Dù sao Sở Từ cũng vừa mới đến đây, cũng không quen người ở đây. Nhưng
nếu là người có tiếng chính trực hẳn là rất nổi tiếng, chỉ cần hỏi thăm
sẽ biết. Hơn nữa nhìn hàng xóm đã vội vàng gật đầu thì biết dì Tiền
không nói dối.
Bởi vậy, Sở Từ đồng ý trước. Sau đó, Sở Từ không
trực tiếp trở về Phúc Duyên Đài mà trước tiên đi xác định ông lão làm
chứng kia. Lúc này mới biết ông lão này trước kia từng là quân nhân, là
người bảo thủ. Sau này trở thành giáo viên, vô cùng coi trọng thanh
danh. Bình thường không thích chiếm cho dù một chút lợi ích, đừng nói là giấy nợ 1000 đồng. Cho dù tặng cho ông một căn nhà, ông cũng sẽ không
quan tâm.
Có một số người cả đời sống chỉ vì tiền tài, có một số
người cả đời lại sống chỉ vì chút lương tâm đó, cả đời kiên trì tín
ngưỡng cũng không phải dễ dàng bị phá vỡ như vậy. Bởi vậy sau khi xác
nhận nhân phẩm của ông lão, Sở Từ dứt khoát viết giấy nợ đi với dì Tiền, kể lại chuyện này cho ông lão biết. Sau khi được ông đảm bảo cuộc đánh
cược này xem như bắt đầu.
Hai bên trái phải có hơn mười hộ gia
đình. Buổi tối lại có người tụ tập lại nói chuyện thiên hạ. Bởi vậy khi
màn đêm buông xuống, chuyện Phúc Duyên Đài và quán ăn Tiền Tiến đánh
cược ầm ĩ đến cả con đường đều biết.
Trong mắt mọi người tự nhiên là dì Tiền có khả năng thắng lớn nhất. Chỉ cần ngày mai nửa bắn nửa
tặng thì việc buôn bán này không thể tốt hơn, có bao nhiêu cái bánh ngọt có thể so sánh được?
Thậm chí ngay cả Sở Đường và Tần Trường Tố vẫn luôn tràn đầy tự tin với Sở Từ. Lúc này cũng hơi bất an.
"Em họ, nếu không chúng ta đổi ý đi? Thật sự không được thì chúng ta bỏ
1000 đồng kia, không đánh cược nữa..." Tần Trường Tố thở dài một hơi,
sớm biết như vậy hôm nay cô đã ngăn cả, sẽ không làm cho Sở Từ trút giận mà đặt tiền cược lớn như vậy.
Quán ăn này mới mở hai ngày thôi.
Mặc dù việc buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền vốn vẫn chưa
lấy lại. Bây giờ nếu đóng cửa bỏ đi thì xem như mất trắng.
Sở Từ
không nói lời nào mà vui vẻ bận rộn, hơn nữa nàng vừa mua mấy bao bột mì lớn về, còn liên lạc với Từ Vân Liệt, kêu hắn nhờ Thẩm Dạng mua máy
trộn bột và máy cán bột suốt đêm từ thành phố. Máy móc này cũng mới ra
không bao lâu, hiện tại trong thành phố chỉ có một công ty sản xuất máy
móc thực phẩm. Lúc nàng mua bột mì thì nghe được nên nhờ Từ Vân Liệt đi
liên lạc một chút, không ngờ lại thật sự tìm được.
Nhưng nghe nói công ty máy móc này còn đang nghiên cứu mấy loại máy móc khác. Ví dụ
như: máy hấp bánh bao, máy hấp mì lạnh, máy hấp mì, vv... Nhưng vẫn đang phát triển, công nghệ chưa thuần thục, không phổ biến bằng máy trộn bột và máy cán bột này.
Hai máy này tốn rất nhiều tiền của Sở Từ,
cũng may không phải loại lớn nhất. Nếu không tiền tiết kiệm của Sở Từ có lẽ không đủ dùng.
Sở Từ ngược lại cũng không phải chỉ vì tranh
đua hơn thua với dì Tiền mới tiêu số tiền này, quan trọng nhất là vì bản thân. Đúng là nàng rất khỏe, nhưng thời gian cũng rất quý giá. Sau này
cũng làm rất nhiều món về bột mì, có máy móc cũng bớt lo. Hơn nữa, nàng
đều cảm thấy hứng thú với tất cả máy móc, ước gì có thể mua mỗi loại mấy cái về từ từ nghiên cứu cấu trúc ở bên trong. Rốt cuộc là nhốt yêu quái gì vào mới làm cho nó mạnh mẽ như vậy.
Ngoài máy móc và bột mì,
Sở Từ còn sử dụng rất nhiều ngyên liệu. Từ bí đỏ đến khoai lang, từ hạt
mè đến đậu xanh, thường là nguyên liệu có thể sử dụng để xào rau nấu cơm gần như đều bị nàng mua không ít chứa ở sân phía sau. Bột để lên men cả buổi tối, nguyên liệu nấu chín cà nhuyễn, bóng đèn mờ sáng cả đêm. Đến 8 giờ sáng hôm sau, lồng hấp to nóng hổi đợt đầu tiên đã được bưng ra
ngoài quán, vừa mở nắp ra hương thơm ngọt ngào đã tỏa ra khắp nơi.