Ngu Trọng Dạ còn đang ở trong nhà bếp, Phỉ Bỉ cũng đứng chờ ở một
bên, Hình Minh không biết nấu ăn, nên không xuống góp vui. Cậu không có
thói quen thuê người giúp việc, nên thỉnh thoảng sẽ cho Phỉ Bỉ nghỉ
việc, vì lẽ đó Phỉ Bỉ chưa từng thấy Ngu Trọng Dạ nấu ăn, nhưng cậu thì
từng gặp qua không ít, mỗi lần như thế đều khiến cậu có cảm giác khác
lạ.
Hình Minh cầm chiếc nhẫn trên tay, tỉ mỉ quan sát. Nhẫn bản rộng,
không trạm khắc, kiểu dáng đơn giản, mặt bên trong ngoại trừ tên nhãn
hiệu còn khắc tên tiếng anh của một người phụ nữ, điều này khiến cho
chiếc nhẫn đơn giản trở thành thứ độc nhất vô nhị.
Hình Minh thử đeo lên ngón áp út tay trái. Ngón tay Ngu Trọng Dạ thon dài đẹp đẽ, hơi rộng so với cậu.
Phỉ Bỉ bê món ăn ra, gọi cậu một tiếng, Hình Minh có tật giật mình sợ hết hồn, bàn tay đeo nhẫn run lên, chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất, lăn
đến nơi nào cậu không thể tìm được.
Có thể lăn đến chỗ nào chứ? Hình Minh cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng Ngu Trọng Dạ gọi cậu.
Ngu Trọng Dạ thả ống tay áo đi tới, nhận thức được chuyện gì đã xảy
ra, nhưng không nhắc một lời, cũng không ngăn cản Phỉ Bỉ thu thập chiếc hộp nhung đỏ đựng đồng hồ và nhẫn.
Ngu Trọng Dạ trò chuyện với cậu về chuyến xuất ngoại công tác lần
này, không khí hòa thuận vui vẻ, một chút cũng không nhìn ra tâm tình
biến hóa, nhưng bản thân Hình Minh như mất hết hứng thú, thức ăn vô vị,
thầm nghĩ trong lòng, không đâu chà đạp công sức nấu cơm của Ngu Trọng
Dạ.
Sau bữa cơm Ngu Trọng Dạ đi trả lời điện thoại, Hình Minh phiền muộn ở lại, vùi đầu tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Di vật của vợ quá cố đã đeo trên tay hai mươi năm, ý nghĩa hiển nhiên không phải chuyện nhỏ, cứ như thế bị cậu làm mất. Hình Minh trở lại thư phòng tiếp tục ôn tập suốt đêm, nhưng tâm trí lại không để ở đống sách
vở trên bàn.
Sau khi Ngu Trọng Dạ về nước vẫn bận bịu như thường, hầu như sớm
không nghe muộn không gặp, Hình Minh thi xong, Ngu Thiếu Ngả gọi điện
hẹn cậu chơi bóng. Cậu thấy thời gian còn sớm, không vội về nhà cũng
không vội đến chỗ hẹn, bèn đi đến thăm Hạo Phi một chút.
Hình Minh vẫn duy trì thói quen không dùng mạng xã hội, một là vì cậu cảm thấy rất phiền phức, hai là công việc bận bịu không có thời gian,
cậu là người dẫn chương trình trên danh nghĩa của ‘Tầm nhìn Đông
Phương’, thực tế còn là nhà sản xuất, mỗi tuần bốn mười mấy phút phát sóng trực tiếp, nhìn qua thì có vẻ công việc ổn thỏa, kỳ thực việc lớn
việc nhỏ gì cũng phải đến tay cậu, một người kiêm quá nhiều việc thực sự cực khổ.
