Cuộc gặp mặt chính thức tạm nghỉ, cũng chính là lúc các hoạt động xúc tiến
hình thành liên minh được diễn ra. Minh, Dương Quốc Lộ và những người
ủng hộ bắt đầu tỏa ra khắp nơi để giao dịch với các phe. Cùng bàn luận
công khai, họ phải đối xử công bằng, không thể chào giá được, nhưng khi
đơn lẻ, có thể thỏa thuận những việc như vậy. Tất nhiên, nói rằng để
100% các bên đều thỏa mãn là điều không thể, Minh không điên tới mức làm vậy. Cậu ta chỉ cần thuyết phục những tay to, và họ sẽ đi thuyết phục
kẻ khác giùm. Một trong số đó là là Đan Quốc Hùng.
- Cậu Minh, đêm hôm tới chơi, thật là khách khí quá!
- Ha ha, cậu Hùng không phải khách sáo!- Minh cũng khách sáo lại
Chủ khách cũng nhanh chóng nhập đề, Minh than vãn việc không thể làm các
phe phái ngừng tranh đoạt khiến Nam Bàn ngày càng loạn, người người đều
không được yên, nay cậu ta muốn lập liên minh là để có cách đè các bên
xuống, từ đó ổn định Nam Bàn.
- Nhưng vừa rồi cậu Hùng cũng thấy
đó, tất cả đều tranh lợi tranh quyền, không hề biết điều gì hết. Trận
hội minh này, chỉ sợ không!
- Chà, cũng gay go đấy, nếu như hội
minh mà vỡ, chỉ sợ còn tệ hơn lúc chưa hội minh, vì trong lúc bàn bạc,
các bên sẽ biết điểm mạnh điểm yếu của nhau, rồi lại thấy đối phương ích kỷ không chịu nhượng bộ, thù cũ hận mới chất chồng!- Đan Quốc Hùng tiếp lời, ngoài mặt tán đồng ý kiến, thực tế nhắc nhở Minh cần phải cân
nhắc, chấp nhận thỏa hiệp với bản thân để hội minh thành công.
-
Trời, tôi ngu quá!- Minh vỗ bàn, mặt mày cau có,- Cậu Hùng quả không phụ sự kỳ vọng của các quan viên bên trên. Đáng lý tôi phải mời cậu tới
cùng bàn chứ không nên tự quyết như này.
Nghe Minh nói, Hùng
gượng cười. Minh ngầm nhắc Hùng nhớ bản thân Hùng cũng phải chịu trách
nhiệm nếu Nam Bàn hỗn loạn. Tên khốn này, Hùng thầm chửi trong bụng,
nhưng rồi nặn nụ cười tươi một chút.
- Ha ha ha. Đúng vậy! Vì thế mà ta mới tới đây, phải không?
Minh cũng tươi cười đáp lễ, mọi thứ vừa rồi cốt để thể hiện rằng Minh muốn
giữ giá cho bên mình, tránh đối phương ngờ vực. Giờ đối phương đã nhún,
vậy có thể bắt đầu đàm phán. Tất nhiên, diễn thì diễn cho trót, Minh vẫn ghìm chặt giá trên mặt đất, đó là sẽ để Hùng đảm nhiệm việc huấn luyện
đại quân của Liên minh khi mọi thứ đã xác lập, Minh và Dương Quốc Lộ nắm quyền kinh tế, còn việc cai trị thì sẽ thống nhất bằng việc bầu ra một
hội đồng nhỏ, gồm các đại biểu đến tức các phe, cùng thảo luận để giải
quyết vấn đề của liên minh. Ý tưởng này là Minh nghĩ ra khi nghe em trai Hoàng Anh Kiệt nói về viện nguyên lão của La Mã. Tất nhiên, Hùng có ghế trong đó.
- Tôi nắm quyền quản lý quân đội sao?- Hùng kinh ngạc, nếu quả thực có đạo quân như Minh nói, vậy ít nhất cũng tăng gấp đối
quân lực mà Hùng có, y thậm chí có thể coi như là quan trấn thủ Nam Bàn
luôn ấy chứ.
- Cha vợ tôi tuy cũng là lão tướng giàu kinh
nghiệm, xong ông cũng già rồi, hơn nữa rất nhanh cũngc còn việc quan
trọng phải chờ ông ấy, đó là chơi với cháu ngoại.
- Ái chà chà, lúc ấy nhớ báo tôi một tiếng nhá.
- Tất nhiên, tất nhiên.
