Hình Minh hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa của Ngu Trọng Dạ.
Đi công tác ở nước ngoài, Ngu Trọng Dạ về sớm hơn so với kế hoạch một ngày, không thông báo với Hình Minh, trực tiếp về nhà. Hắn đẩy cửa
phòng, thấy Hình Minh đang ngồi trong phòng gần cửa sổ đón ánh nắng, đọc sách.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, những tia nắng mềm mại rơi xuống trên mái
tóc đen mượt của Hình Minh, ánh lên chút vàng. Cậu mặc một chiếc áo sơ
mi trắng, dáng ngồi như học sinh.
Sau khi trở về ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Hình Minh vẫn giữ kiểu tóc cũ, mái tóc không dài cũng không ngắn, trước khi quay chương trình sẽ xịt
chút keo vuốt tóc tạo kiểu, khiến khuôn mặt càng trở lên sắc xảo. Nhưng
khi ở nhà, cậu thường để mái tóc mềm mại rũ xuống, khiến khuôn mặt trẻ
ra thêm mấy tuổi. Hình Minh mỗi lần muốn cắt tóc đều phải xin ý kiến của lãnh đạo, độ dài cắt đi cần chính xác đến từng milimet, cậu là người
đại diện của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, nên hình tượng cá nhân không thể
tùy ý thay đổi.
Ngu Trọng Dạ đi tới, hỏi cậu: “Đang xem sách gì mà tập trung thế?”
Mãi đến khi ánh sáng trước mặt bị che lấp, Hình Minh mới phát hiện, gỡ tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Ngu Trọng Dạ nở nụ cười.
Hàm răng trắng đều tăm tắp, bộ dáng đặc biệt ngây thơ, mạnh mẽ bắt lấy tầm nhìn của Ngu Trọng Dạ.
Một thời gian dài trước đây, có thể kéo đến tận bây giờ, và cả sau
này nữa, nụ cười này chính là toàn bộ lý do mà hắn muốn trở về nhà.
Ngu Trọng Dạ thuận thế nâng cằm Hình Minh lên, cúi đầu hôn.
Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi không nguyện tách ra nữa, cả hai
người đều nóng lòng vươn đầu lưỡi đánh chiếm khoang miệng của đối
phương, thậm chí suốt quá trình đều không nhắm mắt.
Môi kề môi cọ xát, Ngu Trọng Dạ nhìn hai mắt Hình Minh, hỏi: “Nhớ tôi không?”
“Nhớ.” Hình Minh cắn cắn môi dưới Ngu Trọng Dạ, cũng cười nhìn thẳng vào mắt hắn, “Muốn chết.”
Tâm tình nhớ nhung sâu sắc cộng thêm nụ hôn lâu ngày không gặp. Hình
Minh ôm lấy Ngu Trọng Dạ, hôn đến say sưa, như trẻ nhỏ vụng trộm liếm
viên kẹo của mình. Vốn tưởng rằng chỉ cần một nụ hôn là đã xong, cậu
quay đầu lại tiếp tục đọc sách, thế nhưng phía dưới của Ngu Trọng Dạ đã
cứng ngắc. Bàn tay hắn không an phận nhấn mò phía dưới Hình Minh, một
tay khác cương quyết nhấn giữ sau gáy, ngăn cản động tác thối lui của
cậu, nụ hôn đang nhẹ nhàng tình cảm, bỗng biến thành đè ép cùng cắn xé.
Kinh nghiệm vô số lần thoải mái và đẫm máu nhắc nhở cho Hình Minh, đây là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Hình Minh kháng cự mạnh mẽ, nhưng không có tác dụng, nhe răng cắn đối phương một cái. Môi bị đau khiến Ngu Trọng Dạ buông lỏng cánh tay, Hình Minh vội vàng từ trong lồng ngực hắn né ra, cách xa hai mét. Cậu thở
hổn hển, hai má đỏ bừng, ý loạn tình mê, nhưng vẫn ôm chặt tập tài liệu
trong tay, trừng hai mắt không chịu đi vào khuôn phép: “Ngày mai em còn
có cuộc thi.”
