Nguyễn Văn Đồ ở lại khu khai khoáng, hàng ngày có một tiếng để gặp Kiệt nói
chuyện, ngắm nghĩa. Theo Đồ giải thích, vẽ tranh cảnh giới cao cần phải
toát được thần thái của người được vẽ, mà để vẽ đúng thần thái, phải
hiểu người ấy, nên y mới nói chuyện để hiểu hơn về con người Kiệt. Tât
nhiên, kể cả khi không được báo về sự bí ẩn của Đồ, Kiệt cũng chả dại gì nói về bản thân, cậu có quá nhiều bí mật. Thứ mà Kiệt lộ với Đồ, là
việc bản thân có chút tài mọn, một chút tham lam, một chút may mắn.
Đồ tất nhiên biết là Kiệt đang nói dối, một kẻ xuất thân như Kiệt, có
thành công như bây giờ thì không tầm thường như vậy được, và thứ hai,
càng không tin người tới mức kể hết ra sớm thế. Nhưng Kiệt giấu diếm
cũng là cái hay, có câu quân chủ không giữ được bí mật thì làm hại bề
tôi, kẻ bề tôi không giữ được bí mật thì hại tới thân. Nhưng Đồ tới là
điều tra hai anh em Kiệt và Minh, đồng thời cũng chưa muốn sớm lộ thân
phận, nên rất tâm tư. May sao, có người giúp hắn.
Đó chính là
kẻ thù rất lâu mà Minh từng đắc tội, đám người Bang Bất Lương- Thái Chí Phú cùng với hoạn quan Phú Tăng An. Bọn người này
hồi đó ra tay với Minh, cuối cùng bại lui, rút lên châu Bắc
Bình. Hồi đó Kiệt và làng Hồng Bàng cũng phải xuất huyết kha khá để được vậy, nên hai bên coi như ngang tay.
Sang Bắc
Bình, đám Thái Chí Phú tận dụng nghề nghiệp cũ là đi thu mua
lao động giá rẻ để cung cấp cho các hầm mỏ trong châu. Ban đầu, với tay chân thân tín, quen nghiệp vũ và sự nâng đỡ của Phú
Tăng An, công việc diễn ra Có điều, loạn Nam Bàn xảy ra, châu
Bắc Bình đứng mũi chịu sào, ăn đủ tàn phá, hầm mỏ bị phá
hủy, phu mỏ bị giết, công việc đình đốn trầm trọng, nhiều hầm mỏ phải đóng cửa, không thể trả tiền cho Bang Bất Lương. Trước nguy cơ mất sạch khi mà các chủ mỏ còn nợ nhiều tiền thuê
phu, Trương Hàng, quân sư quạt mo của Thái Chí Phú đề nghị phải tìm cách chấn hưng lại nghề khai mỏ.
- Thưa cha, con thấy không phải không có cách!
- Hử?
- Con tìm hiểu và biết, Hoàng Anh Kiệt hợp tác với một tên địa chủ trên châu Tây Bình, khai thác một mỏ sắt, nghe bảo sản
lượng rất khá, tiền thu vào cứ ào ào.
- Thật ư? Lẽ nào là mỏ lớn.
- Nếu là mỏ lớn thì sao tới tay hắn, quan viên nhất định sẽ
công hữu ngay.- Thái Văn Cảnh nói cho ông bố hiểu một chút quy
củ trong nghề khai mỏ. Đầu tiên khi phát hiện ra mỏ, sẽ phải
báo lên quan trên, người ta sẽ kiểm tra sơ qua chất lượng mỏ,
nếu là các mỏ lộ thiên cực dễ khai thác hoặc trữ lượng đủ
lớn, quan viên sẽ quy nó về do quan phủ quản lý. Còn như là nơi xương xẩu hoặc kém cỏi, thì tư nhân mới được quyền tự làm.
Thái Chí Phú gãi cằm, ông ta già rồi, không như con trai còn trẻ,
năng nổ tìm hiểu mọi thứ được. Đúng là sóng sau xô sóng
trước. Thái Chí Phú đột nhiên nhíu mày
- Dạ, khi chiến sự kết thúc, chú Hàng đã nói chuyện này với
con, cha lúc đó đang bận rộn công việc, bọn con đi lo liệu.
