Bên trong căn phòng mở nhạc nhẹ nhàng, thanh âm của bọn anh hạ xuống
thấp đến cực điểm. Tân Dật đang đắm chìm trong âm nhạc du dương cùng màn biểu diễn kích tình nóng bỏng không mảy may phát giác được động tĩnh
phía bên ngoài. Đến khi thấy sự xuất hiện của Tống Đĩnh Ngôn liền kinh
ngạc đứng dậy, miệng há hốc, con ngươi mở to.
Bà ta thảng thốt hét lên, “Tống Đĩnh Ngôn, mày…”
Chung Ý liếc mắt với người đứng phía sau anh, bọn họ hiểu ý, chỉ hai ba lần liền đem hết đám người bên trong khống chế lại.
Ánh mắt Tống Đĩnh Ngôn chăm chú vào bóng hình người con gái yếu đuối cuộn
người trên sofa, đầu tóc lộn xộn, thân thể run lên không ngừng, một bên
má sưng đỏ, khóe miệng còn vương lại vệt máu khô, chiếc váy mỏng manh bị xé rách, cánh tay liều mạng cố gắng che đi phần mẫn cảm để nó không lộ
ra bên ngoài.
Anh hít sâu một hơi, sự đau đớn trong lồng ngực
càng tỏa ra mạnh mẽ, lo lắng tích đọng cùng sự đau lòng bi thương khiến
trái tim run lên từng nhịp, đáy lòng lạnh lẽo luôn lo lắng cuối cùng
cũng như tảng đá rơi xuống, bất giác thở phào.
Anh đi tới chỗ cô, dừng lại trước mặt người con gái, cánh tay đưa ra run lên lợi hại, yêu
thương chạm vào mặt cô liền bị phản xạ có điều kiện của cô gạt ra. Toàn
thân cô mềm yếu, động tác đơn giản như vậy lại phải dùng toàn bộ sức
lực, theo bản năng cô vẫn ra sức kháng cự.
Tim anh giống như
xuất hiện vết nứt, máu chảy đầm đìa, cúi người đem người con gái dùng
sức ấn vào trong ngực, cô như con thú nhỏ khốn đốn, bị cái ôm mạnh mẽ
khiến cho toàn thân trở nên sợ hãi, vô thức hung ác cắn đầu vai anh.
Hàm răng mỗi tấc hãm sâu vào da thịt anh, thân thể người đàn ông càng trở
nên căng cứng, nhưng anh vẫn lặng im không nói, một mực để cô phát tiết. Là lỗi của anh. Cô muốn đối xử với anh thế nào cũng được, anh một mực
chấp nhận.
Tô Anh đối với hơi thở của anh quá mức thân quen, cho
dù lúc này suy nghĩ đã hỗn loạn cực độ, mùi hương trên người đàn ông
cũng khiến cô dần dần bình tĩnh lại. Dường như đây là một cảm xúc ỷ lại
bẩm sinh. Cũng duy nhất người đàn ông mang tên Tống Đĩnh Ngôn mới mang
lại cho cô cảm giác an toàn như vậy. Có anh ở đây, cái gì cô cũng không
sợ nữa.
Hô hấp đều đều, chậm rãi từ trên vai anh ngẩng đầu lên,
trước mắt là một mảng hỗn loạn nhưng khuôn mặt của người cô mong đợi
nhất vẫn rõ ràng trong mắt cô. Cô vừa trải qua mười phút ám ảnh nhất
trong suốt mười tám năm cuộc đời mình, cô bị đám đàn ông ghê tởm bỉ ổi
kia suýt cường bạo, đáy mắt ảm đạm vô hồn, không có một giọt nước mắt.
Nhưng khoảnh khắc thấy anh kia, hốc mắt nóng lên, lông mi run nhè nhẹ,
giọt nước mắt như chân châu cứ thế rơi xuống, chảy xuống dưới hàm, một
giọt tí tách rơi trên mu bàn tay. Không có tiếng khóc, chỉ yên lặng rơi
lệ.
Cô giống như không tin nhưng lại có phần chờ mong, âm thanh nhỏ nhẹ thì thầm, “Thầy.”
Khuôn mặt người đàn ông cứng đờ trong giây lát, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng xiết chặt vòng tay, bên tai cô mở miệng, âm thanh ôn
nhu, hối hận cùng tự trách đan xen vào nhau, nhưng lại giống như mang
theo hơi lạnh.
