Tú Xuất xoay đầu, trên đỉnh nhà xa
xa, dưới ánh trăng sáng phản chiếu một thân ảnh màu đen yểu điệu. Cùng giọng
nói nhuyễn thanh nhuyễn khí, Tú Xuất nhìn ra kia chẳng phải ai khác chính là bà
chủ Hồng Hồ Điếm. Hồ nương đứng trên nóc nhà tựa như không, nhẹ nhõm nâng cổ
tay thon nhỏ hờ hững ra dấu cho Lão Cẩu dừng lại động tác tấn công, ánh trăng
sáng phía sau như tấm mành màu vàng trong trẻo, càng làm nổi bật mấy thứ đương
ngoe nguẩy sau lưng nàng ta. Tú Xuất híp mắt nhìn kỹ, thì ra là sáu cái đuôi
dài.
- Một yêu hồ, một dã lang nhân,
con còn lại đâu rồi?!.
Tú Xuất bảo trì tư thế phòng bị, mồm
miệng thế nhưng theo thói quen công kích tới, trơn tuột lên tiếng. Hồ nương
trên nóc nhà dạo bước thong thả, liếc đuôi mắt xếch thâm thúy nhìn hắn.
- Đừng vội, sớm muộn ngươi cũng sẽ
gặp!. Nói, cách thức mở rương thế nào?.
Ra là muốn trang bức người, Tú Xuất
cười khẩy.
- Không khó, ngươi ném rương qua
đây, ta mở cho ngươi!.
Hồ nương xoay lưng lại, phía dưới
tà váy dài cùng rộng lơ lửng chui ra sáu cái đuôi xù dài lớn, cùng cánh hoa giống
nhau đối xứng tỏa ra, chế giễu nói.
- Được lắm, ta lại muốn xem ngươi
giở trò gì!.
Dứt lời, ả búng tay trắng tái nhợt
cái "tách", Tú Xuất cẩn thận trừng, địa phương trên đầu truyền xuống
tiếng sột soạt. Hắn ngửa mặt trừng, lùm cây to che phủ trên đỉnh đầu cư nhiên
thoáng lay động. Từ trong tàng cây đen thẫm nảy sinh hai cái chấm đỏ. Tú Xuất đề
phòng lùi ra, bên trên tức khắc nhảy xuống một bóng đen. Bóng đen đáp xuống đất,
trên tay là chiếc rương của Tú Xuất, sau chầm chậm ngẩng đầu lên. Một cặp mắt đỏ
rực. A Lăng!.
A Lăng thời điểm này không phải
dáng vẻ thiếu niên linh lợi, gương mặt có phần trong trẻo, mà ngoại hình này,
chính là biến mất sạch sẽ bộ dáng con người. Đằng sau thân động một cái đuôi
dài chắc nịch tùy tiện qua lại quất. Gương mặt thâm tàng phảng phất như hầu tử
tinh. Tú Xuất thời điểm này ở khoảng cách gần cùng ánh trăng mới phát giác ra,
trên mình A Lăng phủ toàn lông mao đen nhánh. Toàn bộ đều một màu đen dị hợm,
đôi mắt đỏ rực là cục diện duy nhất tương phản màu sắc, càng làm sát ý lạnh lẽo
bao trùm trên A Lăng thêm dâng trào.
- Để hắn mở!.
Hồ nương trên nóc nhà cách không
truyền lệnh đi, âm sắc thanh mảnh xuyên phủ trong gió đêm, khiến lỗ tai Tú Xuất
nảy sinh ngứa ngáy. A Lăng phì phì rít qua kẽ răng trắng toát thay lời đáp, lập
tức triều Tú Xuất đá rương tới.
Bịch!.
Trước mũi chân hắn ngay ngắn nằm
chiếc rương quen thuộc. Tú Xuất đánh mắt nhìn, giây phút nhìn thấy đồ vật này nằm
im lìm trước tầm mắt, trong tâm thức đã ngắt xuống một kế sách táo bạo. Ngồi xổm
cạnh chiếc rương cũ, Tú Xuất làm chút dây dưa, hai con mắt đều là kín đáo kiểm
tra động thái ba kẻ quái vật đang vây hãm mình. Hồ nương ở xa nhất, trong khi
Lão Cẩu cùng A Lăng đều cùng đóng chốt cách hắn một khoảng không xa, đương
nhiên đặc biệt cần xem chừng hai chúng nó.