- Hầy!- Nhìn đứa con trai duy nhất còn sống của mình, Thái Chí
Phú không khỏi thở dài, ngày xưa khi hai đứa con trai kia còn
sống, Cảnh không thể hiện được chút gì, chỉ làm nền, nhưng
giờ nó chống chọi trước áp lực, có thể tính toán xa gần đủ
cả rồi. Thái Chí Phú nhớ ra câu nói của đứa con trai ban đầu,
hỏi con trai, nhắc tới khu mỏ nhà họ Hoàng là hắn muốn làm
gì.
- Thưa cha, con thấy khu mỏ ấy chỉ là mỏ hạng
thường, nhưng lợi nhuận đạt ngang mỏ tốt mà quan phủ khai thác, nên muốn học theo. Hoặc là được họ Hoàng chia sẻ phương thức,
hoặc hai bên hợp tác. Chúng ta có lợi thế nhân công và sự ủng
hộ của đại nhân Phú Tăng An, có thể làm được, nếu có công
nghệ của họ Hoàng, nhất định phát tài.
- Không ổn, con trai ta, đừng quên ta và chúng có thù với nhau.
- Thưa cha, con từng nghe Hoàng Anh Kiệt là kẻ biết phân công tư,
hơn nữa, ta cũng không chỉ nói chuyện với chúng xuông.
- Hử?
thái Chí Phú
Trương Hàng giải thích kế hoạch. Y sẽ dùng tiền bạc du thuyết các
quan lại và chủ mỏ khác cùng tạo áp lực ép họ Hoàng giao ra
công nghệ. Trong khi làn sóng đang trỗi dậy, bọn họ sẽ gặp họ
Hoàng để thương thuyết. Nếu thành, họ Hoàng chuyển giao công
nghệ thì áp dụng ngay vào khu mỏ thuộc bên Bang Bất Lương. Còn
nếu họ Hoàng cứng đầu, thì để chúng ăn hết gạch đá của cả
châu Bắc Bình này.
- Nếu vậy e không ổn, thứ nhất bên ta
có mỏ nào đâu mà định lấy về, tiền cũng túng rồi. Thứ hai,
nếu lấy về chỉ ta hưởng lợi, e là khiến kẻ khác đỏ mắt.-
Người trẻ có sức lực và sự nhanh nhẹn của người trẻ, người
già có cái hơn của người già, Thái Chí Phú tỉnh táo nhắc
nhở.
- Con tính rồi, các mỏ bây giờ càng làm càng lỗ,
không ai dám thầu, thậm chí sẵn sàng cho tiền để thoát đi, ta
cậy đại nhân Phú Tăng An mấy lời là được. Dù sao ta có giàu
ông ta mới càng được cung phụng. Còn như việc dùng cho mỏ của
ta trước, thì lấy cớ là để làm thí điểm, ta cũng đau ăn cả,
chia thêm cho mấy tên nữa cũng được.
- Tính toán thế cũng coi là ổn, mi cứ làm dần, sai đâu sửa đấy.
Được cha ủng hộ, Thái Văn Cảnh bắt tay làm việc. Ba người Thái Chí Phú, Thái Văn Cảnh, TRương Hàng chia nhau ra làm ngay.
Trước tiên, Thái Chí Phú đi gặp Phú Tăng An nói chuyện, qua đó thầu
luôn được mấy khu mỏ hạng trung, không khác khu mỏ Kiệt đang
quản lý là mấy. Tất nhiên, lão sẽ không làm hết một lượt, mà thầu trước, đợi khi chứng tỏ một mỏ có thể sản xuất khá
hơn, thì các mỏ lên giá, bán lại.
