Cùng Kiệt và Tài thống nhất một số ý kiến, Kdẫu rằng vẫn còn nhiều thứ chưa
xong, Minh vẫn quay về Nam Bàn. Hoàng Văn Định cơ bản đã bị khống chế,
phương án giải quyết thì cũng bàn xong, ngồi đó cháo lão, ôm ấp cũng chả làm được gì, hơn nữa việc của Minh là đi hỏi Bất Thắng có chịu giúp cha luyện võ không, về Nam Bàn cũng là phải.
Về tới Học Phủ trên
Nam Bàn, vừa xuống ngựa, người hầu từ bên trong chạy ra đón, báo cho
Minh rằng cha vợ thứ hai của cậu ta đang đợi. Minh nghĩ lại rồi hiểu, là Dương Quốc Lộ.
- Cha vợ!- Chỉnh trang y phục, thần thái, rồi Minh đi vào, nhiệt tình chào hỏi Dương Quốc Lộ
- Ông thông gia bệnh à?
- Vâng, bệnh qua loa, mẹ con lo quá thôi!- Minh cũng không nói sâu, như Kiệt nói, vụ này nói ra thì mất danh dự quá.
Thấy Minh không muốn nói sâu, Dương Quốc Lộ cũng không hỏi nữa, nói vào lý
do hôm nay mình tới đây. Minh đi từ Pơtao Angin về đã báo việc hợp tác
cho Dương Quốc Lộ, suy xét kỹ lợi ích, lại được con gái thuyết phục, ông ta đã thuận theo. Theo đó, Dương Quốc Lộ giả ý nhận sự đầu hàng của
Pơtao Angin, biến họ thành các thổ ty mới thần phục, giúp đánh phá các
nơi hiểm yếu. Mọi sự diễn ra cũng thuận lợi, nhiều chỗ bị phá, bên Pơtao Angin chia một ít chiến lợi phẩm, công thì Dương Quốc Lộ báo lên.
Những tưởng cứ thế cho tới khi đủ công lao thì lão rút, ai dè Đan Quốc Hùng
lại tới tìm lão dò hỏi. Tên này có vẻ đánh hơi được gì đó. Dương Quốc Lộ đã biết thân phận tên Hùng, nên ngày đêm lo lắng, sợ hắn có thể có đủ
nhân lực tra ra mọi chuyện, nên gọi Minh tới để hỏi kế. Vừa hay Minh đi
thăm cha, lão liền danh chính ngôn thuận đi xuống, thậm chí còn định đi
hỏi thăm thông gia gặp cả Kiệt để bàn việc. Nhưng ai dè Minh đi lên, lão chỉ đành gặp Minh trước, nếu không có ý kiến tốt nhất, sẽ lại đi thăm
ông thông gia.
Nghe cha vợ nói chuyện Đan Quốc Hùng, Minh không
có lo lắng. Đây là vật cản đã dự tính trước. Có điều việc tay này phản
ứng nhanh vậy cũng hơi ngoài dự kiến, Minh nghĩ hắn phải nửa năm nữa mới phát hiện ra cơ. Dù sao, trò dùng người man đánh người man, lại lấy đất kẻ thua thưởng kẻ thắng vốn dĩ bình thường mà. Thế này có nghĩa là đối
phương bắt đầu ghim bên mình rồi.
- Cha vợ an tâm. TRong thời gian ngắn. hắn có muốn cũng chả tìm nổi chứng cớ gì đâu!- Minh trấn an bố vợ
- Thế nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm vào, chỉ e..., - Dương Quốc Lộ vẫn to
ra lo lắng, hi vọng Minh nói ra cách nào đó, nhưng Minh chỉ an ủi ông cứ cẩn thận. Minh không đưa ra ý kiến gì, cốt để Dương Quốc Lộ tự thân vận động, Kiệt đã nói rồi, địa bàn lớn, mỗi nơi cần phải cố gắng hết sức,
nếu cứ dựa dẫm mãi, cuối cùng chính là ỷ lại.
Tự bản thân Minh
cùng vị cha vợ bàn chuyện, sau gọi thêm mấy người liên quan lại, tính kế đối phó Đan Quốc Hùng. Tay Hùng có lẽ nhắm vào họ vì đề phòng Minh
thôi, chứ chứng cớ ở đâu ra. Thế nếu họ có cách khiến hắn phải phân tâm
thì hắn sẽ không còn cách chú ý tới nữa.
- Hay là ta để một bộ tộc giả làm phản?
- Trò quá cũ, chưa kể bất kỳ ai làm phản lúc này coi như cầm chắc thất bại. Quân bên Đan Quốc Hùng cũng không yếu.