Tú Xuất chầm chậm qua lại đem chiếc
rương lật lên, nghiêng ngó xem xét. Hồ nương cơ hồ nhìn thấu nội tâm hắn, cau
mày động miệng.
- Tiểu tử, tốt nhất đừng câu giờ
vô ích, mau mở!.
Mà hai cái dã quái cắm chốt dưới đất
cũng gầm gừ nhe nanh phụ họa. Tú Xuất bảo trì vẻ bình tĩnh, cười tới.
- Đừng nóng, tiểu tốt ta làm sao
thoát khỏi ba kẻ các ngươi, phải không?.
Hắn nói xem chừng có lý. Ba dã
quái cư nhiên im lặng.
Tú Xuất dẹp xong hỗn loạn đám dã
quái, rảnh tay cúi đầu đối chiếc rương cũ nhìn chuyên chú. Ngón tay dài thon gầy
điểm trên khóa chốt, động một cái.
Tạch!.
Hồ nương cách xa nheo mắt nhìn
xuyên tới, mi tâm khẽ giật, quát.
- Tiểu tử, ngươi lại dám giở trò?.
Tú Xuất nhún vai, giọng điệu thở
ra miễn cưỡng chân thật.
- Gio trò?. Ba ngươi chân chính đối
khóa này nhìn thấy bị hóc, thế nào đổ ta giở trò???.
- Nói láo!.
Sau lưng truyền tới tiếng gầm, Tú
Xuất có chút giật mình, quay đầu nhìn. Cục diện Lão Cẩu đương động, gã hung dữ
đem hai cánh tay rắn chắc thượng trời lại đập đi xuống đất cái "rầm".
Giong nói ồm ồm khàn khàn như sấm rền thực ư khó nghe. Tú Xuất nhíu mày phản biện.
- Đừng nóng, ta là nói thật, cũng
không phải vô pháp khắc phục, cần chút đỉnh thì giờ.
- Hừ!.
Hồ nương lườm hắn, phẩy tay áo. Tú
Xuất hữu nghị cười, dáng bộ trạm trực, làm ra động tác chuẩn bị, cùng lúc giải
thích.
- Cách mở dự phòng này so với mở
thông thường khác biệt, ai bảo thân phận ta đan sư, đồ chứa đựng dược liệu cư
nhiên không thể đơn giản. Các ngươi dẫu có trái mắt cũng miễn cản ta trong quá
trình thi triển đem mật kiện ra dụng, bằng không thất bại liền sau đó vô pháp mở.
Ta là đan sư, pháp lực thi triển bí pháp không có dồi dào dùng nhiều như vậy
nha!. Hơn nữa, ta là sau khi đem thảo linh dược đều giao cho các ngươi, lập tức
phải để ta rời đi, bằng không, không có ta chỉ điểm, các ngươi có thảo linh dược
cũng như không nắm cái gì!.
Ba dã quái thoáng rơi vào cân nhắc.
Lại nói thảo linh dược mà hắn nói có cần cách thức sử dụng hay không, này mở ra
mới biết, trước vẫn là cấp tốc bức hắn mở rương, sau lại tùy cơ ứng biến. Hồ
nương rốt cuộc là kẻ quyết định, đối với cái nhân loại tinh quái này chỉ là tín
nhiệm hay không tín nhiệm mà thôi.
- Được!. Bằng không, ta nhai đầu
ngươi!.
- Nóng tính, cái nữ tử này phi thường
nóng tính nha!. Nữ nhi nên dịu dàng chút! Ha Ha.
Tú Xuất bối xoa trước thủ, cười mới
khoan khoái, liền không dây dưa bắt đầu dụng bí pháp mở rương. Nghiêm túc đem
hai cánh tay nâng lên trước ngực, mười ngón tay liền nhịp trôi chảy nặn ra điệp
ấn vi diệu, trong mắt hắn cũng tựa hồ sinh liên quang ẩn ẩn.
"Khai!".
