- Trương Văn So hả? Vào đi!- Lữ Liêm ngồi trong phòng làm việc, thấy bên ngoài có người tới, liếc qua khung cửa thủy tinh, lão nhận ra ngay.
Nhưng khi Trương Văn So bước vào, gương mặt có phần nghiêm trọng, khiến
Lữ Liêm phải nhíu mày: - Có việc gì sao?
- Thưa đại nhân, tôi
phát hiện ra dạo này các quý tộc Chiêm Thành không ngừng cho Hiên Giáo
vay tiền, tiếp đãi các chức sắc Hiên Giáo vô cùng nhiệt tình, lại qua
lại thăm hỏi các giáo đồ Hiên Giáo... Đặc biệt là các quý tộc này đa
phần là từ Vitariji.
- Chúng làm gì đây!- Nghe Trương Văn So nói, Lữ Liêm cũng nhíu mày. Vitariji chính là nước đã sách động Nam Bàn nổi
loạn, họ không thể không tính toán
- Việc này có lẽ đại nhân nói với các tướng quân Đặng Toán, Đặng Lượng, Phạm Thời Trực chú ý tới, có khi họ sẽ biết được chăng?
- Ừm! Ông cho mời bọn họ lại đây đi!
- Dạ!
Lữ Liêm hỏi thăm qua các tướng lĩnh, bọn họ nghe tin xong, đều trầm ngâm,
cái tên Vitariji quá mức nhạy cảm, không thể không phòng bị. Đặng Toán
khẽ khụ khụ vài cái
- Đại nhân, việc điều tra này, Đặng Toán tôi
xin chịu trách nhiệm. Tôi có tên Ebisu dưới trướng, hắn từng là hải tặc, quen biết nhiều mối giao hảo, có thể có cách tìm hiểu! Tất nhiên, dù
thế nào ta cũng phải cảnh giác một chút, việc huấn luyện quân đội phải
tăng cường. Có như thế mới khiến những kẻ lòng dạ khó lường tự biết điều mà lui bước, không đánh mà thắng.
Nghe Đặng Toán nói là phải
tăng cường diễn luyện quân lính, Lữ Liêm hơi nheo mắt, quan lính diễn
luyện tức là tăng cường hoạt động, phải thêm cơm, thêm tiền, mà Đặng
Toán đòi tiền, Phạm Thời Trực lẽ nào không đòi hỏi. Kể cả Phạm Thời Trực không hỏi, lão cũng phải nghĩ cách mà cho. Quân quyền mà mất, quyền chủ động cũng mất, Vitariji đã có dấu hiệu can thiệp, không thể không tính
chuyện nguy cơ.
- Việc diễn luyện tất nhiên phải làm, nhưng cũng nên từ từ, tránh biến khéo thành vụng.- Phạm Thời Trực lên tiếng ngăn cản
- Ý tướng quân là sao?
- Hiện tại Hiên Giáo và Vitariji chắc chắn có mờ ám, nếu như ta luyện
binh, liệu có phải là sẽ đánh rắn động cỏ, thậm chí khiến kẻ địch phản
ứng?
- Ý mi là không làm gì sao?
- Ngược lại, tôi đồng ý
phải răn đe, nhưng cũng phải tìm cớ thích hợp hơn là tự dưng đùng đùng
đi diễn luyện. Cách làm thì tôi nghĩ có thể dùng tên Ebisu chả hạn, cho
hắn đóng giả cướp biển, sự việc đó chẳng phải quá hợp lý rồi sao. Nhân
có cướp biển, quân ta có thể gia tăng kiểm tra, diễn luyện,... Chưa kể
nếu có cướp biển thật, việc kêu gọi mọi người đóng góp cũng là thuận
tiện, phải không?
Nghe xong, mọi người ngầm hiểu, tên Phạm Thời
Trực này láu cá thật, đánh ngay một đòn kinh tế. Nhưng thế rất hợp ý Lữ
Liêm, vì đỡ tốn tiền. Lão chấp thuận ngay. Tất nhiên, nếu vụ cướp diễn
ra, cũng phải làm giống thật một chút, lại không được để lộ sơ hở. Ebisu được gọi vào để một là nhận lệnh điều tra Vitariji, hai là hướng dẫn
cách làm cướp biển cho lính của Phạm Thời Trực, vì đám này lạ mắt, chứ
Ebisu mà đi làm cướp biển thì lộ nhanh lắm. Nguyên nhân là người sống
sót sẽ kể lại, cướp biển rất ít khi giết sạch, vì nếu thế thì nạn nhân
về sau chống cự quyết liệt hơn, chưa kể quan quân truy quét ráo riết
hơn. Gọi Ebisu vào, họ chỉ bảo với Ebisu rằng đề phòng Vitariji, tuyệt
không nói tới Hiên Giáo, vì chức Ebisu không cần biết tới vậy. Không
biết tới việc này có liên quan tới Hiên Giáo, Ebisu lập tức tuân lệnh,
chỉ có việc dạy học là cò kè.