- Vậy thì thông hôn thì sao?- Một người đột nhiên lên tiếng, là P'Lư.
- Cái gì? Thông hôn, giữa ai với ai?
- Tôi vừa nghe chuyện ở hai thế lực là Piuh Tan và Nay Luốt đang định
thông hôn, có điều bị ngăn cản bởi mấy thế lực, vì bên Nay Luốt theo ta, bên Piuh Tan theo phe phản loạn tới cuối.
- Vụ này lớn đây!-
Dương Quốc Lộ vỗ bàn, nói thực tuy rằng hiện tại Nam Bàn bị họ khống
chế, nhưng những kẻ muốn chống đối vẫn quá nhiều. Đã thế, trong trận
chiến vừa qua, trên vùng đất Nam Bàn có thể kiểm soát được cũng chia lại phe phái, một phe là những kẻ sớm đầu hàng bên Minh, một phe là những
kẻ bị đánh bại rồi mới hàng. Hai cỗ thế lực vẫn gầm ghè nhau, kích chúng một tí là đủ trò vui mà xem.- Mi định làm gì?
- Nếu như trong
lúc cưới xin, ta cho người giả vờ đột kích tấn công đoàn đưa dâu, giả
làm phe phản loạn và phe bị đánh bại mà phải hàng hợp lực gây ra, vậy
những thế lực theo ta sớm sẽ phản ứng thế nào?
- Chúng lại chẳng
cầu cứu ta. Khi ấy, một vài cuộc kiểm tra, thanh lọc, truy quét, đủ để
thằng Hùng bận tối tăm mặt mũi.- Dương Quốc Lộ hiểu ngay
- Sao ta không nhân cơ hội này mà hòa hợp các bên luôn thể?- Minh lại không tán
thành ý kiến của cấp dưới và cha vợ. Kiệt và Hiên Giáo chuẩn bị biến nơi đây thành một công xưởng, nếu nó loạn tùm lum lên, thì toi. Đúng là
phải tự giải quyết việc, nhưng không thể vì nhỏ bỏ lớn, tham bát bỏ mâm
được.
Minh nói tới vụ cùng Hiên Giáo lập công xưởng, khiến Dương
Quốc Lộ cau có, thế thì đúng là không dùng kế sách này thật. Nam Bàn mà
có thêm xông xưởng, dù xây chui, lão cũng qua đó kiếm chác được, còn
loạn lên thì chả được bao nhiêu.
- Sao không nói sớm vụ này, suýt thì toi!- Dương Quốc Lộ trách Minh
- Lỗi con, lỗi con, vì đang mải nghĩ vụ của cha, chỉ khi hai kế hoạch liên quan con mới nghĩ ra thôi.
Dương Quốc Lộ đành cho qua, rồi hỏi Minh ý của cậu là gì khi nói định hòa hợp các bên.
- Cha nghĩ mà xem, xưa nay, xây dựng và gìn giữ luôn gian khó gấp mấy lần, nhưng thành quả có được, cũng không nhỏ. Đan Quốc Hùng có
thể nhìn chúng ta hòa giải các thế lực trên Nam Bàn này, lập nên một
trật tự mới do ta ảnh hưởng sao.
- Đúng, hắn nhất định phải cản
trở hoặc can dự vào. Ta làm càng lớn, hàng càng phải tốn công tham dự.
Thế con định làm tới mức độ nào?
- Thống nhất Nam Bàn.
- Lớn quá đấy!
- Không lớn vậy sao đủ kéo Đan Quốc Hùng theo tới mức quên vụ Pơtao Angin.
Phương hướng đã xác định, giờ là tìm cách đi chính xác. Ý tưởng về việc gây
thù hằn giữa ba phe: phản loạn đang ẩn náu, bị ép phải quy hàng và sớm
quy hàng là một cách không tồi. Sự căng thẳng này mà bộc phát, việc
Dương Quốc Lộ và Hoàng Anh Minh can thiệp là lẽ tất nhiên. Bọn họ kêu
P'Lư đi chuẩn bị, lại liên lạc với đám người Pơtao Angin.
Tầm
chục ngày sau, Minh va Dương Quốc Lộ cùng nhau đi gặp gỡ các thế lực,
đưa ra tuyên bố ủng hộ cuộc thông hôn giữa hai tộc của Piuh Tan và Nay
Luốt. Được Minh và Dương Quốc Lộ lên tiếng ủng hộ, hai nhà kia lập tức
an tâm mà tổ chức. Minh và Dương Quốc Lộ thậm chí còn tự tới tham dự,
kêu gọi hòa giải trên Nam Bàn, coi cuộc hôn nhân này như hình mẫu và
mang một đội quân danh dự tầm 100 người lên hỗ trợ đoàn đón dâu cho thêm khí thế.
