- Hai tên
nhãi này vẫn còn quá non nớt, chẳng có chút tác dụng nào cả!- Một người
đàn ông trung niên nhìn đống hồ sơ trước mặt, thở dài đầy ngao ngán.
- Có thể bồi dưỡng được không? Tên Hoàng Anh Minh có uy tín với dân Nam
Bàn, cha vợ hắn, một kẻ có binh quyền, kẻ kia có uy tín lớn,.... Tên
Kiệt thì cũng là người có tài, hắn chế tạo máy móc khéo léo, có thể giúp kiếm tiền, một quân quyền, một tiền bạc, quá là hợp rồi.
- Vi
Công Tín bị ghim chặt, sức ảnh hưởng của ông ta mất nhiều rồi, còn tay
Dương Quốc Lộ là hạng tầm thường, chỉ một tờ chỉ lệnh là hắn ngoan ngoãn nghe lệnh liền. Tên Hoàng Anh Minh lại bỏ nghiệp võ theo nghiệp dạy
học, lâu dần sẽ mất đi sự ảnh hưởng. Đứa em trai chỉ biết mấy trò kỳ dâm xảo kỹ, nhất thời có thể kiếm một chút, nhưng có thể làm được bao lâu,
có biết bao kẻ làm nhái rồi! Tri Tâm, cậu vẫn còn hấp tấp quá.- Người
đàn ông trung niên nhẹ nhàng đáp trả.
- Kinh Hoa lão đệ, đệ nói vậy ta thấy chưa thật chuẩn.
- Bản Nhân huynh có lời, đệ xin lắng nghe.
- Anh em Hoàng Anh Minh, Hoàng Anh Kiệt thực lực đúng như đệ nói, còn kém lắm, nhưng thời thế tạo anh hùng, vùng đất đó nay đang biến hóa không
ngừng, con diều mượn gió mà bay lên cao vút, nữa là những kẻ như vậy.
- Mượn sức gió mà bay, chung quy cũng phải rơi xuống đất.
- Ta cũng chỉ cần chúng bay lên trong khoảnh khắc mà thôi.
- Huynh nói không sai, là ta nghĩ chưa thấu đáo.- Người đàn ông trung
niên được gọi là Kinh Hoa ngẫm nghĩ một phen, đành nhận sai.
Người đàn ông được gọi là Bản Nhân đã bảo người tên Tri Tâm lấy ra tấm bản đồ cùng với mấy cuốn sách. Sách thì đưa cho Kinh Hoa đọc, còn ông ta chỉ
vào bản đồ, nơi đó có Phủ Tân Bình, Trấn Hoài Nhân, Trấn Nam Bàn.
- Hoài Nhân, Tân Bình và Nam Bàn có thể nối thông với nhau, tam vị nhất
thể. Dân man của Nam Bàn hung hãn, dân man của Hoài Nhân cuồng tín, họ
Hoàng có nguồn sức mạnh này, có thể khuấy động một phen.
- Bản Nhân lão huynh, đệ có điều chưa hiểu?
- Tri Tâm, đều là người mình cả, có gì cứ hỏi?
- Các vị lão huynh, đệ nhìn địa đồ thì thấy ba nơi ấy cách xa thành Hồng
Giang muôn trùng, nếu thực có loạn, cũng điều quân từ thành Tây Quan tới trấn áp, chưa kể còn có phủ Thuận Hóa giàu có, đông quân án ngữ...
Thành Hồng Giang có lẽ chưa cần phải động một đạo quân, rốt cục thì ta
làm vậy có ích gì không?
