- Đã tìm hiểu được chưa!- Sri Bai nhìn đám thuộc hạ. Mấy hôm nay, hắn
lệnh cho hcúng đi tìm hiểu thông tin về những viên tướng chỉ huy trận
chiến vừa rồi. Sri Bai biết những viên tướng đó hoàn toàn mới xuất hiện, dựa theo những gì hắn nghe được, trận đánh vừa rồi hai xứ Pơtao ăn đủ
thiệt hại trong khi quân Hiên Giáo thương vong không đáng kể, thiệt hại
người và của gần như không có.
Sri Bai muốn đièu tra. Quân sự của Hiên Giáo lột xác hoàn toàn như vậy là vì viên tướng mới này, và đây là biến số không lường trước được. Nghĩ thử xem, khi triều đình Vitariji
cử ông ta tới để hỗ trợ Hiên Giáo, họ tin rằng Hiên Giáo ở cái thế như
kẻ đuối nước sắp chết, sự trợ giúp của Vitariji dù chỉ như miếng gỗ nhỏ
xíu vẫn quá quý giá, Hiên Giáo chỉ biết ôm thật chặt, không dám nói điều gì hết. Nhưng giờ Hiên Giáo có viên tướng mới, như là người chết đuối
được cứu rồi, nhìn lại cái miếng gỗ bé nhỏ họ vứt cho, trong lòng chỉ e
có sự so sánh. Khi đó, đừng nói mang ơn, không mang oán là may rồi.
- Thưa đại nhân, chúng tôi có cố gắng dò hỏi khắp nơi, nhưng thông tin
thu được khá vụn vặt! Chủ yếu là những lời khen ngợi thôi!- Những kẻ
được cử đi thám thính than vãn.
Thực tế không trách được họ, khi Amira mang hội Vâm, Toàn tới, thì chỉ giới thiệu họ với cao tầng Hiên
Giáo, rồi việc dùng họ về sau, cao tầng không nói thân phận, chỉ dùng uy tín dặn binh sĩ và người dân nghe lệnh. Amira nói với các cao tầng
rằng, kẻ thù thập thò rình rập, không thể tránh có gián điệp hoặc chúng
bắt cóc người dân về khai thác, nếu biết thân phận của bọn Vâm, tự nhiên sẽ chú ý tới Kiệt. Hiện tại sắt, muối, vải vóc,.... và nhiều hàng hóa
chưa thể tự cung tự cấp còn phải cậy nhờ bên làng Hồng Bàng, không thể
lộ ra tuyến đường bí mật này.
Sri Bai nghe những lời thuật lại,
mặt đanh lại. Lão cũng chả thu thập được gì, dù cố lèo lái câu chuyện,
nhưng cứ tới đoạn những viên tướng mới là những tên chức sắc cao cấp bên Hiên Giáo đều lảng hết. Vụ này thì là do phu nhân Amira. Từ Vitariji
quay về, vừa phải chấp nhận sự chi viện nghèo nàn, mang nhiều tính đãi
bôi của Vitariji, vừa chứng kiến thành quả của tự những người lính Hiên
Giáo chứ chả cầu viện ai, bà đã nảy sinh suy nghĩ phải để Hiên Giáo tự
mạnh lên từ chính mình, không phải cậy nhờ ai. Cố nhiên, trước mắt, họ
vẫn chưa thể làm được điều ấy, đơn cử như việc phải nhập hàng hóa từ chỗ làng Hồng Bàng hay phải hòa hoãn với đám Pơtao Lia và Pơtao Anui,....
Nhưng Amusi so sánh quá, thì làng Hồng Bàng và Kiệt cung cấp những sự
trợ giúp khẳng khái hơn, lợi ích cùng chia, rủi ro cùng chịu, Hiên Giáo
có thể nương đó phát triển rồi tự đứng lên, không như lúc hợp tác với
Vitariji.
Amusi đem ý tưởng chia sẻ với chồng trước tiên, thuyết
phục ông thà làm đầu gà hơn làm đuôi trâu. Giáo chủ Lijutora hoàn toàn
đồng ý, ông ta thấy làng Hồng Bàng và người họ cử tới có lập đại công
thì bản thân có thể tùy ý bóp nặn, trong khi với viên sứ giả của
Vitariji chưa làm gì, mình cũng phải khom lưng uốn gối. Lão giáo chủ thì còn nghĩ xa hơn chút, đề nghị giữ kín bí mật thân thế đám người Lương
Văn Vâm. như thế Vitariji không biết thự lực thực tế của họ, cứ phải
đoán già đoán non, đục nước béo cò. Hiên Giáo có sức mạnh cự lại quân
Hoài Nhân, tất Vitariji phải chú trọng họ, coi họ như một đồng minh, khi đó đòi hỏi gì cũng dễ.