Hình Minh có mời một vị chuyên viên chuyên quản lý các tài khoản
weibo cá nhân, nhưng mà người này là nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học hệ tiếng Trung, văn phong thì rất tốt, nhưng cảm tình quá dồi
dào, thỉnh thoảng còn dùng biểu tượng cảm xúc dễ thương để trả lời bình luận của khán giả, khiến weibo của Hình Minh nguyên bản vốn trống vắng
lạnh lùng như tính cách của cậu trở nên rực rỡ đầy màu sắc, ong bướm
khắp nơi, số lượng fan tăng lên không ít. Hình Minh ngày nào đó mới lên
weibo của mình kiểm tra, suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm nơi, sau đó yên lặng đăng ký hậu thuẫn, cắt bỏ lượng lớn nội dung, gọi vị quản lý
weibo kia đến, nghiêm túc phê bình giáo dục.
Sau đó không biết vì sao, lại nghĩ tới Thôi Hạo Phi.
Tình trạng sức khỏe của Thôi Hạo Phi đã được cải thiện rõ rệt, tuy
rằng vẫn không thể nào đi lại được, nhưng đôi khi có thể tự đứng lên
được, bản thân cậu cũng có thể tự mình xoa bóp được. Chỉ có điều tính
tình vẫn như vậy, tính khí rất giống với lão Thôi, thà chết chứ không
chịu đi ăn xin, Hình Minh không có cách nào kín đáo đưa tiền cho cậu,
chỉ có thể thuê cậu viết bài cho mình. Thôi Hạo Phi ban đầu còn tìm
đường từ chối, nhưng không thể cưỡng lại được sự cố chấp của Hình Minh,
cuối cùng cũng coi như đáp ứng đi theo cậu học tập bồi đắp kinh nghiệm.
Hình Minh tự nhận tài ăn nói của mình không thua bất cứ ai, nhưng viết
văn chỉ tàm tàm, vì lẽ đó thân là người làm thầy tự cảm thấy thẹn, đành
nhờ Tô Thanh Hoa dẫn dắt Thôi Hạo Phi.
Thôi Hạo Phi trí nhớ tốt, năng lực nhận thức cao, tiến bộ thần tốc,
không bao lâu đã nói như viết, xuất khẩu thành thơ, ngòi bút sinh động,
cậu được Tô Thanh Hoa dẫn dắt viết một số bài ngắn về các sự kiện nóng
trong ngày, mỗi bài viết của cậu đều có thể gợi ra sự cộng hưởng cùng
bàn luận của độc giả sau khi đọc, rất có năng khiếu trở thành bình luận
viên.
Hình Minh đến thăm Thôi Hạo Phi , vừa vặn có người bạn của Thôi Hạo
Phi là tình nguyện viên cộng đồng đang ở đây, cố ý thuê một dì hộ công
giúp Thôi Hạo Phi tắm nắng, thấy Hình Minh vào nhà, vội vàng đứng dậy
rót nước.
Thôi Hạo Phi cùng cậu nhóc tình nguyện viên kia là bạn bè, hai người
đang nói chuyện hăng say, thấy Hình Minh xuất hiện cũng không ngạc
nhiên, vẫy tay ý chỉ cậu có thể đi. Hình Minh thấy cậu nhóc tình nguyện
viên trắng trẻo thanh tú, rất giống với hình mẫu mà Thôi Hạo Phi vẫn
thường thích, trong lòng ngầm hiểu rõ, ngồi một chút liền đi.
Hình Minh lái xe đi, thấy hai bên đường buôn bán tấp nập, tủ kính
san sát, mẫu mã đa dạng, cậu đột nhiên nổi lên tâm tư. Chiếc nhẫn kia
của Ngu Trọng Dạ chắc hẳn trong thời gian ngắn khó mà tìm được, tuy
kiểu dáng hơn hai mươi năm trước, nhưng cũng không phải loại hiếm có gì, mua một chiếc giống như đúc không khó lắm.
Hình Minh đỗ xe xuống dưới hầm, vốn muốn đến thẳng cửa hàng chuyên
bán đồ trang sức, thế nhưng quỷ thần xui khiến lại quẹo vào một nơi
khác.
Cậu chỉ vào một cặp nhẫn trong tủ kính có kiểu dáng rất khác biệt với những chiếc khác, hỏi giá tiền người bán hàng.