- Có câu trung không ngại hiếu, công không hại tư, lão tướng quân sắp có cháu, bận rộn, tôi xin giúp đỡ một tay.
- Thế thì phiền cậu Hùng rồi.
- Quên mất, nói về cái vụ hội đồng, tôi chưa thật hiểu lắm, đại biểu tính kiểu gì đây?
- Tôi cũng đang tính nói. Tức là mỗi thế lực sẽ đề cử người đại diện cho
phe mình, số lượng tùy theo dân số. Càng đông thì càng nhiều đại biểu,
nhưng ít nhất thì cũng có 1, nhiều thì tùy thuộc.
- Như vậy chỉ e có kẻ liên hợp lại để chống đối.
- Quả là có thể xảy ra việc ấy, nhưng nói thật, không quan trọng, trước
mắt vấn đề cơ bản họ quan tâm là sống an ổn, rồi ta hướng họ đi làm
giàu, rồi truyền thụ văn hóa, tới khi họ đủ sức để liên hợp thành thế
lực, cậu Hùng đây cũng đã luyện binh xong rồi!- Minh nhìn qua, Đan Quốc
Hùng nhếch mép, quân quyền đã có đủ, kẻ nào dám chống đối.
- À mà về vụ hội đồng, cậu Minh và ngài Lộ hẳn cũng có ghế?
- Đúng vậy!- Minh thừa nhận, nhưng cũng biết điều Hùng nghi ngại, liền
trấn an ngay rằng cậu và Dương Quốc Lộ sẽ cùng gây ảnh hưởng, áp đảo
quyền hành của Hùng,. Minh không nói thẳng, mà tỏ vẻ đắn đo một phen,
hứa hẹn rằng, việc giáo hóa dân Nam Bàn vẫn còn gian nan, chỉ e sau này
bản thân không có thời giờ đảm nhiệm trách nhiệm ấy thường xuyên.
Đây chính là lời hứa hẹn, Hùng hiểu nếu bản thân không xung đột quá mức với Dương Quốc Lộ, Minh sẽ không can thiệp. Đan Quốc Hùng suy nghĩ trong
giây lát, liền đồng ý, Dương Quốc Lộ có chút tham lam, nhưng càng là
tham sống sợ chết, lão chỉ mong thu lấy tiền tài mua chức quan nơi khác, chứ tuyệt không bám rễ ở đây. Còn việc lão có thể vì việc bản thân làm
tổn hại Nam Bàn, cũng không phải lo, Hoàng Anh Minh khi ấy sẽ tự ngăn
lão lại.
Đan Quốc Hùng động tâm, nhưng vẫn kỳ kèo một phen, y
muốn tăng thêm hai điều kiện, thứ nhất là bố trí người thay thế công
việc của đám học trò của Minh đang đảm nhận, thứ hai đội gia nô của
Minh. Vừa nghe tới đây, Minh sầm mặt, ngồi thẳng người, thái độ lạnh
lùng. Đan Quốc Hùng thì yên lặng đợi chờ xem Minh sẽ đáp trả thế nào.
Hai thứ mà Hùng vừa nói tới là hai nguồn sức mạnh quan trọng của Minh,
nếu chia sẻ với Hùng, thì Minh sẽ coi như tự chặt tay luôn.
Nói
qua một chút về hai nguồn lực này. Hồi Nam Bàn bắt đầu loạn, Minh vì
lòng nhân từ, thu mấy ngàn người làm gia nô, cho ăn mặc, ngủ nghỉ trong
lãnh địa Học Phủ. Sau khi biến loạn căng lên, họ theo Minh chạy trốn,
rồi cầm vũ khí cùng chiến đấu phục vụ Minh. Khi chiến trận kết thúc,
Minh xin một phần đất đai thu được từ những kẻ bại trận chia cho họ, để
họ cày cấy, và tuy Minh không nói nhưng đám người này vẫn tự nộp một
phần tô thuế lên cho Minh, giúp cậu ta có nguồn thu nhập lớn, đồng thời
tự thành một thế lực lớn với nguồn nhân lực lớn, những người trung thành sẵn sàng xông pha chiến trận vì Minh.
Còn những người học trò
mà Minh cử tới các thế lực, chính là một cách để kiểm soát Nam Bàn. Họ
vừa là người dân Nam Bàn chính gốc, lại có phần quý mến Minh, tin vào
Học Phủ và những điều tốt đẹp nếu Nam Bàn và miền xuôi hòa hợp. Khi nội
loạn vừa tạm yên, Minh đề nghị cử họ về làm cầu nối hai bên, chí ít cũng đảm bảo hai bên vì nói không hiểu mà lao vào một trận chiến vô ích.