Hai đạo ấn đi, chiếc rương đang an
tĩnh dưới đất đột nhiên phát sinh tiếng lịch bịch. Ba dã quái có chút kinh ngạc.
Lẽ nào chính vì có mật kiện, ba bọn chúng đối với cái rương này mới vô pháp mở
ra?. Này thì tin rồi!.
Tú Xuất bên trong đắc ý, vẫn là
không dám sơ xuất, một bộ nghiêm túc đối với bí bảo gia truyền chủ - vật câu
thông. Không chậm trễ nhảy tới đem chiếc giương nhấc lên, chưởng tay ba nhẹ tới
khiến hai nắp rương bật mở. A Lăng cùng Lão Cẩu khẽ gầm lên đề phòng nhất cử nhất
động của hắn, phỏng như thiếu niên tử kia làm ra phản ứng, bọn gã lập tức đối
thủ. Tuy nhiên, ở thời điểm hai nắp rương tách ra, chuyện gì cũng thấy không
phát sinh. Hai dã thú mới khịt mũi có điểm lùi lại.
Tú Xuất nhìn thấy biểu tình tin tưởng
ở bọn dã thú, kín đáo câu khóe miệng. Hắn đảo một vòng, chiếc rương vù vù xoay
thượng không, bên trong thế mà tối om. Hồ nương sắc mặt chợt lạnh.
- Khốn kiếp, đây là ngươi lừa ta!.
- Chậm đã, chưa đến nơi liền nói
ta lừa?. Nhìn xem!.
Hắn chộp lấy chiếc rương, bàn tay
thò vào dứt khoát kéo ra một thứ mềm mại, lại lập tức gộp hai nắp rương khép lại.
Ba dã thú nhìn thấy trong tay hắn nắm một tấm hắc bố lớn, ánh mắt khó nói. Tú
Xuất thản nhiên nhướng chân mày nói.
- Chỉ là tấm vải bảo vệ thảo linh
dược mà thôi!.
Hồ nương lạnh lùng bày ra biểu
tình thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị bay xuống, Tú Xuất vội giương tay cản trở.
- Thảo linh dược tới đây!.
Hồ nương nghe đến đáy mắt đen láy
chợt động, hành động lập tức đình trệ, tia mắt đối với chiếc rương kia lộ ra
ham muốn mãnh liệt. Mùi thảo linh dược xa xa cách không vẫn câu tới khe mũi ả,
đây là chân thật. Tú Xuất cũng không thể lại kéo thêm thì giờ, mím môi quyết
đoán một đường thúc ngựa tới.
"Lên thôi!".
Nội tâm hô một tiếng, Tú Xuất thượng
chiếc rương lên cao, hai bàn tay linh hoạt đem điệp ấn sắc đến, miệng quát lớn.
- U sơn hữu kinh, Thiên Thảo Linh
ra đây!.
- Cái gì vậy???.
Ba dã thú ánh mắt đồng dạng tràn đầy
nghi hoặc cùng ngạc nhiên, có loại quyết chú như vậy?.
Đến thảo linh dược cũng cần quyết
chú mời ra???.
Đó là Tú Xuất hắn tự nhiên nói bừa!.
Thảo linh dược có cần chú khai hay
không hắn quả thực bất minh, này rõ ràng là muốn giương đông kích tây, trên tập
trung của bọn dã thú đánh cho tiêu tán, lại gia tăng chút đỉnh tin cậy. Ba dã
thú ẩn ẩn nghi hoặc tuy nhiên cùng lời hắn trước nói lật lại đành chiếu cố,
không dám phi lên làm ra cái gì cản trở, miễn cưỡng chịu thiệt. Mà Tú Xuất lúc
này ở thời điểm cửa miệng chú nhăng chú cuội, trong hải thức đã ngầm xuất pháp
đem tâm ấn câu thông tới đồ vật gia bảo nhà mình. Hắn cư nhiên ở dưới mí mắt
đám quái yêu giở trò!.
- Thảo linh dược đang hoạt động, tới,
các ngươi đến nhìn kỹ chút, thời điểm ta huy chú, đồng dạng là thời điểm kích
thảo linh dược phát dược thảo tính, tinh quý vô cùng!. Bỏ lỡ đừng trách ta
không báo trước!.