- Nhưng đại nhân, có một tin tôi nghe ngóng được?
- Tin gì?
- Tôi nghe được tên của những kẻ đó, Lươn Văn Vâm, Trần Thanh Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ,....
- Đây là tên người Bách Việt mà!
- Khoan đã, ngươi nói có người tên Lương Văn Vâm sao?- Đột nhiên, một người lên tiếng
- Hử, có chuyện gì sao?- Sri Bai nhìn kẻ đó. Hắn chính là Vương Vĩnh,
chồng cũ Dương Ánh Hồng, con rể cũ của Dương Quốc Lộ, bị bắt trên Nam
Bàn khi xưa, sau đó hàng và tích cực giúp quân Vitariji, cuối cùng dần
được trọng dụng, giờ là thân tín của Sri Bai..
Vương Vĩnh biết vụ Minh lấy vợ của mình, lập đại công các kiểu, rất hận Minh, hắn cũng ghi nhớ những lần Minh đả bại bản thân, một trong những lần đó là khi Minh
cứu đoàn buôn làng Hồng Bàng khỏi kế của hắn, khi đó con vợ Dương Ánh
Hồng còn hò hét cổ vũ nữa chứ. Một trong những kẻ tham gia đoàn buôn khi đó có cái tên Lương Văn Vâm, phụ trách trị an.
- Thưa đại nhân, tôi có biết một người cũng tên Lương Văn Vâm, kẻ đó cũng biết
chút ít về quân sự.- Vương Vĩnh không giấu diếm, kể lại những
gì mình biết về cái tên Lương Văn Vâm. Có điều Vĩnh không dám
chắc lắm, vì khi hắn gặp Vâm, tay này còn kém lắm, mấy bộ
lạc còn đánh không xong, vậy mà giờ bày binh bố trận đâu ra
đấy, hơi khó tin.
- Để ta tìm cơ hội cho mi nhìn qua xem, cứ cẩn tắc vô áy náy.
Sri Bai tỏ ra cẩn trọng, Vitariji vốn dĩ chuẩn bị rất kỹ, có
người mớm đủ thông tin, khởi sự một cái quét ngang Nam Bàn, ấy thế mà gặp phải Hoàng Anh Minh rồi Hoàng Anh Kiệt thì liên
tiếp thất thế, cuối cùng phải bỏ của chạy lấy người. Những
thứ liên quan tới làng Hồng Bàng, anh em Minh, Kiệt là thứ quan
lại Vitariji luôn chú trọng. Chỉ có một điểm mà y thấy không hợp lý,
bọn Minh, Kiệt nhìn ra rất trung thành với chính quyền Nam Giao, liều
mạng quyết chiến với họ để bảo vệ Trấn Nam Bàn không thể ly khai, vậy mà giờ lại bắt tay với quân Hiên Giáo, những kẻ chống lại quan lại Trấn
Hoài Nhân, một phần của Nam Giao Đô Ty.
Sri Bai một mặt đem tin
cấp báo về nước, chủ yếu cho hai người, một là quan tể tướng Baja Kosem, hai là Mala Shira. Quan tể tướng sẽ đủ tỉnh táo để chuẩn bị nếu tin tức được xác thức, phần báo cho Mala Shira, vì cả hai chung mối thù bị làng Hồng Bàng đánh thua, có thể kéo y về phía mình.
Sri Bai sau khi
gửi thư tín, bắt đầu tìm cách xác nhận thân phận Lương Văn Vâm. Hắn liên tục tìm cách để gặp Vâm, nhưng cũng cố gắng tránh để đối phương ngờ
vực. Cuối cùng, cơ hội cũng tới. Sri Bai chuẩn bị lên gặp gỡ vua và các
tù trưởng, tộc trưởng hai xứ Pơtao, liền đền nghị mời Lương Văn Vâm cùng xuất hiện, gọi là tiền lễ hậu binh, để đối phương hiểu lầm Vitariji
đứng sau lưng hành động dùng binh của Hiên Giáo. Lương Văn Vâm thấy đối
phương nhận vơ, cũng không thái độ, như vậy càng tốt, không lộ chuyện
làng Hồng Bàng. Thế là đồng ý đi cùng.