“Thật xin lỗi Anh Đào, anh tới muộn.”
Trái
tim Tống Đĩnh Ngôn ý lạnh vờn quanh, nói phải chiếu cố cô thật tốt,
nhưng anh chiếu cố cô thành cái dạng gì rồi đây? Nếu như, nếu như đến
chậm một chút nữa, anh sợ là đời này sẽ không thể tha thứ cho chính
mình.
Cô khẽ lắc đầu, thân thể cùng tinh thần giống như đã tìm
thấy chiếc ô bảo vệ mình khỏi sóng gió bên ngoài, cổ họng nếm được vị
mặt của nước mắt, nức nở nói: “Thầy, anh đưa em ra khỏi đây đi.”
Nơi này, một khắc cô cũng không muốn ở lại.
Tống Đĩnh Ngôn cởi áo ngoài trùm lên thân thể cô, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ
anh, anh ôm cô vững vàng, bước chân ổn định, từng bước, từng bước đi ra
ngoài.
Mấy gã đàn ông người nước ngoài bị quây thành một đám nhìn người đàn ông trước mặt, bị khí thế lạnh lẽo và ngang tàng của anh lấn
áp, thấy được hành động của người sắp tới, cả người nhất thời co quắp
rúi vào một góc hẻo lánh trong phòng, một chút phảng kháng đều không có.
Chung Ý hỏi, “Những người này xử lý thế nào?”
Người đàn ông ôm chặt người con gái nhỏ bé, lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”
Chung Ý giật mình, cái thái độ này, thật đúng là đằng đằng sát khí. Anh ta
cảm thấy như nhìn thấy một Tống Đĩnh Ngôn khác, người đàn ông trước mặt
này, không còn là thầy Tống không màng sự tình, an tâm đọc sách thánh
hiền nữa rồi.
Tân gia và Tống gia mâu thuẫn nhiều năm, bây giờ
lại bắt đầu tranh đấu khiến cho giới kinh doanh được một phen rung
chuyển long trời lở đất. Tống Đĩnh Ngôn là người hiểu rõ ràng nhất,
nhưng vẫn cam tâm tình nguyện vì tiểu cô này giẫm chân vào vũng nước
đục. Cho nên mới nói trên đời này nào có người đàn ông lãnh đạm cấm dục, bất quá chỉ là chưa gặp được người nhóm lửa trong tim mà thôi.
Tân Dật từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ nhìn, đáy lòng không cam chịu, bàn tay
nắm chặt, móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, sự đau đớn càng kích
thích sự hung ác của bà ta. Rõ ràng, rõ ràng chỉ kém một chúc nữa, liền
có thể đem con bé đó hủy diệt triệt để. Nhưng vẫn bị người đó đến sớm
một bước.
“Tống Đĩnh Ngôn!” Bà ta ở sau lưng gọi lại anh.
Người đang đi tới cửa dừng bước chân lại, không có quay lại.
“Mày cho rằng chỉ cần mang cô ta đi, tao sẽ bỏ qua cho cô ta sao?” Ngũ quan
bà ta không còn trang nhã như lúc trước, gương mặt méo xệch, cười lên
như kẻ điên, “Còn nhiều thời gian, chúng ta còn có thể từ từ…”
Tô Anh khiếp sợ co rút trong lòng anh, cô thực sự rất sợ, vừa nghĩ tới mọi chuyện vừa phát sinh, thân thể liền không khống chế run lẩy bẩy.
Toàn không gian lúc này thực yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai dám nói chuyện.
Mấy giây sau, lời nói chậm rãi mang theo âm thanh trầm thấp của người đàn
ông khiến Tân Dật trực tiếp khựng lại tại chỗ. Ngay cả Cố Khê Viễn đều
không thể tin nhìn về phía Chung Ý, ánh mắt dò hỏi, cái người đàn ông
này, con mẹ nó còn là thầy Tống sao?
Người đàn ông nói, “Bà muốn thế nào, tôi đều sẽ chơi tới cùng.”
“Nhưng nếu bà còn dám làm chuyện này với cô ấy, thì đợi đi, cả Tân gia sẽ đến chôn cất bà.”