Bày ra bộ mặt khẩn trương, Tú Xuất
khoát tay đối ba quái yêu thúc bách, một tay nâng chiếc rương lạ kì đang tỏa ra
chút mùi thơm tinh khiết khó nói. Còn có chút đỉnh ánh sáng lập lòe ấm áp từ
bên trong thoát ra qua khe hở. Hồ nương trên nóc nhà sửng sốt chiếu tới đồ vật
kia, khe mũi bị mùi thơm mơ hồ câu hút mà khẽ động, không tiếc tin cậy liền phi
thân xuống. A Lăng cùng Lão Cẩu nhằm địa phương lân cận thiếu niên tử cắm chốt,
nhìn thấy kia nữ chủ đã có động thái, đồng dạng là khẩn trương lao đến, ham muốn
bộc phát.
Tú Xuất liếc mắt bình tĩnh đứng đợi
ba kẻ ba hướng nhằm mình triền đến, bàn tay giữ chiếc rương thoáng siết lại. Hồ
nương bay tới trước mặt hắn, sáu cái đuôi trắng như tuyết luân phiên đảo lộng,
sắp sửa đáp xuống. Tả hữu hai cái dã quái cũng đã bổ đến, vừa vặn tạo ra thời
điểm mấu chốt!.
Tú Xuất hơi động cánh tay, khóe miệng
thì thầm.
"Lại đây...".
Đồng thời thình lình đem rương
đánh lên, nắp rương lập tức bật mở, toàn bộ hiển lộ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt,
cứ thế trên không xoay tròn đến mấy vòng, lại đem ánh sáng ấy phát tán rộng khắp.
Một mùi hương gỗ thanh mát, thâm thúy tỏa ra, cùng một ít triền giấy lẻ mỏng
manh từ bên trong văng ra ngoài như lá cây, nhẹ nhõm đong đưa trong không trung
rơi xuống. Cục diện Tú Xuất có chút tán loạn.
Hồ nương đương đắm chìm trong mị
hoặc mùi thơm, mơ tưởng sẽ được nếm thảo linh dược tinh quý, nhìn thấy quanh cảnh
này có chút hốt hoảng, con ngươi nhỏ cứng đờ lướt theo từng mảnh giấy bay lất
phất trước mặt, bộ dáng thiếu niên tử phía sau liền không thấy rõ. A Lăng, Lão
Cẩu giống như nữ thủ lĩnh, không có mấy khác biệt, nhưng dè chừng chung thủy vẫn
luôn tồn đọng trong linh trí bọn chúng, gỡ gạc phản ứng kịp thời, hung dữ đem
hai tay oanh tạc đống giấy cản trở trước mặt, triều cái nhân loại tinh quái kia
lao tới.
Tú Xuất nhảy lên bắt lại rương,
sau khi trút bỏ đống đồ thừa trong chiếc rương, bên trong lòng rương lúc này trống
trơn, lộ ra từng đoạn chú văn uốn lượn như ngọa hổ tàng long, lấp lóe ẩn hiện
ánh sáng vàng. Bên tả tia thấy một bóng đen lãnh khốc rẽ gió lao đến, hắn xoay người
chút đỉnh, hai tay đều nắm hai mảnh rương đến chặt chẽ, hướng đối phương tiến đến
chiếu lòng rương ra.
- A...a....a...a!!!.
Một tiếng hét dài xuyên qua không
trung, đồng dạng thời điểm đột ngột huy xuống mặt đất một thân thể cứng rắn,
vang lên tiếng "bịch" chắc nịch. Tú Xuất khốc kiểm chợt mát, theo
quán tính vội vã cúi đầu cực thấp, thuận đà lộn đi ra ngoài, địa phương tiền án
liền "vút" một tiếng gọn ghẽ.
Tú Xuất lui đến ra xa chỗ ba quái
yêu tụ hội, cấp tốc nắm chặt rương chuẩn bị lại ứng chiến. Cũng nhìn thấy nơi ấy,
Lão Cẩu vừa mới xoay thân, e rằng vừa rồi chính lão vung cánh tay đồ sộ kia qua
tấn công. Tuy kích thước cực kì to lớn, nhưng vận tốc lại vì thế đi nghịch, trì
trệ chút đỉnh. Bằng không với thanh thế khủng bố của Dã Lang Nhân, trúng một
tát của gã, ngũ quan khẳng định lẫn lộn. Gã thế nhưng bị Tú Xuất lừa gạt, không
khỏi bừng lên nộ khí, cặp mắt màu hổ phách tựa hồ hung tinh quang thêm vài phần.