Sri Bai bố trí Vương Vĩnh
hóa trang, giả làm người hầu, Lương Văn Vâm không nhận ra y, nhưng Vương Vĩnh thì nhìn ra được Vâm. Vĩnh xác nhận, đây chính là Lương Văn Vâm
của làng Hồng Bàng. Đã có tin chính xác, sau buổi gặp gỡ vua hai xứ
Pơtao, Sri Bai cấp tốc viết thư gửi về. Nhưng tể tướng Baja Kosem chưa
cần tin này, đã gửi thư lại.
Tể tướng Kosem cho rằng nếu nhầm
lẫn thì thôi, nếu là thực thì việc này cũng không lạ. Trước tiên, Hiên
Giáo từng hợp tác với làng Hồng Bàng trước đây, hổi Hiên Giáo còn yên vị làm ăn kinh tế, Kiệt qua đó buôn bán, gián điệp Vitariji biết rồi, quan tể tướng cũng từng nghe qua, thế nên giờ tiếp tục hợp tác không có gì.
Còn chuyện thái độ làng Hồng Bàng thay đổi, thì có nhiều lý do, chả hạn
như bọn họ sau chiến công Nam Bàn thì liền có ý muốn tự lập, nên mới
liên minh với Hiên Giáo, hoặc giả như bị quan lại Đại Hoa đối xử không
tốt, có lòng oán,....
Vấn đề là phải lợi dụng được điều này. Lão
tể tướng cho ra 3 sách để Sri Bai liệu: Cách thứ nhất là tìm cách bắt
liên lạc với làng Hồng Bàng, thăm dò được chí của anh em Minh và Kiệt,
như chúng có chí không khuất phục người Đại Hoa giống những kẻ hợp tác
với Vitariji thì tìm cách kích anh em họ Hoàng làm phản, cùng Hiên Giáo, Vitariji đánh với Đại Hoa. Cách thứ hai, nếu không tiếp xúc được hoặc
anh em họ Hoàng không có chí đó, tìm cách thu thập chứng cứ làng Hồng
Bàng và Hiên Giáo cấu kết, sau đó vào thời khắc quan trọng, tung nó ra,
ép làng Hồng Bàng phải làm phản để quân Nam Giao phải chia binh. Cách
thứ ba, tệ nhất, là trong trường hợp thấy được Hiên Giáo và làng Hồng
Bàng kia hợp tác có thể gây hại cho Vitariji, thì tìm cách diệt trừ cả
hai.
Về tình, Sri Bai muốn làm hai phương án sau, nhưng hắn vẫn
cẩn thận thực hiện phương án đầu tiên đã. Lão tể tướng đã nói tới thì
không thể coi như chưa nghe thấy. Sri Bai lệnh Vương Vĩnh qua tìm Lương
Văn Vâm, coi như lật bài ngửa. Quả nhiên, thấy Vương Vĩnh, Vâm biết là
chuyện không che giấu nổi, Vĩnh cũng nói qua Sri Bai là người đã đi sách động dân Nam Bàn nổi loạn.
- Vậy các vị muốn gì?
- Không có gì nhiều, có câu không đánh thì không biết nhau, lần trước đại nhân
Sri Bai đi hơi vội, không có cơ hội gặp cậu Minh, cậu Kiệt, lần này muốn gặp lại để biết thêm người đã đánh bại mình.
- Việc này tôi có thể chuyển lời, nhưng e rằng không thể làm chủ.
- Tôi từng thấy cậu Minh là người có năng lực phản ứng rất nhanh, nhớ khi xưa từng có ý gia hại đoàn buôn Hồng Bàng, cậu Minh lao tới nhanh vô
cùng, lần này, hẳn cũng thế nhỉ?- Vâm vừa nhíu mày, Vương Vĩnh đã cười
nói tiếp- Thời gian sắp tới, đại nhân Sri Bai sẽ qua đất Pơtao Angin để
thương thuyết, giúp Hiên Giáo một phần, nếu như có thể gặp mặt cậu Minh, cậu Kiệt thì hay quá.
Lời lẽ như vậy, Vâm đành lập tức chuyển
tin khẩn cấp về để Kiệt và Minh quyết tình huống mới phát sinh, đồng
thời cũng báo với Trần Thanh Toàn để cùng liệu cách. Toàn đề nghị án
binh bất động, vì kẻ địch hẳn cũng báo về tận nước chúng rồi, giết chúng giờ không phải cách chặn tin. Như mình giết chúng là kích chúng đem
việc hôm nay loan ra ngay, cái này chỉ có thể xem cao tầng bên mình ứng
phó mà thôi.