Ebisu đòi hỏi phí dạy học, tầm một
phần mười thu nhập rồi mới đồng ý dạy, lại còn bảo bản thân sẽ đi theo,
hắn sẽ hóa trang để không ai nhận ra. Lữ Liêm tính toán một phen, đồng
ý. Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Ebisu, rất nhanh một toán cướp biển
đã ra đời, chúng chọn một thuyền buôn, tấn công và cướp phá, cũng xử lý
từ người tới hàng thật gọn gàng, không một ai biết là do Trấn Hoài Nhân
tự biên tự diễn.
Sau vụ cướp biển, lấy lý do đảm bảo an toàn cho các thương nhân, quan quân bắt đầu diễn luyện liên tục, khí thế khiến
nhiều người cũng phải sợ, đi kèm việc diễn luyện là binh sĩ kiểm tra đột xuất các nhà, nói là để tránh gián điệp cướp biển đi vào, kiểm tra hàng hóa đáng nghi,.... Thực tế chính là kiểm tra những cơ sở của Hiên Giáo, xem họ có giấu vũ khí hay gì không, nhưng cơ bản là không tra được gì,
khiến Lữ Liêm, Đặng Toán, Phạm Thời Trực cho quân tập luyện được hơn ba
tháng cũng bắt đầu chán, chuẩn bị dừng lại.
Lúc này, Ebisu mang
về thông tin, hắn tra ra được ở Chiêm Thành có những cuộc mua bán vũ khí bí mật, hàng được chuyển lên đất Pơtao Lia và Pơtao Anui, hắn không tể
tra được tiếp. Đặng Toán gật đầu kêu hắn khỏi cần tiếp tục, ông ta sẽ
điều người khác thay, Ebisu chú ý điều tra xem các loại vũ khí tần suất
giao dịch ra làm sao là được. Đặng Toán dùng y hệt cách mà Vương Vĩnh
dùng để bắt được đội vận hàng, cho người luồn rừng vào hai vùng Pơtao
Lia và Pơtao Anui, giả làm thợ săn đi quen đường lối. Khi Ebisu cung cấp đầy đủ thông tin, người của Đặng Toán đúng ngày lên đường, ập vào bắt
hàng.
Đã có giáo huấn lần trước bị cướp, Hiên Giáo vận hàng càng
cẩn trọng, điều những võ sĩ đi theo hộ tống. Có điều họ bị quân binh
chuyên nghiệp tấn công, dù có phòng bị hơn thì kết quả không khác lần bị Vương Vĩnh đánh trong khi chưa đề phòng, đều là bại. Chỉ có mấy người
kịp chạy trốn vì ở xa cảnh giới. Quân của Đặng Toán giết phần lớn, chỉ
giữ lại vài người để tra khảo, lập tức biết được đây là Hiên Giáo mua
sắm vũ khí. Dẫu vậy, cánh quân của Đặng Toán cũng không thể đưa được tin tức về Trấn Hoài Nhân, họ vừa áp giải nhân chứng vật chứng đi không
được bao lâu liền bị vây giết bởi quân Vitariji.
Đội quân này do Mala Shila dẫn đầu, đúng kiểu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi sau. Thấy quân Hoài Nhân di chuyển, quân Vitariji mới lao ra bao vây. Bọn họ cũng làm y hệt đám quân Hoài Nhân làm với bên Hiên Giáo, giải quyết đại đa số, chỉ giữ vài kẻ giữ lại tra khảo. Còn phần đám người Hiên Giáo, Mala Shila
lập tức cho chữa trị cẩn thận. Đến khi có người đỡ đỡ, hắn để người ấy
cùng nghe khẩu cung của đám lính Hoài Nhân, để người ấy về mà bẩm báo.
Bên Hiên Giáo giờ đang loạn cào cào, lần mất đợt hàng lần thứ hai này, họ
càng lo sợ hơn, đối phương vậy mà đánh bại những võ sĩ tài giỏi họ cử
theo, thậm chí còn có cách chiến đấu như quân đội.
- Liệu sẽ là Vitariji hay là quan quân Trấn Hoài Nhân.
- Thời gian giao thủ quá ngắn, thông tin không rõ ràng. Nhưng ta phải
chuẩn bị sẵn sàng, có khi phải khởi sự thật sớm.- Amira nói giọng đắng
chát, không ngờ muốn chuẩn bị vạn toàn chu đáo, cuối cùng lại thế này.
