Nguyên Long
Vẫn còn sót lại một tên, Vương Thắng bình tĩnh đi
lại gần, tên này cả người tan nát, cánh tay đã biến mất không còn sống
được bao lâu.
Ngay khi Vương Thắng tiến lại gần, tên này dựng một chân chống xuống
đất, thân hình vọt mạnh tấn công về phía Vương Thắng. Nhìn tốc đọ này
liền biết hắn ta cũng thuộc loại cao thủ trong các cao thủ.
Vương Thắng chưa bao giờ nhìn thấy ai có sức sống mãnh liệt như vậy,
chân tay đã không lành lặn, lại còn ăn trọn cú nổ thế mà vẫn có lực bộc
phát kinh người.
Tiếc rằng tên này không biết đến sự đáng sợ của Vương Thắng. Ngay khi
tiến lại gần, Vương Thắng đã nhìn rõ vết thương trên người đối phương đã được cầm máu. Dù vết thương lớn hay nhỏ, không cần băng bó hay sơ cứu
máu vẫn tự động ngừng chảy. Chuyện khác thường như vậy làm sao Vương
Thắng không đề phòng cơ chứ. Tay phải đã sớm đặt lên bao súng ở đùi,
thân hình đối phương vừa động một cái, khẩu súng liền được rút ra, nhằm
vào kẻ địch đang trên không trung, ngón tay lập tức bóp cò.
Pằng, một tiếng súng vang lên, viên đạn trực tiếp bay thẳng vào ngực của đối phương. Khoảng cách gần như thế này, bảo Vương Thắng bắn trật mới
là việc khó khăn. Một phát xuyên tim, đừng nói đã bị thương từ trước,
cho dù hắn không bị kho trang bị nổ trúng người thì cũng không thể sống
sót.
Lực lượng toàn thân biến mất, cả cơ thể của kẻ địch lao thẳng trên mặt
đất, miệng há to giống như một con cá bị người ta ném lên bờ, miệng ngáp ngáp vài tiếng.
"Ta. . . Cũng…. Vô Ưu Thành, cấp ba. . . Sát thủ." Có thể biết mình
không còn sống lâu nữa, đối phương đứt quảng nói ra lời nói này: "Bảo. . . Khánh. . . Dư. . . Đường."
Giẫy giụa nói ra tên Bảo Khánh Dư Đường, cả cơ thể của tên sát thủ cấp ba này co quắp một trận, rốt cục trút hơi thở cuối cùng.
Vương Thắng đá đá vào đối phương một lúc vẫn không thấy động tĩnh, lúc
này mới từ từ sờ vào động mạnh ở cổ, xác định đã chết lúc mới mới thả
lỏng lục lọi trên người hắn.
Từ trên người tên này, Vương thắng móc được một tấm kim loại màu bạc.
Hình dạng giống hệt sáu cái thẻ màu đen như đúc, chỉ có điều khác màu.
Có lẽ màu sắc quyết định cấp bậc, tên sát thủ cấp ba này có lẽ là kẻ
mạnh nhất ở đây.
Vương Thắng quay lại nhìn hiện trường, chỉ một lúc đã biết rõ nguyên
nhân tại sao tên sát thủ này có thể sống sót sau cú nổ kinh hoàng đó. Có vẻ hắn rất nhạy cảm với sát ý nên ngay khi kho trang bị vừa nổ, hắn đã
lập tức trốn sau một cái cây. Có điều, cây kia còn chưa đủ lớn, không có thể che hết toàn bộ cơ thể của hắn nên mới có chuyện một cái chân nhỏ
cùng một cái cánh tay bị nổ gãy.
Cái tên sát thủ này đã làm Vương Thắng cảm thấy một nỗi sợ lớn, cho dù
lúc giết Đới Hoan cùng những hộ vệ của hắn cũng không có cảm giác này.
Ăn nguyên một cú nổ cực lớn từ hòm trang bị mà vẫn còn sống. Tay và chân gãy nát vẫn còn sức mạnh bay tới tấn công. Cao thủ của thế giới này
thật sự làm người ta kinh ngạc.
Đây là một hồi chuông cảnh báo cho Vương Thắng, bắt buộc hắn phải chăm
chỉ tu luyện để nâng cao thực lực của mình. Nếu chỉ dựa vào mấy món
trang bị này thì cũng chỉ sống thêm một đoạn thời gian, nhưng đến khi
mình dùng hết đạn thì phải làm sao? Mình có thể sống bao lâu?
Việc cần nhất bây giờ là phải mau chóng chữa trị Nguyên Hồn. Nhưng Vương thắng đào đâu ra tiền để mua Bồi Nguyên Đan?
Cầm trên tay tấm thẻ kim loại màu bạc của Vô Ưu Thành, trong đầu Vương
Thắng liền lóe lên một suy nghĩ. Hay giờ đến Bảo Khánh Dư Đường hỏi thăm một phát xem, biết đâu lại xin đểu được một ít Bồi Nguyên Đan cũng nên.
Khi nhìn thấy Vương Thắng lưng đeo một cái túi kỳ lạ cùng một cái hộp
dài lững thững quay về thành, rất nhiều người đã vô cùng kinh ngạc.
