Phòng học lớn như vậy kín hết người đều là nữ sinh, vô cùng ồn ào. Đậu Bao cũng đến sớm giành chỗ, vẫn không quên liều sống liều
chết giữ thêm bên cạnh một chỗ trống. Bởi tối hôm qua, Tô Anh gửi tin
nhắn cho cô, nội dung đơn giản chỉ có bốn chữ, “Giành chỗ cho tớ.”
Đậu Bao trực tiếp ngạc nhiên, phải biết Tô Anh coi trọng nhan sắc phải nói
đến trình độ biến thái. Cơ bản là chỉ cần buổi sáng tiết một, tiết hai,
cho dù là tiết của chủ nhiệm, cô cũng không lộ mặt.
Thế là Đậu
Bao một lần nữa xác định, việc Tô Anh muốn ngủ cùng thầy Tống, là nghiêm túc. Mà một khi cô nghiêm túc thì Đậu Bao cũng không biết phải làm gì.
Bởi vì Tô Anh luôn trưng ra một bộ dạng không hứng thú, cái gì cũng
không hợp ý, không cái gì lọt vào mắt xanh của cô. Đậu Bao càng tò mò,
không biết người cao ngạo lạnh lùng như Tô Anh, nếu thật nghiêm túc thì
có bao nhiêu phá vỡ hình tượng.
Trước mười phút vào lớp, thân ảnh yểu điệu của Tô Anh xuất hiện ở của lớp, ánh mắt cô nhàn nhạt quét qua
đám người, chuẩn xác tìm tới vị trí Đậu Bao.
Nhấc chân bước đi
vài bước, không khí ồn ào vừa nãy của các nữ sinh không hẹn mà cùng an
tĩnh lại, tựa hồ tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Tô Anh từ
trước đến nay đều không để ý đến những thứ này, tự động xem nhẹ ánh mắt
ác ý của các nữ sinh khác, ung dung ngồi xuống cạnh Đậu Bao. Chờ ngồi
vững vàng, những tiếng nói xì xào, tiếng chửi rủa khắp nơi ùa tới.
Đậu Bao một mặt phiền muộn, hoảng hốt dùng sách vở che khuôn mặt, nghiêng
đầu nhìn Tô Anh, âm lượng bị ép xuống mức rất thấp: “Tớ nói này Đại tiểu thư, cậu đây là muốn náo một màn trước khi vào học à?”
Tô Anh
cười khẽ, nghiêng người qua chỗ Đậu Bao một chút, mái tóc đen óng trượt
xuống, cô nhẹ nhàng dùng tay vén ra sau tai. Rõ ràng là động tác rất tự
nhiên nhưng lại đem đến cho đám nữ sinh một trận bàn tán.
Cô xem thường, hỏi ngược lại: “Không để ý đến có được không?”
“Làm sao lại…” Đậu Bao thở dài, lẩm bẩm nói: “Vấn đề chính là, quá đẹp.”
Tố Anh lườm cô nàng, biểu cảm cậu là kiểu gì vậy.
“Được rồi được rồi.” Để quyển sách che mặt ở trên bàn, Đậu Bao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Dù sao tớ cũng đã quen rồi.”
Tiếng nghị luận hoặc lớn hoặc nhỏ liên tục không ngừng, Tô Anh ngồi thẳng
người, ngón tay thon dài lật tới lật lui từng tờ của quyển sách giáo
khoa.
Đậu Bao nhìn một chút, nhìn đến lúc không nhìn nổi nữa, hỏi một câu: “Cậu biết trên lớp học tới chỗ nào không?”
“A” Cô miễn cưỡng đáp lại, sắc mặt không đổi, “Không biết.”
Đậu Bao trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
Thừa dịp chưa vào giờ học, Đậu Bao chăm chú đánh giá khắp người Tô Anh một
phen. Nói như thế nào đây… Cô ấy thật là không muốn cho các nữ sinh khác một tia hy vọng đây mà. Không nói đến cô mang trên người khí chất cao
ngạo lạnh lùng làm người ta trầm mê không thôi, chỉ nói đến gương mặt
này, thật là quá mức đẹp.
Tô Anh có đôi mắt hạnh trong trẻo, sáng lạn như vì sao, khi cười khóe mắt cong lên thành hình trăng khuyết nho
nhỏ, ẩn hiện nốt ruồi, từng chút một làm vương vấn lòng người, làm ý
thức đối phương xao động. Làn da trắng nõn dù không có trang điểm, môi
mỏng như cánh hoa hồng, kiều nộn ướt át, ngũ quan mỗi một chỗ đều như
bảo vật đã được chọn lựa kĩ càng chạm khắc lên. Không chỉ có như thế,
thân hình mảnh mai nhưng rất cân đối. Nữ sinh khác cũng không nhịn được
nhìn lén thêm một chút nói chi đến những đám nam sinh kia.
Cho
nên nhập học dù đã quá hai tháng, nhưng hễ cứ nhắc đến nhân vật làm điên đảo mọi người, tất cả đều đồng loạt ngã ngủ dưới chân Tô Anh. Liền ngay cả đến người luôn kiêu căng tự phụ như Lớp trưởng cũng vì cô ấy mà nhọc lòng nghĩ ra nhiều chuyện chỉ để lấy lòng.