Ngu Trọng Dạ lấy ngón cái xoa xoa phiến môi bị cậu cắn, khẽ cười nói: “Được rồi, không động vào em nữa.” Hắn ngồi vào ghế đệm lúc trước Hình
Minh ngồi, nâng lên cánh tay để chừa chỗ trống cho Hình Mình, nói với
cậu: “Em lại đây ngồi, ôn tập đi.”
Hình Minh nửa tin nửa ngờ, tin nửa trên của lão hồ ly này là đế vương quân tử, có nói tất làm, nhưng nghi nửa dưới của hắn là cầm thú lưu
manh, căn bản không quản được, thế là nửa đùa nửa thật tìm kiếm sự đảm
bảo: “Vua không nói chơi?”
Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu, còn rất trịnh trọng: “Không động vào em.”
Thấy Hình Minh cuối cùng cũng coi như nghe lời tiến đến dựa vào lồng
ngực mình, hắn đưa tay vuốt ve mặt cậu: “Lại thức đêm? Mặt gầy như vậy.”
Hình Minh gật đầu: “Lúc trước không chịu học hành nghiêm chỉnh, bây giờ đi làm rồi mới học lại, cũng hơi xấu hổ.”
Trở thành sinh viên tại chức chuyên ngành tin tức chuyên nghiệp,
chương trình học thực ra rất thoải mái, nhưng chương trình ‘Tầm nhìn
Đông Phương’ lại quá nặng nề. Hình Minh đã nghỉ không ít buổi, mắt thấy
cuộc thi sắp tới, lúc này nước đến chân mới nhảy, học tập ngày đêm.
Hình Minh dựa vào ngực Ngu Trọng Dạ, loay hoay tìm tư thế thoải mái
nhất, sau đó rút ra một bên tai nghe, xoay người nhét vào trong tai Ngu
Trọng Dạ: “Thầy nghe cùng em.”
Tai nghe đang phát một bài hát, vừa vặn hát đến đoạn điệp khúc, giọng hát đặc biệt trong trẻo mê người, kỹ thuật hát điêu luyện. Ngu Trọng Dạ nghe ca sĩ hát hai câu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thiếu Ngả?”
Ngu Thiếu Ngả gần nhất đang bề bộn chuẩn bị cho một chương trình
tuyển chọn ca sĩ, là một chương trình uy tín được rất nhiều người yêu
thích, yêu cầu thí sinh dự thi phải có các tố chất tổng hợp vững vàng,
phải vừa biết viết nhạc lại vừa hát được. Lần này Ngu Thiếu Ngả tham gia là muốn trau dồi thêm kinh nghiệm viết nhạc của mình, ghi hình ở trong
trường quay chuyên nghiệp. Ngu Trọng Dạ ít quan tâm đến con trai, Hình
Minh cũng rất tự giác có tinh thần tránh nhiệm của một người cha, tình
cờ chơi bóng với Ngu Thiếu Ngả, nên biết được hướng đi của cậu.
Có lẽ là gia cảnh quá tốt, Ngu Thiếu Ngả đối với việc thành danh
không thực sự nóng lòng. Những đối thủ khác đánh nhau toạc đầu chảy máu
nịnh bợ đạo diễn, kẻ có tiền thì đút lót, kẻ có sắc thì tự động dâng
mình, cun cút chạy theo, cực kỳ thân thiện, chỉ có cậu hoàn toàn không
thực quan tâm tới danh tiếng mà chương trình mang lại, chỉ coi như mình
đang chơi cổ phiếu. Nhưng đạo diễn lại cảm thấy hình tượng của Ngu Thiếu Ngả đặc biệt xuất chúng, muốn tập trung bồi dưỡng cậu, cố ý cho dựng
một câu chuyện cậu dùng âm nhạc theo đuổi một cô bạn gái bị bệnh nan y
hiện tại đã qua đời, để cho cậu khi lên sân khấu có thể phối hợp biểu
diễn.