Phần Thái Văn Cảnh,
hắn đi tiếp xúc đám quan viên Bắc Bình, các chủ mỏ còn cố
chèo chống, một vài chủ phu khác,... Thái Văn Cảnh thuyết phục họ rằng nếu có thể tạo áp lực khiến Hoàng Anh Kiệt chia sẻ
kỹ thuật, vực dậy ngành khai mỏ Bắc Bình thì tất cả mới có
cơ chuyển mình. Mỏ không khai thác thì chủ mỏ vỡ nợ, chủ phu
mất việc, quan viên mất tiền cúng, đều là lợi ích thiết thân,
tất nhiên đồng ý hết. Họ đi khắp nơi sửa soạn, kẻ dùng tiền,
kẻ dùng quan hệ, liên lạc với quan viên ở thành An LẠc, từ đó
nhờ họ nói chuyện và tạo áp lực cho quan tri phủ Nguyễn Công
Thì. Đại ý là nếu Kiệt giao ra công nghệ, chuyện tốt đẹp, còn không, như ép họ không còn đường khác để đi thì coi chừng.
Thậm chí họ sẵn sàng để khiến mỏ kia gặp chuyện.
Khi
mọi chuyện đã bắt đầu hòm hòm, Trương Hàng mới đi lên trên Tây
Bình gặp Hoàng Anh Kiệt để bàn bạc trên tình thế sự gần như
đã rồi. Trương Hàng xin gặp mặt Hoàng Anh Kiệt, báo thân phận
mình là người thương thuyết của Bang Bất Lương phái lên, xin gặp Kiệt để bàn công chuyện.
Người bảo vệ có báo lại, sau
đó mời y vào trong, nhưng Kiệt không gặp mặt hắn vội, mà cho
tới 10 ngày sau mới gặp. Trương Hàng không tỏ ra giận dữ hay
nóng vội, hắn nghĩ Kiệt làm thế là muốn trút giận khi trước
bị PHú Tăng An và Bang Bất Lương chèn ép trả tiền thường mạng
cho hai đứa con họ Thái. Nhưng Kiệt không biết giờ ai là chiếu
trên ai là chiếu dưới rồi.
- Trương Hàng, cái bọn mi muốn, cũng chỉ là tiền,
ta thì cũng không muốn có chuyện cản trở việc làm ăn. Như này
đi, công nghệ, ta có thể chuyển giao, nhưng không thể miễn phí,
phải trả giá. Cứ mỗi mỏ dùng thứ công nghệ này thì thu nhập
phải trích từ 2% tới 3% lợi nhuận để chi trả cho bọn ta.
- Cậu Kiệt, vậy là quá tham rồi.
- Không hề, không hề. Mi biết ta lấy số tiền của đó để làm gì
không? Để trả cho hững người thợ khéo léo đã cùng ta thiết kế nên thứ công nghệ này. Giờ thì họ đã quay về Thuận Hóa, nhưng dù sao đó là công sức của họ, nếu ta không trả đủ, chỉ sợ
các vị quan viên như tướng quân Trương Hách sẽ cho là ta thiếu
tôn trọng thợ của ông ta. Mấy ngày trước nghe vụ chuyển giao
công nghệ, ta đã nghĩ có thể kiếm cho mấy người ấy chút thu
nhập, trót báo lên cho tướng quân Trương Hách rồi.
Kiệt
chẳng vừa, lôi ngoại viện ra, Phú Tăng An là hoạn quan, Trương
Hách là tướng soái, hai bên gặp nhau thì Phú Tăng An cũng phải
nể mấy phần, bởi loạn Nam Bàn cũng nhờ Trương Hách mới hết,
chưa kể sắp tới nghe nói Hoài Nhân sẽ có chiến loạn, lúc
chiến loạn là thời kỳ tướng lãnh nổi lên.
Lúc này,
Nguyễn Văn Đồ ở bên cũng nhìn Kiệt kỹ càng hơn, không ngờ hệ
thống tình báo của Kiệt cũng lợi hại đó chứ, đói phương hẳn
cũng làm rất kín đáo nên mới tự tin lên đây, ai dè bị Kiệt
biết được luôn và lập kế để phản ứng lại. Bên Bắc Bình nói
gì thì nói, không có quân Thuận Hóa cứu viện còn lâu mới xong, giờ không ngang nhiên bác bỏ quyền lợi của người ta được.