Nhân viên vội giới thiệu đây là tác phẩm thiết kế mới nhất của Tân Diệu, tuy là hàng limited, nhưng cũng không quá đắt.
Hình Minh cầm hai chiếc nhân nhìn một lúc lâu, giống như tiểu hài tử
nhìn lén kẹo tự cười tủm tỉm, sau đó cậu quẹt thẻ mua một đôi, vừa ra
khỏi cửa liền cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Thế giới này thật kỳ lạ, một chiếc nhẫn nhỏ bé, đắt cũng chỉ tiền
vạn, nặng không đủ để cân, lại ký thác hi vọng dắt tay cả một đời bạc
đầu, gánh chịu lời thề suốt kiếp.
Dù rằng bần cùng hay giàu có, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi
vẫn yêu người như lúc ban đầu, chỉ có cái chết mới khiến đôi ta chia
lìa.
Đến khi học sinh tan học, Hình Minh mới chạy đến sân bóng. Sân bóng
bên cạnh một trường cấp ba, học sinh thường xuyên tới đây chơi chơi, Ngu Thiếu Ngả có vẻ rất quen thuộc nơi đây, rất nhanh đã hòa mình vào đội
chơi, thi đấu ba vs ba.
Hình Minh không chào hỏi một tiếng đã ra sân, nhanh nhẹn đoạt bóng từ trong tay một cậu học sinh, khéo léo vượt qua những đối thủ khác rồi
nhảy lên dunk (úp rổ).
Động tác này quá sức ngầu, người bên sân vây xem bùng nổ ra sức hoan
hô cổ vũ, Ngu Thiếu Ngả sau khi trố mắt há mồm cũng phải chịu thua. Vóc
dáng cậu và Hình Minh gần như nhau, tế bào vận động hừng hực trong
người, có thể nhảy lên slam dunk, nhưng cậu không thể làm được động tác
ngầu như vậy.
Gió chiều thổi phất phơ, sắc trời dần ngả màu, một trận thi đấu sảng
khoái, các nam sinh cùng chơi bóng rổ giải tán như chim về tổ, tất cả
đều về nhà ăn cơm, chỉ có hai cô bé còn ở lại canh giữ sân bóng rổ,
thỉnh thoảng châu đầu ghé tai nhau chuyện gì đó, chắc hẳn đã nhận ra
biên tập viên của đài truyền hình, do dự có nên đến xin chữ ký không.
Ngu Thiếu Ngả còn trầm ngâm sau cú dunk của Hình Minh vừa nãy, đi đến bên sân, cầm chai nước chanh vặn nắp uống giải khát, nhưng miệng vẫn
hướng về phía Hình Minh đang còn ở trên sân bóng ồn ào: “Không ngờ anh
lại chơi giỏi như thế!”
“Hồi còn là sinh viên tôi cũng ở trong đội bóng rổ của trường, hiện
tại không xong rồi.” Hình Minh đứng ném bóng, vừa ra tay liền chửi nhỏ
một tiếng “Mẹ nó”, quả nhiên, bóng bay đi tạo thành một đường vòng cung
đẹp mắt, nhưng đáng tiếc lại không vào rổ. Hình Minh có thể bộc phát sức mạnh, nhưng sự dẻo dai thì không có, chỉ là một trận đấu ngắn thôi, mà
tay chân cậu đã có chút bủn rủn.
“Anh từng trong đội bóng rổ?” Thấy Hình Minh bỏ bóng xuống đi tới chỗ mình, Ngu Thiếu Ngả bày ra vẻ mặt không tin, “Anh không giống người yêu thích vận động.”
“Quả thực không quá yêu thích.” Hình Minh gật gật đầu, ánh mắt cong
cong hướng về phía bên ngoài, chỉ chỉ hai cô gái đang mê mẩn nhìn bọn
họ, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Thế nhưng các cô em sẽ thét gào vì
cậu.”
Ngu Thiếu Ngả xì một tiếng cười ha hả, đấm lên vai Hình Minh: “Anh như đứa nhóc ham hư vinh vậy.”