Không phải có một đám người bám theo hắn hay sao? Làm thế nào hắn đi về
được? Đám người kia rốt cuộc đang làm cái trò gì thế?
Nhìn hắn nghênh ngang tiến vào Bảo Khánh Dư Đường, không ít người vội vàng chạy về nhà báo tin Vương Thắng trở về cho chủ nhân.
Đây cũng không phải lần đầu Vương thắng đến Bảo Khánh Dư Đường, vừa
bước chân tới cửa cũng không thèm quan tâm trong tiệm có khách hay
không, chạy thẳng đến chỗ tên phục vụ gào to:” Ngươi mau đi gọi chủ tiệm ra đây gặp ta!”
Tên phục vụ cũng không dám thất lễ, ngay lập tức chạy đi bẩm báo, chỉ
một lúc sau đã thấy tên mập lần trước tiếp đón Vương Thắng xuất hiện
trước mặt. Hắn nở một nụ cười, rất cung kính mời Vương Thắng đến phòng
khách, dâng trà chiêu đãi.
Vương Thắng cũng không sợ đối phương giở trò, ung dung nhấp nhẹ một ngụm trà.
Vương Thắng cũng không sợ đối phương hạ độc, ung dung thong thả phẩm nổi lên trà. Ánh mắt tên mập không biết vô tình hay cố ý liếc về phía cái
ba lô cùng hộp đựng súng.
“Không biết Bảo Khánh Dư Đường có ý gì?” Vương Thắng uống xong một chén trà, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi.
"Quý khách đang nói cái gì?" Tên mập nở một nụ cười cẩn thận trả lời, trên mặt vẫn giữ biểu hiện như không biết gì.
Lần này Vương Thắng không hề trả lời, bàn tay đưa vào trong túi đeo
lưng, lấy ra bảy khối kim loại của Vô Ưu Thành, sếp ngay ngắn ở bên cạnh khay trà. Tấm kim loại màu bạc trước, sau đó mới đến sáu tấm kim loại
màu đen
Nhìn thấy tấm thẻ màu bạc lấp lánh, con ngươi của tên mập đột nhiên co
rút lại. Sau đó nhìn đến sáu tấm màu đen, lúc này hắn đã không còn bình
tĩnh, đôi mắt híp đã trừng lớn, không còn tin vào mắt mình nữa.
“Đừng có nói với ta mấy cái tấm thẻ này không liên quan gì đến Bảo Khánh Dư Đường.” Ngoán tay Vương Thắng chỉ vào tấm thẻ màu bạc, mỉm cười
nói:”Không biết các ngươi tìm một tên sát thủ cấp ba của Vô Ưu Thành đi
theo ta để làm cái gì?”
Vương Thắng nói rất nhẹ nhàng, lời nói không biểu hiện một chút cảm
xúc nào, nhưng chính như vậy khiến tên mập càng cảm thấy sợ hãi.
Tất cả sát thử của Vô Ưu Thành luôn mang lệnh bài bên mình, Muốn có được tấm thẻ đại diện cho thân phận này, cách duy nhất là giết chết sát thủ
đó. Nói đơn giản như kiểu thẻ còn người còn, thẻ mất người mất. Bảy cái
lệnh bài nằm lù lù ở đây, vậy có nghĩa Vương Thắng đã giết ít nhất bảy
tên sát thủ của Vô Ưu Thành, trong đó có một tên sát thử cấp ba.
"Quý khách tha tội!" Vương Thắng ngay cả lệnh bài của sát thử cấp ba
cũng mang ra, nếu tên mập này còn muốn phủ nhận thì không phải tự tìm
đường chết sao. Một cao thủ cấp ba còn bị Vương Thắng làm thịt, nếu như
hắn muốn giết chết mình thì cho dù Bảo Khánh Dư Đường không muốn đi nữa
cũng chỉ mặc kệ mà thôi.
"Lần trước sau khi mua dồ của quý khách, chúng tôi phát hiện có một
vài món đồ có kí hiệu của nhà họ Đới.” Tên mập này rất thông minh, bây
giờ mà không giải thích lý do của mình thì rất dễ khiến người khác hiểu
nhầm:”Chúng tôi là người làm ăn, rất sợ gặp những chuyện phiền phức, cho nên mới mời một vài cao thủ của Vô Ưu Thành tới để điều tra một ít
chuyện xảy ra, không hề có ác ví với quý khách.”
“Các người kêu một tên sát thủ cấp ba đi điều tra?” Vương Thắng trên mặt không đổi nhưng giọng nói bỗng nhiên âm trầm lạnh lẽo. Chỉ điều tra
thông tin mà phái ra một sát thủ cấp ba, các ngươi lừa con nít à?