Minh lần này không nhân nhượng khiến Đan Quốc Hùng cũng không có chút hậm
hực nào. Vừa rồi là một phép thử. Minh đồng ý, thì e rằng đây là một cái bẫy hoặc Minh đang có kế hoạch gì quan trọng tới mức bất chấp tất cả.
Còn Minh không đồng ý cũng chả sao, hắn cũng đang cần cớ trì hoãn một
tí, để có thêm thời gian quan sát mọi chuyện, xem xet thấu đáo.
Minh ra về, thấy Đan Quốc Hùng quả cũng khó chơi, hắn vậy mà định thử Minh.
Cậu ta gãi cằm, rồi lại tiếp tục đi gặp gỡ các thế lực khác, thuyết phục bọn họ cùng đồng thuận phương án tạo lập liên minh. Công việc diễn ra
có phần chậm chạp, nhưng dần dần cũng xong xuôi. Đan Quốc Hùng đồng ý
gia nhập, tuy chưa đủ thời gian tìm ra những gì nghi ngờ, Hùng lại thấy
được Minh đang có cơ hội tạo lập liên minh, nếu lúc này không tham gia,
công lao của hắn sẽ không đủ để tạo lập uy tín khi liên minh đi vào hoạt động.
Cuối cùng, sau những cuộc trao đổi lợi ích, đe dọa bằng vũ lực, thương thuyết bằng tình cảm,... một liên minh kiểu mới đã được
hình thành. Để đánh dấu ngày liên minh thành lập, một hội thề lớn được
tổ chức, hàng chục con trâu, cả trăm con lợn bị giết để tế thần, những
vò rượu ngon nhất, quý nhất còn sót lại được mang ra, các bên đánh chén
một trận túy lúy, mừng cho tương lai tươi sáng sắp tới.
Những
ngày đầu thành lập liên minh, công việc đều lu bu cả, những việc mới mẻ, chưa từng làm trong quá khứ, cuốn tất cả vào những vòng xoáy làm việc
thâu đêm suốt sáng không có ngày nghỉ, kể cả có là Đan Quốc Hùng vốn dĩ
chỉ mong quản lý quân sự cũng không tránh khỏi. Muốn gây dựng quân đội
thì phải có lính, muốn có lính thì phải bắt lính, muốn bắt lính thì phải thống kê lại nhân khẩu, kiểm soát không cho trốn tránh, che giấu nhân
khẩu. Rồi có được lính rồi, phải có lương thực nuôi quân, lại phải kiểm
kê sản lượng lương thực thu hoạch các nơi, rồi vận lương về, cất trữ.
Tiếp theo làtổ chức nơi ăn chốn ở chỗ tập luyện, cũng tức là lập doanh
trại quân đội để tiện kiểm soát, tránh nạn đào ngũ. Đảm bảo đủ quân rồi, giờ tới lúc trang bị vũ khí, phải xây công xưởng hoặc mua khí giới, lập kho bảo quản, tổ chức huấn luyện. Thậm chí, tới cả khi luyện binh, cũng phải căng đầu tính toán làm sao bổ nhiệm các chỉ huy cấp thấp, cầu nối
giữa quan chỉ huy người xuôi với lính Nam Bàn.
- Mẹ kiếp, mệt tới chết mất!- Đan Quốc Hùng rên rỉ, ở bên cạnh, Minh cười, cho người mang
trà nước tới, lại cho thị nữ đã qua huấn luyện tới bóp vai giùm Hùng. Dù cũng bận bịu, thậm chí gấp đôi Đan Quốc Hùng, nhưng cứ nhìn tay Hùng
bận rộn tới phát điên phát khùng, Minh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Kế hoạch của Minh và cha vợ Dương Quốc Lộ đề ra đã thành công, liên minh
lập ra, Đan Quốc Hùng và toàn bộ người của hắn bị cuốn vào việc quản lý
liên minh, quân Pơtao Angin thoải mái phát triển. Không chỉ vậy, việc
thành lập liên minh, tuy phải trao nhiều quyền lực cho Hùng, Minh cũng
qua đó dần có đủ thông tin về Nam Bàn: nhân khẩu, phân bố, địa hình, các phe phái,... đủ để khi cần là có thể dùng ngay được.