Hai cô bé như được ánh mắt Hình Minh quăng tới tiếp sức, cuối cùng
lấy hết dũng khí tiến tới gần, nói mình là fan của chương trình ‘Tầm
nhìn Đông Phương’, tập nào cũng phải xem hết, tập nào cũng yêu thích,
nên mong Hình Minh khuyên mình một câu để có thể khích lệ bản thân bước
chân vào con đường này.
Cô gái nói chuyện hết sức kích động, mặt đỏ tới mang tai, ngôn ngữ
lộn xộn, Hình Minh nhướn mi không nói tiếng nào, cậu tiếp nhận giấy bút
trong tay cô gái, viết một câu lên đó, tiếp theo như rồng bay phượng múa vung tay lưu lại chữ ký của mình.
Cô gái vẫn mỉm cười, nhưng tâm tình rõ ràng đã ỉu xìu, Ngu Thiếu Ngả
hiếu kỳ vươn người liếc mắt nhìn, thấy Hình Minh hoàn toàn không để ý
tâm tình của hai thiếu nữ ái mộ mình, kí xuống một câu thật lòng nhưng
cũng khiến người khác đông cứng ——
Ít mơ mộng, nên đọc nhiều sách.
Hai người gặp nhau vẫn luôn thế, Ngu Thiếu Ngả liên mồm nói không
ngừng, Hình Minh chỉ ngồi một bên lắng nghe. Hai người đều là hai kẻ cao lớn chân dài, khi không nói chuyện nữa thì song song lẳng lặng ngồi,
nhìn sắc trời ngày càng nhuộm đen, trong lòng có ngũ vị tạp trần.
Hình Minh đột nhiên mở miệng, nói muốn xem chiếc nhẫn Ngu Thiếu Ngả đeo ở trên cổ.
Ngu Thiếu Ngả tháo dây chuyền xuống đưa cho Hình Minh, Hình Minh hơi
híp mắt, mượn chút ánh sáng yếu ớt cẩn thận tỉ mỉ quan sát, lại lôi ra
cặp nhẫn ban nãy cậu mua, đặt cùng chỗ so sánh.
Mỗi lần chơi bóng hầu như đều là Ngu Thiếu Ngả chủ động hẹn Hình
Minh, Hình Minh tuy rằng công tác bận rộn, nhưng lại chưa bao giờ từ
chối. Những lúc rảnh rỗi Ngu Thiếu Ngả thường xem ‘Tầm nhìn Đông
Phương’, đôi khi cũng phải vỗ tay tán thưởng tài ăn nói biện luận của
người này, tự nghĩ mình cũng được coi là một nửa fan của Hình Minh. Nước Mỹ đã hoàn toàn thừa nhận hôn nhân đồng tính là hợp pháp, Ngu Thiếu Ngả bất tri bất giác cũng cho rằng đồng tính luyến ái nên được chấp nhận.
Cậu đối với mẹ mình là Hồng Nghê kỳ thực ấn tượng không quá sâu sắc,
những kỷ niệm duy nhất liên quan đến mẹ là thời thơ ấu ấm áp. Cậu đối
với việc Hình Minh hoang đường ở trong nhà không có bất kỳ ý kiến gì,
chỉ là đôi chút hiếu kỳ.
Cậu có một câu rất muốn hỏi Hình Minh, một người kiêu ngạo ương ngạnh như anh, tại sao có thể chịu được ba em? Một lão nam nhân hơn anh hai
mươi tuổi, thận trọng từng bước, tính toán khắp nơi, toàn thân toát ra
khí tức tư bản mục nát, cùng người mang chủ nghĩa lý tưởng như Hình Minh căn bản hoàn toàn không hợp.
Ngu Thiếu Ngả thấy Hình Minh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay ngẩn ra, liền hỏi: “Anh thích cha em đến vậy à?”
Hình Minh hỏi ngược lại cậu: “Cậu không thích cha mình đến vậy à?”