- Lão đệ, Đại Hoa hùng mạnh, binh đông
tướng lắm, nếu chỉ một phương có loạn, chúng có thể rất nhanh trấn áp,
kể cả có ngay ở Hồng Giang này cũng thế. Chỉ có không ngừng làm quân
chúng phân tán, may ra mới có một thời cơ. Bấy lâu này không ngừng thúc
ép tên Hoằng Hạo lập quân công, chiếm đánh các nơi cũng là vì vậy.- Bản
Nhân chỉ vào các điểm- Đại Hoa có các điểm đóng quân lớn, còn có những
thành trấn vững chãi, và nhiều kẻ sẵn sàng làm tay sai, làm việc phải
liệu sự.
Hội nghị mấy người này bàn thêm một lúc, quyết định cuối cùng là chưa xúc tiến việc để anh em Kiệt với cả Minh biết mà tham gia
phản loạn. Thông tin báo về cho thấy Chiêm Thành rục rịch đánh vào các
vùng đất phía nam, cơ hội này sẽ có thể giúp bọn Kiệt và Minh lên chức
tự nhiên, không ai phát hiện được sự can thiệp của họ vào. Vậy là tốt
nhất. Còn về việc anh em Kiệt và Minh liệu có vì thăng quan tiến tước mà quay đầu trở thành chó săn cho Đại Hoa, những người này không lo lắng,
họ có người ở ngay bên cạnh hai anh em để giám sát. Một khi có biến, thì cũng có cách triệt cả hai.
Việc của Kiệt và Minh bàn xong, hội
nghị bí mật này bàn bạc thêm nhiều việc khác, như bắt liên lạc với vài
tù trưởng phía bắc, hay tìm kiếm nhân tài để bổ sung vào, hoặc tìm cách
loại bỏ một vài tên tay sai có thể đắc lực cho quân Đại Hoa,... Cuối
cùng, những người này đứng lên, rồi đi khỏi phòng bằng những cánh cửa
khác nhau. Bọn họ ra ngoài trời, ở đó có sẵn những nô bộc đang đứng đợi, đưa họ lên xe ngựa, đi khỏi căn lầu kia.
Đi lên phía bắc xa xôi, tại vùng đồng bằng Hồng Giang bằng phẳng và màu mỡ, nơi có một tòa
thành Hồng Giang đứng sừng sững đã vài trăm năm. Thành Hồng Giang, cách
đây hơn 70 năm gọi là Long Thành, nó là kinh thành của Bách Việt, tới
khi Bách Việt biến loạn, quân Đại Hoa thừa cơ thâm nhập, thì nó bị biến
thành một trọng điểm quân sự của Nam Giao Đô Ty. Dẫu vậy, trong thành
vẫn có một tòa phủ đệ khá đẹp, viết dòng chữ An Nam Quốc Công. Đây chính là nơi ở của dòng dõi họ Triệu, vốn là vua chúa Bách Việt, vì lấy lại
ngôi vua mà mời quân Đại Hoa vào nước mình. Để tưởng thưởng họ Triệu,
lại phân hóa dân Bách Việt, quân Đại Hoa cho họ Triệu một chức công
tước, lại đặt phủ đệ tại thành Hồng Giang. Đây cũng là chiêu nắm thiên
tử để uy hiếp chư hầu, hễ nơi nào có phản loạn, quân Đại Hoa sẽ dùng
chiếu lệnh của họ Triệu để loại bỏ tính chính danh của quân nổi loạn,
rồi khi cần chiêu hàng và phân hóa các thành phần nổi loạn, thì dùng
danh nghĩa họ Triệu cũng tiện vậy.
Chính vì chiêu này của Đại
Hoa, 70 năm qua, Bách Việt không có một cuộc khởi nghĩa này thành công,
và những người thông thái của Bách Việt, vẫn còn lưu luyến sự tự chủ,
quyết định phải tìm cách nào đó để giải thoát gia tộc họ Triệu, rồi dùng chính họ hiệu triệu một cuộc khởi nghĩa, như vậy mới danh chính ngôn
thuận, mới quy tụ lòng người mà làm nên đại sự. Vì thế, rất nhiều người
chấp nhận hợp tác với Đại Hoa, làm ngụy quan, cốt yếu là tiềm nhập đươc
vào thành Hồng Giang. Để sắp xếp mọi việc trót lọt, họ lập ra những tổ
chức quy mô: Đại Triều Hội, Trung Thị Phường và Tiểu Lâm Tự.