“Tất cả người sống ở Vô Ưu Thành đều là sát thủ.” Tên mập trả lời chắc
chắn, nhưng sau đó mới nhìn ra, Vương Thắng là một tên người rừng, không biết chuyện ở Vô Ưu Thành, cho nên vội vàng giải thích tiếp:” Tuy bọn
họ là sát thủ nhưng cũng không phải lúc nào cũng giết người, chúng ta
thất sự không có ác ý gì”
Vương Thắng nghe rõ tất cả người ở Vô Ưu Thành đều là sát thủ, nhưng
sát thủ cũng không phải luôn nhận các nhiệm vụ giết người. Họ vẫn có thể nhân các nhiệm vụ như thu thập tin tức hoặc làm hộ vệ. Vô Ưu Thành là
một vùng đất khá thú vị.
Biết được những điều này, Vương Thắng trầm lặng. Hắn biết bây giờ còn
quá sớm để hỏi thăm vấn đề của Vô Ưu Thành. Ngón tay gõ nhẹ từng nhịp
lên khay trà, im lặng suy nghĩ.
Tên mập lúc này mồ hôi đã ướt cả lưng áo, hắn cũng không dám thúc giục
hay đưa ra ý kiến gì với Vương Thắng. Đùa sao? Tên này vừa giết chết bảy sát thủ của Vô Ưu Thành đấy, lại có cả sát thủ cấp ba, hắn chỉ là một
tên chủ quán nhỏ, lấy đâu lá gan trêu vào cơ chứ?
"Hai mươi viên Bồi Nguyên Đan, việc này chấm dứt ở đây!" Vương Thắng đột nhiên mở miệng khiến tên mập sợ hết hồn.
"Cái gì?" tên mập suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm, vội vàng hỏi ngược một câu.
"Hai mươi viên Bồi Nguyên Đan, ta sẽ không truy cứ việc các ngươi
phái người theo dõi ta nữa.” Vương Thắng không nóng giận, rất thẳng
thắng lần thứ hai nói ra ý kiến của mình:”Nhưng nhớ kỹ, ta không hay
vọng sẽ có lần sau.”
"Vâng vâng, cứ theo như yêu cầu của quý khách!" Mập chưởng quỹ nào
dám không đồng ý? Chỉ hai mươi viên Bồi Nguyên Đan mà thôi, đối với Bảo
Khánh Dư Đường giống như muối bỏ bể. Dùng chút đồ đó đổi lấy sự bỏ qua
của một cao thủ như Vương Thắng tuyệt đối là có lời! Đến bây giờ tên mập mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
Hai bình Bồi Nguyên Đan rất nhanh được mang đến trước mặt Vương, hắn mở
ra kiểm tra hàng một lần, thấy không có vấn đề nên lập tức rời đi.
“Những lệnh bài sát thử này quý khách cũng nên mang đi.” Tên mập vội
vàng nhắc nhở Vương Thắng:”Nếu một ngày nào đó quý khách đến Vô Ưu
Thành, những lệnh bài này sẽ rất có tác dụng.”
Mình giết người của đối phương, còn cướp đi cả lệnh bài thân phận, thế
mà ngày nào đó đến Vô Ưu Thành, mấy cái lệnh bài này lại có tác dụng? Vô Ưu thành quả nhiên là một vùng đất kỳ lạ. Vương Thắng không biết luật
lệ của Vô Ưu Thành nhưng cũng gật đầu lấy lại mấy cái lệnh bài.
Vương Thắng vừa bước khỏi Bảo Khánh Dư Đường, tên mập ngay lập tức quay
lại cung kính cúi đầu trước cô gái che mặt, tường thuật lại nững chuyện
vừa xảy ra.
"Bảy tên sát thủ của Vô Ưu Thành, trong đó có một tên là sát thử cấp
ba đều bị giết chết sao?” Cô gái che mặt nhẹ nhàng lên tiếng, mặc dù có
một tấm lụa mỏng che đi biểu cảm khuôn mặt nhưng giọng nói lại tràn đầy
kinh ngạc.
Bảy cái Vô Ưu Thành sát thủ, trong đó còn có một cái cấp ba sát thủ,
đều chết hết?" Cô gái che mặt không nhìn ra biểu tình trên mặt, nhưng
trong giọng nói lại tràn đầy kinh ngạc: "Xem ra đám người Đới Hoan thật
sự chết trong tay của hắn, nếu không thì những món đồ đó sẽ không tự
nhiên xuất hiện ở đây.”
“Bẩm tiểu thư! Liệu chúng ta có nên đem tin tức này lộ ra ngoài không?” Tên mập này rất cung kính hỏi thăm ý kiến của cô gái.
“Tại sao ngươi lại muốn nói ra ngoài?” Cô gái che mặt cười lạnh một
tiếng nói:”Đám người Đới gia và Tống gia đánh nhau thì liên quan gì đến
chúng ta? Chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm ăn, chuyện không liên quan đến
chúng ta thì không cần can thiệp.”
“Lần này phái người đi điều tra đã khiến khách hàng không hài lòng,
chúng ta là người làm ăn, không nên tò mò chuyện của họ.” Cô gái che mặt nhẹ nhàng nói thêm một câu:” Vẫn câu nói lúc nãy, chúng ta chỉ chăm chỉ làm ăn, tiền nào mà chẳng là tiền? Những chuyện khác chúng ta hoàn toàn không biết.”
"Vâng, tiểu thư!" Mập chủ quán rát nhanh trả lời.