- Trần Bách, đừng xúc động quá, đây chỉ là trả giá thôi, hắn treo giá cao, ta trả giá thấp!- Một người lên tiếng khuyên giải
- Ông nói thế mà nghe được à, giờ nhường hắn một tấc là hắn tiến lên một thước đó.
- Vậy không nhường thì ông định làm cái gì?
Những người đàn ông ngồi ở đây bắt đầu to tiếng, họ là những ông chủ mỏ và
chủ phu ở Bắc Bình. Họ đang ở đây là bàn về điều kiện Hoàng Anh Kiệt đưa ra. Không chỉ đơn giản là đòi hỏi tiền bạc hay từ chối giao nộp, Kiệt
cho người ra bàn luận điều kiện cùng họ.
Điều kiện thứ nhất của
Kiệt là với các mỏ hiện còn đang hoạt động, Kiệt sẽ chọn một vài mỏ
chuyển giao công nghệ trước để làm thí điểm, mọi người có thể tham khảo, ai thích thì theo, không hợp thì khỏi theo. Cái này nhiều người băn
khoăn, nói như thế cái công nghệ này hẳn có gì đó trúc trắc chăng, nên
hắn mới nghĩ tới cảnh có người không theo. Từ đó, ai cũng suy nghĩ, nên
đi đầu hay không. Đi làm tiên phong thì có thể ăn lợi ích trước, nhưng
chẳng may có sự không tốt, cũng ăn đủ. Mà không chỉ hại mình, có có thể
mưu lợi cho kẻ khác, như khi lội nước, thấy người đi trước ngã trượt chỗ nào thì tránh, người sau tự nhiên an ổn mà qua, những kẻ không tham dự
lúc đầu sẽ nhìn kinh nghiệm của họ để mà mưu lợi.
Nhưng đó chỉ là băn khoăn nhận hay không, tới khi nghe điều kiện sau, cả bọn càng đau
đầu tính toán. Hoàng Anh Kiệt sẽ chuyển giao quyền lợi, nhưng không nhận tiền mặt, thay vào đó Kiệt muốn cử người hiện đang ở khu mỏ của cậu ta
xuống, kết hợp với người Kiệt chỉ định, đảm nhiệm công tác hướng dẫn ở
mỏ. Bị sắp xếp nhân sự bên ngoài vào trong mỏ là đại kỵ, các chủ mỏ ăn
tiền không chỉ nhờ buôn bán hợp pháp, mà còn buôn lậu quặng. Giờ người
ta vào nhìn tận nơi, thế thì còn làm ăn kiểu chó gì? Còn may, sau đó
Kiệt giải thích là làm thời gian đầu để hướng dẫn, vừa làm vừa dạy dỗ
người của các chủ mỏ, sau đó trả về chủ cũ quản lý. Tới đây, các ông chủ lại nghĩ, có làm mới, cũng phải mất vài tháng tới một năm lợi nhuận,
khó nghĩ thêm.
Điều kiện cuối cùng, mới là thứ khiến cuộc họp trở nên nảy lửa, Hoàng Anh Kiệt muốn chia tiền, không phải một số tiền cố
định. Cách chia như sau, các chủ mỏ thống kê thu nhập trung bình trước
và sau khi có công nghệ và phương pháp Kiệt chuyển giao, phần chênh lệch ra sẽ được tính là công của công nghệ và phương thức khai thác mới,
Kiệt lấy 10%. Việc thống kê thì Kiệt quy định lấy sổ sách cũ ra đối
chiếu, chia trung bình các năm tháng, còn về phần thu hoạch mới, sẽ lấy
trong thời kỳ Kiệt cử người tới giám sát, cũng chỉ cần chia trung bình
những tháng đó.Vấn đề là khi báo cáo sản lượng khi trước, những người
này thường báo thấp để còn buôn lậu, tới khi Kiệt cho công nghệ, khi áp
vào, chỉ cần bằng mức khai thác thực tế thì cũng là một sản lượng không
hề nhỏ rồi. Mà công nghệ và phương thức mới có thể làm ăn tốt hơn, thế
thì họ sẽ càng mất nhiều.
- Các vị.- Lúc này, Thái Chí Phú quyết định nói chuyện, lão muốn sớm thúc đẩy chuyện này, vì thế có lợi riêng
cho lão, lão vừa là chủ phu, vừa là chủ mỏ, lợi và hại có thể cân bằng.- Tôi nghĩ, cứ nên thử một phen đã. Việc làm ăn là phải tính toán lợi hại thiệt hơn, nếu thấy lợi hơn hại thì làm, không thì thôi, phải không?
- Lão Thái Chí Phú, lão mới vào nghề này, không biết gì thì đừng vội lắp bắp.
- Hừ, trứng đòi khôn hơn vịt.
Mấy tay chủ mỏ cũ phản ứng, họ thấy Thái Chí Phú không thuận mắt, ai bảo
lão dựa vào quan hệ mà lấy được mấy cái mỏ chưa tốn mấy đồng, không như
họ để khai mỏ mà bỏ bao tiền bạc, nhân lực. Có câu không sợ thiếu, chỉ
sợ không công bằng là vậy. Bị người ta khinh miệt, Thái Chí Phú toan nổi giận, lão là một tên đâm chém giang hồ, không phải thương nhân thuần
túy, may sao người con Thái Văn Cảnh đã nhảy ra.
- Các vị, cha
con chúng tôi là kẻ đi sau, nhưng đã tham gia vào cùng ngành, cũng coi
như cùng hội cùng thuyền, có phải không ạ. Việc khôi phục nghề khai mỏ
này chính là con đường sống của chung, sao lại phải tị hiềm kẻ sau người trước.