Những tưởng mọi thứ có thể an bình diễn ra khi Minh,
Dương Quốc Lộ mang theo nhiều ủng hộ, thì đúng ngày lễ đưa dâu, có đạo
quân bí ẩn đột ngột tấn công đội đưa dâu, rất may có đội quân danh dự mà Dương Quốc Lộ cử tới đã tham chiến tức thì. Trang bị họ có không chỉ
đẹp, áo giáp chắc chắn, vũ khí sắc bén, nhanh chóng đánh đuổi kẻ tấn
công. Có điều quân số quá ít, nên họ không dám truy kích, phải để kẻ
địch lui.
Tổng kết trận chiến, thương vong của cả bên tấn công
lẫn bên bị tấn công hầu như không có, đám cưới vẫn diễn ra, song đây là
một hòn đá tảng ném vào hồ nước lặng, sóng nổi khắp cả. Đâu đâu người ta cũng bàn tán xem mọi sự sẽ thế nào, kẻ nào gây ra chuyện này, rồi những người bị hại sẽ trả thù ra sao, hay là liệu có còn những việc như này
hay không nữa? Giờ đây đại thế Nam Bàn là phải hợp tác với Hoàng Anh
Minh, Dương Quốc Lộ thì mới tốt dần lên, nhưng nếu bị đánh phá quá, thì
cũng chưa chắc có thể an ổn mà phát triển. Song từ chối hợp tác với
Minh, Dương Quốc Lộ thì cũng không được, vừa không được phát triển kinh
tế, vừa bị đánh. Rồi lại có tin lan truyền, trong số vũ khí tìm được là
vũ khí của quân phản loạn còn đang ẩn náu ở phía tây và những nơi hoang
vu của Nam Bình. Quân phản loạn không thể mò tới tận đây phá đám cưới,
chắc chắn có người dẫn chúng tới,... Thế là loạn càng thêm loạn.
Trước tình hình đó, Hoàng Anh Minh đứng ra kêu gọi cùng hội minh một phen,
cắt máu ăn thề, lập một tổ chức đề điều phối việc trên Nam Bàn. Đây cũng giống như việc tấn phong bá chủ trong thời kỳ Xuân Thu, họp các chư hầu nhỏ lại, tôn xưng một vị lên làm bá chủ, chư hầu nhỏ sau đó được bá chủ bảo vệ, giữ gìn công bằng, còn khi có kẻ thù chung tới phá hủy những
điều lẽ công bằng thì các chư hầu nhỏ sẽ theo lệnh bá chủ góp quân, công của,... để thảo phạt. Nhận được tin này, tất cả các thế lực đều xôn xao bàn tán, nhưng tựu chung, tất cả đều sẽ cử người tới. Kể cả có theo hay không, vẫn phải tôn trọng Hoàng Anh Minh và Dương Quốc Lộ.
Hành
động này rất nhanh được Đan Quốc Hùng biết. Hùng nhận lệnh ở Nam Bàn
kiểm soát Dương Quốc Lộ, Hoàng Anh Minh, nên biết tin này, thấy Minh và
Dương Quốc Lộ chuẩn bị thâu tóm quyền lực trên Nam Bàn, liền gấp rút
hành động. Trước tiên là gấp rút liên hệ với một số bộ tộc, thế lực trực tiêp quy hàng bản thân, Đan Quốc Hùng không định phản đối việc hội minh gì đó, nhưng muốn người của mình cùng tham gia, sau đó thâm nhập hội
minh, chia phần quyền lực và từng bước quảnl ý thế lực này.
Hùng
biết rằng, Nam Bàn sớm muộn cũng phải thu phục bởi có một Nam Bàn được
thu phục, quân Nam Giao có thể tiến đánh Chiêm Thành từ nhiều hướng, đảm bảo thẳng lợi, cuộc hội minh do Minh và Dương Quốc Lộ đang thực hiện có thể thúc đẩy điều này. Và nếu Hùng thành công trong việc biến thứ này
thành của mình, công lao hắn lập tuyệt không nhỏ bé chút nào. Đi đôi
việc chuẩn bị cho cuộc hội minh, Đan Quốc Hùng cũng cho người tìm hiểu
về cuộc tấn công vào hôn lễ. Hắn thấy điều ấy quá trùng hợp, cứ như có
người bày kế vậy.