Mấy ngày sau, người tù binh được Vitariji cứu quay lại, báo rõ mọi chuyện.
Hắn cũng tự nghe thẩm vấn, biết được rằng Trấn Hoài Nhân vì nghĩ Hiên
Giáo và Vitariji cấu kết, nên trước bày kế cướp biển tra xét, sau thì
Ebisu tra ra vụ vũ khí đi lên Pơtao Lia và Pơtao Anui, nên mới có cớ sự
hiện tại. Rất may là Vitariji phát hiện quân Hoài Nhân xâm nhập, nên cho người theo dõi, vô tình lại giải quyết hộ vụ này.
Amira tới tìm
Ebisu để hỏi, Ebisu làm ăn với Kiệt, biết Amira và Kiệt thân thiết,
chẳng giấu, nói rõ việc tham gia vụ cướp và tra xét các cuộc mua bán vũ
khí. Y cũng hỏi ngược lại xem có phải là Hiên Giáo hay không. Amira lấy
Kiệt làm bình phong, nói rằng là mua bán cho bên Kiệt, bởi Hiên Giáo giờ tập trung làm ăn khôi phục kinh tế, lính đâu mà mua vũ khí. Ebisu còn
ngờ vụ mua hộ Kiệt, nhưng quả thật tráng đinh Hiên Giáo về hết các khu
bị quản lý, chả có ai tụ tập luyện binh, nên hắn chả nghĩ thêm. Amira
quay về, đem việc này ra bàn với những người đứng đầu Hiên Giáo.
- Vậy là quá may rồi!- Haquamani thở phào
- Quá may ư? Cha nghĩ gì mà nói may, quan lại Trấn Hoài Nhân nghi ngờ ta
rồi, Vitariji nắm thóp ta, chúng có khẩu cung vụ này, có tên lính của
Đặng Toán còn sống, nếu đem thả tên đó ra, ta nguy mất.
- Sao chúng phải làm thế?
- Để ép ta gia nhập hội. Nam Giao Đô Ty muốn đánh Chiêm Thành, Chiêm
Thành tự nhiên muốn tự vệ, lấy Trấn Hoài Nhân này làm chiến trường, so
với lấy đất Chiêm Thành, nơi nào hơn. Họ kích động loạn ở Nam Bàn cũng
là vì thế.
- Nhưng họ đã giúp ta đấy thôi.
- Cha nghĩ họ sẽ bỏ qua cơ hội này sao? Con nói rồi, vụ này họ nắm đằng chuôi.
Amira nhìn cha, rồi nhìn mọi người, giáo chủ, phu nhân,... khuôn mặt tất cả
dần trở nên nặng nề. Đúng vậy, Vitariji muốn chiến tránh với Nam Giao Đô Ty để tự vệ, giờ biết Hiên Giáo bọn họ có thể tham gia, sao có thể bỏ
qua.
- Vậy thì hãy nắm thế chủ động. Đằng nào cũng đã ở thế không thể không phản rồi!- Phu nhân Amusi đột nhiên nói
- Phu nhân?
- Quan lại Trấn Hoài Nhân đã nghi ngờ, mà ta cũng có lòng phản, vậy chi bằng lúc này có Vitariji hỗ trợ, làm đi.
Mọi người trong phòng họp nhìn nhau, cũng không còn cách nào khác. Amira
lấy thân phận sứ giả, gấp rút chạy lên vùng giáp ranh Pơtao Lia và Pơtao Anui để gặp Sri Bai, sứ giả Vitariji. Gặp mặt Sri Bai, cô nàng cũng nói thẳng, trước là cảm ơn Vitariji cứu họ một phen đại nạn, sau nói thẳng
là họ biết bên Vitariji muốn gì, mà họ cũng hết đường rồi, đồng ý hợp
tác.
Nhìn thấy thái độ của Amira, Sri Bai thầm cảm thán, may mà
lão tể tướng Kosem ngăn cản kế hoạch ngu xuẩn ép Hiên Giáo đứng chung
thuyền kia, nên giờ Hiên Giáo tuy giận dữ bì bị nắm thóp, vẫn còn cảm
cái ân đã giúp đỡ. Chứ nếu mà làm cách kia, hai bên coi như không khác
gì kẻ thù, chắc luôn. Sri Bai sau đó khách khách nói hai bên vốn cùng
chung kẻ địch, họ ra tay cũng vì phát hiện quân Hoài Nhân xâm nhập, từ
việc vô tình tìm ra mọi chuyện cho thấy, rõ ràng là ý trời, muốn hai bên hợp tác.