Cảnh nói vậy, cũng không ai tiện đối đáp. Tên Cảnh sau
đó đề nghệ, bọn họ vì tỏ thành ý cống hiền cho ngành khai mỏ, sẽ đi đầu
một phen, làm người lọi nước dò đường, chấp nhận yêu cầu của Hoàng Anh
Kiệt, đưa phương pháp khai mỏ mới về. Ngoài ra, cũng mới các mỏ khác cử
người qua cùng xem. Hành động này lập tức khiến tất cả thoải mái, không
dưng có kẻ mang đồ tới, ai chả thích. Thế là họ thay đổi thái độ, có kẻ
nhẹ nhàng, có kẻ lại xởi lởi.
- Mày làm không công cho kẻ khác
rồi!- Thái Chí Phú đợi khi về nhà mới gắt. ÔNg ta biết Cảnh làm vậy mới
khiến hai bên không nổ ra tranh cãi, xung đột, bởi nếu đối phương còn có thái độ cũ, ông chắc chắn sẽ không giữ được bình tĩnh. Mà khi đó có khi còn tệ hơn/.
- Cha, người nghĩ con ngu vậy sao?- Cảnh cười khẩy.
- Hử?
- Con đã bắt được một mối làm ăn quan trọng.- Thái Văn Cảnh không giấu
diếm, thuật cho cha nghe về việc vừa được Phú Tăng An gọi tới, báo cho
việc làm ăn với quân đội Thuận Hóa. Công việc là khẩn cấp chuẩn bị một
số lượng lớn kim loại đạt chất lượng. Việc này quan phủ không quản
nhiều, giá không cao nhưng số lượng lớn có thể bù lại. Họ đã sẵng sàng
xuất tiền, ai có năng lực thì sẽ được đơn đặt hàng.
- Vậy ư?
Thái Chí Phú nghiền ngẫm một chút, tin này khá đáng lo, sống lâu rồi, Thái
Chí Phú biết Thuận Hóa là một phủ lớn, vậy mà giờ phải tìm nguồn cung
kim khí thì lạ quá. Nhưng lão cũng không nghĩ sâu thêm, hiện tại cứ phải lo làm cho tốt phần của mình, việc thiên hạ thây kệ thiên hạ, làm sao
lo cho hết được.
Hoàng Anh Kiệt mời các chủ phu và chủ mỏ tới khu mỏ xem qua cách hoạt động
bình thường. Tất cả trầm trồ khi thấy hệ thống máy móc làm việc, nhìn
thông số thống kê về sản lượng, thích thú kiểm tra những mẻ sắt ra lò và thái độ sượng sùng khi biết cách mọi thứ vận hành.
- Quá tốn kém!- Một người lắp bắp.
- Các người cho chúng ăn ngủ nghỉ khác gì vua quan đâu!- Người khác thì xót ruột
Các thợ mỏ làm việc 3 ca, mỗi ca 4 canh giờ ( tương đương 8 tiếng), ngày có 3 bữa cơm, tiền lương bằng gấp 3 lần tiền lương trung bình các thợ mỏ ở Bắc Bình, và tiền lương không tính vào tiền ăn. Rồi còn nuôi một đám
thợ mỏ cũ, không làm ăn gì, chỉ đi ngồi nhìn các thợ mỏ khác làm việc.
Trời đất ơi.
Kiệt biết đám người này vẫn tính toán rất tủn mủn,
nên đã chuẩn bị trước, đầu tiên, cho họ xem một ngày lao động, thứ hai,
là xem đống tranh Nguyễn Văn Đồ vẽ. Tất cả thể hiện rõ một điều, đám thợ làm việc hết lòng hết sức. Đi kèm với nó là những số liệu quan trọng
thể hiện rằng, phương pháp Kiệt đang dùng mang lại được lợi nhuận vượt
xa cách làm cũ.
- Tất nhiên, tôi vẫn để các vị tự quyết, thậm chí ai chỉ đòi hỏi máy móc, không học làm theo, tôi cũng chấp nhận, quyền
của các vị. Nhưng tôi có thể đảm bảo, thực hiện đầy đủ như cách tôi giải thích, là tốt nhất. Rồi các vị xem.- Kiệt nói vậy, các chủ mỏ nhìn nhau, xì xầm bàn tán, xin để nghĩ cho kỹ.
Kiệt cũng
không ép, để tất cả tự do rời đi. Chỉ có điều, cậu ta nhận ra ánh mắt
của Thái Văn Cảnh nhìn mình đầy hồ nghi. Tối hôm đó, Thái Văn Cảnh tới
gặp riêng Kiệt.
- Hoàng Anh Kiệt, mi mời ta tới làm gì?
-
Thái Văn Cảnh, tôi đã biết cậu là người góp phần mưu hoạch sự kiện để
Bang Bất Lương đặt chân vào nghề mỏ, cũng phần nào thấy được cách thức
làm việc của cậu khi muốn ép tôi giao công nghệ khai mỏ. Có thể coi là
khá. Người thông minh bao giờ cũng dễ nói chuyện, tôi muốn hợp tác với
bên cậu.
- Hợp tác với bọn ta, Bang Bất Lương bọn ta với nhà mi có thù.
- Đó là tư thù, làm ăn là làm ăn, tư thù ra tư thù.
- Làm ăn thế nào?
- Chắc cậu từng nghe qua việc làng Hồng Bàng đánh bại các chủ xưởng dệt
Nam Bàn, rồi ép các thế lực cũ phải chịu thua, thống nhất lại ở thành
liên minh dệt chứ.
- Sau khi hai bên đánh nhau một trận, bọn ta
cũng đã tìm hiểu, quả thực làng Hồng Bàng bọn mi, cả họ Hoàng nữa, là
những kẻ đáng khâm phục.
- Bang Bất Lương sẽ thâu tóm ngành khai mỏ y như vậy.