Gã ngửa cổ lên trời, lồng ngực đầy lông hỗn loạn ưỡn ra, đem hai tay như cái cối
đấm thùm thụp, tru lên hoang dại.
Một bên A Lăng, lão hầu tử này bị
chiếc rương của Tú Xuất khu đến nằm lăn trên đất, một thân đen nhánh lông lá tản
ra hơi lạnh lẽo, cùng mất đi sức chiến đồng dạng giống nhau. Một bên còn có Hồ
nương cùng Lão Cẩu đứng đó, quái dị trừng mắt đánh qua bên này. Tú Xuất cũng
không muốn xuất thủ trước, hai bên đột nhiên đình trệ giao chiến. Hồ nương biết
chuyến này tạp trúng con mồi khó xơi, không hồ đồ lao vào tìm chết như hai dã
quái đồng bọn, ngược lại là chút đỉnh thăm dò tình hình đối phương. Tú Xuất lại
làm sao không nhìn ra thâm điểm này của ả hồ ly, quyết liệt muốn thúc ngựa tới,
hắn rõ không muốn dây dưa lâu với đám quái yêu ghê tởm này nữa.
- Ba kẻ các ngươi mắt chó, chúng đạo
nhân trên đời đều xem như chết hết rồi hay sao?. To gan cũng đừng bậy bạ như vậy
chứ, dám mở khách điếm kiếm ăn lộ thiên, tránh được một ngày không tránh được một
đời, còn muốn tư lợi chiếm đoạt tư trang người khác!. Tội của các ngươi gộp lại
ta tính muốn lười luôn!.
Tú Xuất trừng mắt trỏ tay tức giận
nạt đám quái yêu một hồi, điểm ăn quỵt của mình lại tự nhiên bỏ qua, đây là hắn
muốn tự tạo cho mình khí thế chiến đấu. Lão Cẩu nhe răng hùng hổ muốn phi qua tạp
cái đầu hắn nhai nhai nhai, lại bị Hồ nương chặn phía trước cản lại. Ả gườm mặt
trắng nói.
- Cứ xem như nãy ngươi qua mặt bọn
ta, hai mạng so với một mạng, nghĩ bằng ngón chân liền biết bên nào lợi thế,
khôn ngoan chút, tự tìm đường sống cho mình đi, bằng không cái gì cũng đừng
hòng thoát khỏi đây!.
- Ô, ô, đây là ngươi trừng ta?.
Tú Xuất chợt trào phúng trong bụng.
"Sao không nói toạc ra các
ngươi là sợ cái rương này của ta rồi đi, hươu hươu vượn vượn đánh trống kêu to
làm gì vậy!."
- Tiểu tử, đừng có cậy mạnh. Trong
lúc chúng ta còn rộng lượng, mau giao thảo linh dược ra đây, chúng ta
"nhưng tẩu khái lưu", ngươi chẳng nói chỗ thảo linh dược này còn có
tư thức, chúng ta có giận cũng không dám giết ngươi.
Hồ nương nuốt giận hiệp thảo, khởi
đầu sự tình đem lật lại, xem ra cái thiêu niên tử kia một bụng thủ đoạn, mới
đang không đơn thương độc mã dám động tới bọn chúng. Thời điểm một chọi ba cũng
không vì thế sa sút khí thế, này là có năng lực. Lại nói, trong ba kẻ tại đây, ả
là thân phận có tu vi cao nhất, cao nhất cũng vừa mới tu ra sáu đuôi, so với cửu
vĩ hồ lại tính là hạng gì?. Huống hồ hai tên dã quái đồng bọn chỉ cậy sức thô lực
hùng, bàn về linh trí đều là hạng ngu xuẩn, nói rõ tu luyện chưa cao. Lại vì thế
đối với thảo linh dược đều là muốn đến điên đảo. Cục diện này thể hiện số lượng
không bằng chất lượng. Rõ ràng đối với thiếu niên tử kia không thể cứng đối cứng.
