Thôn trưởng không rõ Sở Từ đột nhiên nhắc
đến thuốc tẩy giun làm gì. Cho nên không đợi cô tiếp tục nói trong lòng
bắt đầu suy nghĩ miên man. Thậm chí nghĩ: có phải thuốc này xảy ra vấn
đề gì hay không, nhất thời sắc mặt thay đổi.
"Thuốc này có phải có cái gì..."
"Thuốc không thành vấn đề." Thôn trưởng còn chưa nói xong Sở Từ đã trực tiếp
đánh gãy lời của y nói tiếp: "Chuyện là như vầy, nhu cầu về thuốc này
trước mắt đang tăng lên. Cháu và thầy muốn mở một xưởng nhỏ, nên cần sự
đồng ý của bác trước."
"Xưởng nhỏ?" Thôn trưởng nhịn không được
hơi ngạc nhiên, tiếp theo lại càng khó hiểu hỏi: "Vậy không phải là
chuyện của Hoắc thần tiên sao? Có quan hệ gì đến... con bé như cháu
chứ?"
Hoắc thần tiên có phải quá lớn tuổi nên hồ đồ hay không? Chuyện mở xưởng lớn như vậy tại sao muốn hợp tác với Sở Từ chứ?
Mặc dù chuyện gần đây có liên quan đến Sở Từ và Từ Vân Liệt dường như phai
nhạt không ít. Nhưng y làm thôn trưởng nên biết nhiều tin tức hơn người
khác. Mấy ngày trước đó nhà họ Sở bên thôn nam thiếu chút nữa ầm ĩ ra
tai nạn chết người. Nguyên nhân chính là hai vợ chồng con cả nhà họ Sở
đánh nhau.
Hơn hai tháng này, trong thôn cũng không biết từ đâu
truyền đến lời đồn nói là ba đứa con trai của con cả nhà họ Sở không
phải con ruột, mà là Vương thị tằng tịu với người khác sinh ra. Cho nên
Vương thị không ngừng làm ầm ĩ với chồng. Mỗi lần đánh nhau thì nói là
Sở Từ giở trò quỷ, cũng không biết rốt cuộc là tại sao kết thù lớn với
Sở Từ như vậy. Vậy mà hất hết chén nước bẩn lên người cô.
Tất
nhiên, cho dù không có chứng cớ, còn làm cho y cảm thấy Sở Từ hơi lợi
hại. Cho nên đối với cô vẫn không có bao nhiêu thiện cảm như cũ.
Sắc mặt của Hoắc thần tiên vẫn như cũ, chậm rãi nói: "Thôn trưởng không
biết bài thuốc tẩy giun này kỳ thật do một bác sĩ già quen Sở Từ nên đưa cho nó, cũng do nó bào chế rồi gửi chỗ tôi bán. Tất nhiên, trước khi
bán tôi đã đưa thuốc này giao cho mười mấy bác sĩ kiểm tra qua, bảo đảm
hiệu quả và chất lượng của thuốc mới đồng ý sản xuất số lượng lớn. Bây
giờ thuốc này nguồn cung cấp không đủ, cũng chỉ có thể tìm công nhân
giúp đỡ xay thuốc mới có thể nấu được..."
Thuốc này mặc dù lấy
tên tuổi của ông bán. Nhưng dù sao không phải ông làm. Vì tránh cho
tương lai chọc phải rắc rối, sau khi lô thuốc đầu tiên bán ra ông đã đi
lên huyện nhờ người giám định xét duyệt, thông qua con đường rõ ràng.
Chỉ là Hoắc thần tiên nói xong những lời này thì thôn trưởng trừng to mắt
ra. Y nhớ rõ khi mới chia đất đai cho Sở Từ, cả ngày cô mân mê một số đồ chơi hiếm lạ. Ví dụ như: hàng đan lát, điêu khắc những món đồ chơi nhỏ
bằng gỗ. Sau khi theo Hoắc thần tiên học y trong hai tháng nay dường như an phận một chút. Thỉnh thoảng đi lên huyện mấy lần, bình thường cũng
không nhìn thấy có động tác mới. Vốn dĩ tưởng rằng cô chuẩn bị tập trung học y, tương lai có thể đi thi làm bác sĩ nghiêm túc, không nghĩ tới cô còn lén lút làm mua bán lớn như vậy!
Trong lòng y cũng biết được thuốc tẩy giun này bán như thế nào. Mặc dù không biết chi phí tổn thất
bao nhiêu, nhưng Sở Từ xác thật kiếm được không ít!
Hoắc thần
tiên sở dĩ nói bài thuốc này là bác sĩ Sở Từ quen cho, hoàn toàn chính
là làm cho thôn trưởng an tâm. Dù sao bây giờ mặt cô cũng không có danh
tiếng về mặt y thuật, nhiều lắm xem như có chút năng lực nhỏ. Dưới loại
tình huống này, sau khi truyền ra ngoài người khác chưa chắc còn dám
dùng thuốc cô kê.
"Chuyện này... chuyện này cũng thật làm cho tôi ngạc nhiên. Sở Từ, cháu vậy mà quen biết một bác sĩ khác ngoài Hoắc
thần tiên?" Thôn trưởng hồ nghi nói.
"Chuyện xảy ra khi cháu còn
nhỏ. Khi đó cháu bệnh sắp chết, đúng lúc gặp được một ông bác sĩ đi hái
thuốc đã cứu cháu, thuận tiện dạy cháu một số kỹ năng. Nhưng trước kia
cháu không muốn dùng tới, uổng công lãng phí nhiều năm như vậy." Sở Từ
thản nhiên nói.
Thôn trưởng bĩu môi, y mới không tin Sở Từ là
không muốn dùng tới... Khẳng định là không dám dùng chứ gì? Nếu như
không phải mấy năm trước thoáng ra, mấy thứ này cô muốn giấu làm của
riêng khẳng định là không được. Đâu giống như bây giờ, mọi người đều bắt đầu có kho tiền nhỏ của mình chứ?