Đó
là nói tắt của một câu: đại ẩn tại triều, trung ẩn tại thị và tiểu ẩn
tại lâm, tức là ẩn náu thì mức cao nhất là ở ngay triều đình, cơ quan
công quyền, nơi người ta không thể ngờ tới nhất, lại dùng quyền lực để
che thân mình, cỡ vừa thì ở nơi thành thị, mượn sự đông đúc để khiến
người ta không thể thấy, cấp thấp nhất là trốn nơi núi rừng, mượn nơi
hoang vu để tránh người.
Tiểu Lâm Tự trước là tập hợp những ngôi chùa ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại, cốt để giấu diếm các sách vở cũ của Bách Việt, nơi ẩn náu của những người bị
truy nã gắt gao hoặc những người bại lộ thân phận chống quân
Đại Hoa. Về sau, các chùa này đều về dần nơi phố thị, vì
thời gian trôi qua quá lâu, Đại Hoa hành động qúa gian giảo, cố
náu mình trong nơi hoang vu càng dễ bị chú ý. Tiểu Lâm Tự nơi
Bất Thắng thiền sư tu tập, chính là một phân nhánh của các
ngôi chùa Tiểu Lâm Tự. Về nơi thành thị, họ cố gắng giữ cái
tiểu ẩn bằng việc tu hành tránh xa thế tục, chỉ thực sự có
các hành động khi gặp trường hợp quá đặc biệt, giống như hồi
trợ giúp cho Minh thuốc thang và phương pháp rèn luyện để phục
hồi sau thương tích nặng nề. Hoặc như là Chu Xuân Đạo, khi biết
ông ta làm công việc gì, Tiểu Lâm Tự cũng bắt liên lạc để hỗ
trợ. Và giờ, sự lớn mạnh của Kiệt, Minh, khiến Tiểu Lâm Tự
phải có hành động, đó là báo về cho hai tổ chức còn lại.
Trùng hợp thay, Trung Thị Phường cũng đang làm điều tương tự. Trung
Thị Phương- trung ẩn tại thị, là tập hợp các gia đình giàu
có, thông qua buôn bán hàng hóa để thu thập tiền bạc, nhân lực và tin
tức các nơi. Hai dòng họ Hoàng và Bùi cũng có tham dự, có điều họ Bùi
vẫn tiếp tục tham gia mạnh mẽ, còn họ Hoàng sau cái chết của gia chủ đời trước là Hoàng Tư Triệu thì bị ảnh hưởng nặng nề, không tham gia nhiều, mãi tới gần đây, khi Hoàng Đắc Chí, con trai của Hoàng Tư Trịnh trưởng
thành, lèo lái con thuyền họ Hoàng ổn định thì họ Hoàng mới dần đóng vai trò như xưa. Kiệt làm ăn với cả hai họ này, nên thông tin về cậu ta và
dòng họ, rồi cả Minh cũng về trụ sở của Trung Thị Phường. Kiệt, Minh đều nắm quân quyền và có sức ảnh hưởng một phương, đã đạt yêu cầu báo về,
nên Trung Thị Phường báo lên.
Người đàn ông tên Bản Nhân là
người rời đi cuối cùng, ông ta ngồi trên chiếc xe, từ từ lăn bánh hướng
về phía một tòa phủ đệ lớn, trên ghi rất rõ dòng chữ An Nam Quốc Công.
Ông ta đi xuống, lập tức có người ra chào hỏi cẩn thận:
- Quan A Bảo đã về, lão Quốc Công tìm ngài mãi.
- Ầy dà, cầm con cá này nấu món cháo cá chép cho Quốc Công đi.