Tô Anh tính cách đã
quen lãnh đạm, hai đầu lông mày cong lên trong lúc lơ đãng cũng đem đến
cho trái tim đối phương thương tích đầy mình.
Hôm nay cái người
mà có thể mặc quần tuyệt đối không mặc váy thế mà đang mặc trên người
một cái váy đen thấp ngực. Ngực mở thấp chữ V, không có gì che đi được,
thấp thoáng nhìn thấy rãnh ngực sâu hoẵm, vô cùng gợi cảm, khiến người
ta phun trào máu mũi. Đậu Bao không dám nghĩ tiếp, trên đường đến đây,
không biết có bao nhiêu nam sinh nhìn thấy Tô Anh mà phải tự giác “chào
cờ”.
Phòng học lại một lần nữa an tĩnh.
Một bóng dáng cao gầy đi tới, cửa bị anh đóng lại nhẹ nhàng.
Tô Anh ngước mặt lên nhìn, dù chỉ một lần, nhưng gương mặt không tự chủ đươc ủng đỏ.
Người đàn ông đứng trên bục giảng, tựa hồ chỉ cần mặc một chiếc áo sơ mi
trắng đơn giản nhưng cũng đủ tôn lên khí chất của anh. Ưu nhã ôn nhuận,
công tử như ngọc.
Phòng học lặng ngắt như tờ, không ai dám nói
chuyện, ánh mắt nữ sinh nóng rực dõi theo từng cử chỉ của người đàn ông
đứng trên bục giảng kia.
Người đàn ông tư thái lịch sự tao nhã,
không nhanh không chậm chuẩn bị tốt những đồ dùng cần thiết. Sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngẩng đầu về phía phòng học nhìn đám học sinh phía dưới, thanh âm lãnh đạm, “Vào học.”
Không giống với các thầy cô
khác khi lên lớp phải cần microphone để nói cho hết cả lớp học rộng lớn
nghe, nhưng anh lại không cần. Âm lượng của anh không lớn cũng không
nhỏ, đọc từng chữ rõ ràng, vừa đủ nghe.
Tất cả mọi người đều cho
rằng được nghe anh nói là một loại hưởng thụ nên tự nhiên không muốn có
bất kì tạp âm ảnh hưởng đến sự tận hưởng này.
“Tất cả đã đến đông đủ chưa?” Anh cất giọng hỏi.
Mọi người trăm miệng một rồi: “Đông đủ rồi ạ.”
Khóe môi người đàn ông tràn ra một nụ cười, “Không cần điểm danh nữa nhé.”
“Muốn, muốn điểm danh.” Thanh âm líu ríu, trong nháy mắt lại rộ lên ngất trời.
Ngón tay anh thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, toàn lớp học an tĩnh trở lại.
Toàn bộ lực chú ý của Tô Anh đều đặt lên tay người đàn ông, dù sao bàn tay
tinh tế ấm áp kia, hai ngày trước cô có được cảm nhận qua. Nhưng điều cô muốn là cảm nhận rõ ràng hơn nữa.
Còn người đàn ông trên bục
giảng lật sổ, bắt đầu điểm danh. Đám học sinh nữ kích động không thôi,
được thầy giáo đọc tên cảm thấy vô vàn hạnh phúc.
“Tô Anh.” Anh đọc tên, thanh âm hơi khàn khàn.
Tô Anh không có đáp, cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh.
Không khí lớp học lại được một trận xôn xao bàn tán.
Ngừng mấy giây, anh lại cất tiếng, “Tô Anh.”
Đậu Bao khẽ đụng cùi chỏ cô: “Gọi tên cậu kìa, tiểu Anh Đào.”
“Tớ nghe thấy rồi.” Cô nhàn nhạt cất tiếng. Đầu óc một tràng khí nóng dâng
lên, cô không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh anh ở sát bên tai cất
tiếng gọi tên cô.
“Không tới sao?” Tống Đĩnh Ngôn cầm bút lên, vừa định đánh dấu vắng.
“Em ở đây.” Thanh âm Tô Anh không lớn, trong trẻo câu hồn, âm cuối hơi cao giọng, có mấy phần chất chứa hờn dỗi.
Tống Đĩnh Ngôn nghe vậy ngẩng đầu lên, cơ hồ chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn thấy nữ sinh ngồi nổi bật nhất ở dưới kia.
Hai người đối mặt giây lát, không cần cất tiếng nói thêm lời nào, Tô Anh
đều có thể biết rõ, anh tuyệt đối vẫn nhớ cô. Bởi vì lúc ánh mắt lạnh
nhạt ấy nhìn cô rõ ràng xuất hiện một tia sáng, điều đó làm trái tim cô
trở lên nhiễu loạn. Nhưng anh rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục điểm
danh.
Đậu Bao hướng bàn nằm sấp xuống, bĩu môi phàn nàn: “Anh Đào à, cậu đúng là không chê có thêm nhiều tình địch.”
Nhưng bên cạnh tiểu mỹ nhân không lấy chút gì để ý, mở sách vở ra, giữa hai
ngón tay kẹp lấy một cây bút. Một bộ dáng ngoan ngoãn nhìn Đậu Bao sắp
phát điên.
Loạn, loạn rồi, xem ra lần này, Tô Anh là thật lòng để ý.