Tú Xuất đối lại thế nhưng chỉ cười
khan ha ha một tiếng, sắc mặt ngay sau đó chuyển lạnh lùng tột độ.
- Quên đi!.
Ngắn gọn bá đạo đáp trả, Tú Xuất lập
tức vừa nặn ấn vừa lăng thân thủ đem rương đánh qua địa phương đối diện. Ánh sáng
vi diệu từ lòng rương phun ra theo nhịp ấn càng thêm mạnh mẽ. Hồ nương lấy tay
che mặt, tia sáng truyền đến khiến cả người ả run lên, cặp mắt xếch nheo lại
như chập thành một đường cong, chớp mắt cái đã biến mất. Nhưng Lão Cẩu phía sau
không như vậy, bản năng điên cuồng của dã thú thôi thúc gã chiến đấu, gã gào rú
chồm tới. Dẫu có là chiếc rương kia tới trước mặt, gã cũng đem nó tạp đến nắp
ra nắp, thân ra thân. Sự tình phía sau thế lại quỷ dị rơi vào ý niệm đó của gã.
Tú Xuất nhè cái mõm lớn đang to dần trong tầm mắt mình, lộ ra độc chỉ hai hàm
răng lởm chởm cực đại, lả lướt cái lưỡi dài đỏ lòm ướt nhẹp nước, chuẩn xác
vung một cái, lăng chiếc rương đã đóng lại nắp triều cái mõm kia đáp đến.
Ngoàm.
Lão Cẩu há to mõm táp trúng chiếc
rương, hung dữ muốn gặm nát nó, nhưng cơ hồ ý định còn chưa nổi phát sinh, cái
mõm đã bị một sức mạnh khủng bố oanh oanh từ trong ra ngoài, bạo nổ một quầng nộ
lực mạnh mẽ, hai hàm của gã bị sức mạnh ấy kích ra ngoài, lâp tức thả ra vật
kia, oẳng oẳng dãy giụa dưới đất cùng với máu thịt trộn lẫn đang ào ra giữa hai
khe mõm, phân nửa cái lưỡi đã bị nổ nát.
- Rõ đồ ngu xuẩn!.
Tú Xuất vừa mắng vừa chạy tới nhặt
rương. Từ trên cách không huy huy lộ ra một thân ảnh phiêu phất, một cái đuôi
trắng muốt từ độ cao mấy xích đột ngột phóng xuống, nhằm chiếc rương muốn đoạt
đi. Tú Xuất chửi mẹ nó!.
Hồ nương quả nhiên muốn nhân cơ hội
đánh đánh giết giết tập kích đoạt đồ, một đuôi cướp về rương, năm đuôi còn lại
đều tập trung đối phó thiếu niên tử dưới đất. Tú Xuất trừng mắt thầm quát.
- Ngươi là cũng ngu như vậy đi!.
Lầm bầm chưa xong, trên đầu đã có
tiếng hét thảm thiết, vù xuống một vật vuông vức. Tú Xuất cấp tốc nhè thân cây
bên cạnh nhảy tới lấy đà, bay lên bắt rương. Đồng dạng thời điểm vút tới một đạo
trắng muốt, hắn vung rương ra đỡ, chỉ là bị nộ lực kia đánh rơi xuống đất. Nhả
một ngụm trọc khí, Tú Xuất trợn mắt định thần, lại chưa có thu hồi thân thủ,
trên cao thân ảnh phiêu phất của Hồ nương lại đem đuôi đánh trở xuống, hung
hăng như sợi roi quất vào thân thể hắn. Tú Xuất chỉ kịp thời lăn lộn né tránh.
- Xem ra có chút tu vi yêu thủ
lĩnh!.
Bằng không một cái đoạt rương lúc
nãy đã đánh bay nguyên phách ả đi rồi. Hồ nương không ngờ thời điểm này bị ép
buộc tới bộc lộ nguyên hình. Khuôn mặt vẫn thon nhọn kì quái, làm da trắng bạch,
nổi bật cặp mắt đen xếch kéo dài tới tận thái dương huyệt, nhưng phần miệng đã
biến hóa nhô ra một cái mõm nhỏ, viền mõm lộ ra hai chiếc răng nhọn. Hai bên
còn mọc lên hai cái tai lớn dựng đứng, lại điểm giữa mi tâm hai chấm đỏ như hạt
đậu. Tú Xuất khẽ "ô" một tiếng, hiển nhiên đây là chân thân của Lục
Vĩ Bạch Hồ, bà chủ Hồng Hồ Điếm.
