có người nói.
"Mỗi loại cho tôi năm cái là đủ rồi..." Người bên cạnh cũng nói.
Đúng lúc có người vẫn chưa ăn sáng, những món nóng hổi này thật làm cho người ta thích, đủ ấm người.
Chỉ là nhân thịt heo đắt. Mặc dù không nhỏ, nhưng một người đàn ông trưởng
thành muốn ăn no ít nhất cũng phải mười cái. Tính ra giá cả cũng hơi
chua xót, chỉ là khó có được cơ hội nhìn thấy món ăn hiếm lạ như vậy.
Nếu không nếm thử nhất định sẽ hối hận. Dù sao cô chủ cũng đã nói, một
tháng chỉ bán một lần.
Người dân ở trong huyện thực sự tiêu tiền
nhiều hơn trong thôn. Dù sao bọn họ cũng có công việc cố định, mỗi tháng đều có tiền lương, không giống như người trong thôn làm ruộng trồng
trọt, phải đợi mùa thu hoạch mới có tiền.
"Trong quán có chỗ ngồi, còn có nước canh miễn phí, mời mọi người..." Sở Từ lấy món mà hai người đã gọi xong lập tức nói.
Khách hàng vừa nghe xong thì sửng sốt, nhưng sau đó là một cảm giác tri kỷ.
Dù sao ai cũng không muốn đứng ăn sáng ngoài trời gió lạnh cả.
Trong quán đã chuẩn bị sẵn ba loại nước canh: canh cá, canh gà, còn có là
canh xương heo đã hầm cả đêm. Thịt bên trong đều đã rất mềm, gần như nát thành sợi. Tất nhiên, dù sao cũng là món tặng. Mặc dù uống ngon, nhưng
chỉ đủ giải khát. Dù sao nếu uống no chỉ sợ không có ai ăn bánh bao.
Có người đi đầu, càng về sau càng có nhiều người mua. Khương Lệ Châu và
thím Hoa đến quán từ trước cũng đã bắt đầu yên lặng giám sát thu tiền,
sợ Sở Từ dùng thủ đoạn gian dối.
Nhưng Sở Từ nhiều thủ đoạn, quán bên cạnh cũng không yên tĩnh. Trước cửa dựng thẳng cái bảng to, phía
trên viết mua món mặn tặng món chay. Ngoài ra có thể nhìn thấy trên bàn
có một ít trái cây, hiển nhiên cũng muốn dùng trái cây để thu hút khách
hàng.
Nhưng dù sao các món xào khác với món ăn từ bột mì. Sáng
sớm, những món điểm tâm từ bột mì của Sở Từ hiển nhiên càng được hoan
nghênh hơn.