Vừa đẹp trai, lại si tình, quan trọng nhất là hiện nay vẫn còn độc thân, đạo diễn cảm thấy, có hi vọng.
Đạo diễn còn nhập vai hơn cả cậu, một khuôn mặt già nua rưng rưng
muốn khóc, Ngu Thiếu Ngả hát đến vui vẻ, sau khi nhạc dừng cậu như chặt
đinh chém sắt mà tỏ vẻ, bản thân là người không có bối cảnh lẫn địa vị,
không phối hợp.
Kỳ thực trung tâm giải trí của đài Minh Châu cũng có chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc, nhưng Thiếu Ngả một mực mai danh ẩn tích đi tới
đài Đông Á, lý do là không muốn dựa vào ánh sáng của Ngu gia.
Thoạt nghe rất có lý, nhưng Hình Minh biết, từ lúc Liêu Huy của Thịnh Vực bị tóm, Hồng Vạn Lương nằm liệt giường không dậy nổi, Ngu Thiếu Ngả đối với việc cha mình chọn mỹ nhân không chọn giang sơn vẫn có lời oán
hận.
Quan hệ hai cha con ngày càng trở nên xa cách, Hình Minh quanh co
lòng vòng tỏ vẻ, cậu nghe một người bạn trong nghề có đề cập tới tình
hình Thiếu Ngả gần đây, Thiếu Ngả muốn dốc hết sức có được danh hiệu
quán quân của chương trình đài Đông Á, nhưng đâu phải cuộc thi nào cũng
công bằng, người nào cũng có thủ đoạn của riêng mình, chẳng bằng lúc
trước em ấy cứ lấy thân phận là con trai của đài trưởng đài Minh Châu,
không vì để chắc chắn thắng, chỉ vì muốn có một trận đấu công bằng.
Ngu Trọng Dạ không phản đối, lạnh nhạt nói: “Con trai của Ngu Trọng Dạ chỉ nên dựa vào bản thân.”
Hình Minh không tiếp tục nói nữa, cúi đầu đọc sách. Loại quan hệ
huyết thống mâu thuẫn kiểu này đặc biệt phức tạp, cậu là người ngoài,
đối với chuyện này hiểu rõ, cậu không khuyên nổi, cũng không hòa giải
được.
Không biết là được Ngu Trọng Dạ ôm quá mức thoải mái, hay là ánh mặt
trời quá ấm áp, khiến cả người mệt mỏi buồn ngủ, hai mắt từ từ nhắm
lại, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tập tài liệu trong tay trượt xuống đất.
Phỉ Bỉ cầm điện thoại làm việc của Ngu Trọng Dạ mang vào cho hắn, mới vừa hô một tiếng: “Ngu tổng —— ”
Ngu Trọng Dạ đúng lúc dựng thẳng một ngón tay lên môi, ra dấu im lặng.
Người trong lồng ngực hơi nhíu mày, lại giật giật, hình như giấc ngủ
không được sâu, âm thanh nhỏ cũng có thể khiến cậu tỉnh giấc.
Ngu Trọng Dạ động viên khẽ vuốt ve mặt Hình Minh, lại phất tay ý bảo Phỉ Bỉ đi ra ngoài.
“Ngu tổng, là đại lãnh đạo.” Phỉ Bỉ không lui ra, cầm chiếc điện
thoại đang không ngừng đổ chuông tiến vào căn phòng ngập tràn ánh mặt
trời, cô đọc được cái tên này, hiểu được đây là nhân vật quan trọng,
cũng không dám gọi thẳng tên huý, chỉ dám lấy chức danh tương xứng “đại
lãnh đạo” để gọi.
Hiển nhiên là chỉ vài ba câu không thể nói xong chuyện, Ngu Trọng Dạ
rũ mắt nhìn người trong ngực, nói khẽ với Phỉ Bỉ: “Cô ra ngoài nghe điện thoại, nói rằng lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ngài ấy.”
Phỉ Bỉ vâng lời xoay người muốn đi ra ngoài, Ngu Trọng Dạ lại gọi với lại, kêu cô mang chăn đến.