Hồ nương khè khè từng tiếng quái dị,
nhe cái mõm nhỏ, không ngừng quẫy động thân thể, sáu cái đuôi dài ra như chiếc
khăn lông đều đánh xuống địa phương thiếu niên tử kia. Tú Xuất lăn lộn đến độ
nóng toàn thân, chút đỉnh rịn ra mồ hôi, Hồ nương ở trên không, hắn lại không
thể mọc cánh bay lên chiến nàng ta. Vậy đành dùng chút kỹ xảo!.
Cố tình để cho yêu hồ quật mình
như vậy là tình trạng chật vật một hồi, thẳng đến khi trông thấy ả đánh đến độ
điên cuồng, Tú Xuất mới bắt đầu từ thủ chuyển công, vừa lăn qua lộn lại, vừa cấp
tốc mở rương, lại một lần nữa khai ấn huy chú. Tiền diện trước mắt, nhãn lộ bắt
thấy một cái đuôi phóng xuống, Tú Xuất canh thời điểm, đón lúc nó vừa nhằm bản
mặt mình trát xuống, hai tay khẩn trương đem rương mở ra táp lấy cái đuôi.
Bộp!.
Vội vã đóng rương lại, đoạn đuôi
liền bị Tú Xuất kẹp ở giữa hai phần rương. Trên cao cách không vang lên tiếng
hét thảm, đau rồi!. Tú Xuất ra sức nghiến răng giữ chặt rương trong tay, ánh
sáng vàng phát ra kịch liệt, hung hăng công kích cái đuôi đáng thương của yêu hồ.
Hồ nương bộ mặt đau đến méo mó vặn vẹo, nhìn không ra ngũ quan thẳng thớm, nhe
cái mõm giận dữ trừng xuống Tú Xuất, mà năm cái đuôi còn lại đồng dạng cũng bị
sát thương từ cái đuôi dưới kia lan truyền đến làm cho gà bay chó sủa. Thân
mình Hồ nương đau đớn từ trên không tiêu lực không chống cự nổi liền rơi xuống.
Thẳng đến khi nhìn thấy thân thể Hồ
nương sõng soài bất động trên đất, sáu cái đuôi một cái vẫn còn nằm trong chiếc
rương trên tay Tú Xuất mềm nhũn rũ xuống, hắn thế mới quệt mồ hôi, cũng từ dưới
đất bò dậy. Ba quái yêu mỗi nơi mỗi con nằm xụi lơ, tuy chưa thể đánh chúng đến
chết nhưng nhìn kết quả này thực không khỏi khiến cho Tú Xuất tư vị cao trào. Hận
không thể đạp vân vời ba vị sư phụ tới chứng kiến hắn khủng bố cỡ nào!.
Nhưng không dư dả thì giờ để hắn
thưởng thức chút thành tựu, Tú Xuất đành miễn cưỡng thu liễm vẻ phấn khởi của
mình, vội vã đi bắt ba têm quái yêu kia đều đem trói lại. Trên người hắn đương
nhiên có trữ sẵn ít phù, tuy nhiên chỉ là tùy tùy tiện tiện.
Nhìn mấy lá phù trên tay, Tú Xuất
gãi tai, thần trí có chút mơ hồ phân định. Cái nào tróc yêu, cái nào khu ma???.
Nếu như đối với việc học pháp của Minh sư phụ, hắn là dụng tâm học hành, như vậy
sự tình dở khóc dở cười này có lẽ không phát sinh. Quá lâu không ôn tập, nhất
thời đã quên mất chút kiến thức. Chiếc rương kia nếu không phải là bí bảo gia
truyền suốt ngày gắn trên mình, vậy hôm nay coi như Tú Xuất hắn bó tay chịu chết
dưới nanh vuốt ba con quái yêu kia rồi.