Ngu Thiếu Ngả cúi đầu nói: “Cũng không thể nói là có thích hay không, ông ấy đối với em mà nói, không khác người xa lạ là bao.”
Ấn tượng sâu đậm nhất của Ngu Thiếu Ngả thủa còn nhỏ là khi ở đại
viện trong quân đội cậu cùng một đứa con trai của bằng hữu ông đánh
nhau. Khi đó cậu chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mới từ nước Mỹ trở về
nghỉ hè, lúc đấy cậu là một đứa nhóc mắt cao hơn đầu, lại không sõi
tiếng Trung, khiến cho một đám bạn cùng trang lứa nhìn cậu không vừa
mắt.
Trận đánh đó, cậu đánh thua, Ngu Thiếu Ngả nuốt không trôi cục tức
này, bèn mượn cậu mình chút tiền, tìm mấy tên lưu manh nên ngoài, đem
đám con cháu chặn ngoài đại viện đánh một trận no đòn, mặt bị đánh bầm
dập, răng cũng rụng mấy cái.
Chuyện này sau đó đến tai Ngu Trọng Dạ.
Không nghe người nhà họ Hồng khuyên can, bàn tay to khỏe của Ngu
Trọng Dạ nắm chặt cằm cậu, nhấc hẳn lên, không cho cậu trốn, không cho
cậu phản kháng, cũng không cho cậu bộc lộ nửa phần nhát gan.
Hắn nói, không tiền đồ, tự mình đánh thắng mới là bản lĩnh.
Ngu Trọng Dạ rút dây thắt lưng ra đánh cậu, Ngu Thiếu Ngả không cam
lòng yếu thế, cố gắng gân cổ, hít một hơi mắng to, you are not my
father!
Bàn tay nắm dây lưng dừng lại khoảng chừng ba, bốn giây, sau đó lại
quật xuống, còn đau hơn lúc trước, đánh cho hai mông cậu nở hoa.
Buổi tối hôm đó Ngu Trọng Dạ tự mình bôi thuốc cho con trai, nghe cậu rầm rì hùng hùng hổ hổ, im lặng không nói gì.
Nên phạt phải phạt, nên nên khen cũng phải khen. Hắn vừa xoa thuốc
vừa trò chuyện với cậu, trong lời nói có ý tứ khen ngợi, cười nói, con
cún nhỏ này đầu óc lại rất linh hoạt.
Tuy ký ức của Ngu Thiếu Ngả với cha hết sức ít ỏi, nhưng chuyện này
lại khắc sâu mãi trong lòng. Trước đó có một quãng thời gian rất dài, ba chữ Ngu Trọng Dạ đối với cậu mà nói, chỉ là một người đàn ông phi
thường anh tuấn bên kia bờ đại dương mà thôi, xưa nay không quan hệ gì
đến hai chữ phụ thân.
“Không nói mấy chuyện vô vị này nữa.” Ngu Thiếu Ngả tâm tình xoay
chuyển, quay đầu nhìn chằm chằm Hình Minh, đột nhiên cười cợt. Một thiếu niên anh tuấn, lại mỉm cười hết sức tà khí, thật khó làm người ta từ
chối. Cậu nói, “Chúng ta liên thủ đối phó với tên cáo già kia đi.”
“Ý gì?” Hình Minh cau mày, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Ngu Thiếu Ngả,
bỗng thấy đối phương tự nhiên tiến tới sát, nắm cằm của mình, hôn lên.
Bốn cánh môi chỉ cách nhau chút xíu, cách đó không xa, hai người bọn họ đều nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Ngu Thiếu Ngả.”
Chỉ là ba chữ, nghe đặc biệt êm tai, rồi lại yên tĩnh đến lạ kỳ, quá mức lạnh lùng. Hình Minh lúc này mới phục hồi tinh thần vội đẩy Ngu
Thiếu Ngả ra, thuận theo giọng nói kia nhìn qua.
Mặt trời gần như đã rơi xuống dưới đường chân trời, Ngu Trọng Dạ
ngược bóng chiều đi tới, thân hình cao lớn dừng lại ở trước mặt bọn họ.