Trương Văn So chủ trì việc các bên phối hợp, lại đứng ra đảm nhiệm kiểm
tra, giám sát tất cả công việc bên Trấn Hoài Nhân, công việc thực sự vất vả. Dẫu thế, mỗi ngày khi đêm xuống, lão đều chong đèn tới sáng, đọc
hết đống hồ sơ ghi chép lại công việc bấy lâu: hạng mục công trình nào,
bao nhiêu người, vốn đầu tư bao nhiêu, hướng phát triển thế nào,... Đèn
không quá sáng, mắt lão nheo lại thành một khe hẹp.
- Cái ông già này, giờ này còn đọc cái gì nữa thế?- Vợ của Trương Văn So thấy đêm rồi chồng còn đốt đèn đọc hồ sơ, liền bưng một chén nước chè tới cho ông
uống, lại giục ông nên nghỉ ngơi.
- Bà cũng biết mà, công việc quá bận rộn!
- Hừ, thật đúng là khốn kiếp, tên Lữ Liêm đó, đã tống cổ ông ra khỏi chức vụ Tổng Trấn, giờ lại còn vắt sức ông thế này.
- Ôi trời, có đáng là gì, có đáng là gì!- Trương Văn So lắc đầu cười, bảo vợ hãy đi nghỉ, ông làm xong việc sẽ đi nghỉ sau.
Đuổi bà vợ đi ngủ xong, Trương Văn So tiếp tục công việc, ngoài đọc hồ sơ,
lão còn đặc biệt lấy một tờ giấy, ghi chép vào đó những hạng mục làm ăn
mà Hiên Giáo đề đạt và bản thân Trương Văn So có nghi hoặc. Lữ Liêm dù
phải hợp tác, vẫn rất cẩn trọng trước Hiên Giáo, nên căn dặn Trương Văn
So phải sát sao kiểm tra xem có nghề gì đáng nghi, như rèn đúc vũ khí
hay không? Trương Văn So tất nhiên nhiệt tình nghe lệnh, bởi lão có thân phận khác, đang cần khuấy động nơi đây.
Qua thời gian dài kiểm
tra, các công việc mới cơ bản không có vấn đề gì, mở xưởng rèn thì phải
mở ở nơi bị kiểm soát bới quân đội của Phạm Thời Trực hoặc cha con họ
Đặng, tàu thuyền chở hàng hóa ra vào bị khám xét gắt gao bởi bọn Ebisu,
không có thuyền chiến nào có thể cải trang vào cảng Thị Lị Bị Nại, còn
những xưởng mộc, xưởng chế máy nông nghiệp hay các nông trường thì bất
kể, chúng càng xuất hiện nhiều thì các quan viên càng thấy thoải mái, vì sẽ giúp nền kinh tế đi lên. Trương Văn So nhìn đi nhìn lại một hồi, dụi dụi mắt cho đỡ mỏi, rồi quyết định đi nghỉ, lão cũng chưa thấy được vấn đề gì ở đây, chỉ thấy mỏi mắt khi phải nhìn đêm quá lâu mà thôi.
...................................
Trong khi Trương Văn So đi nghỉ, ở đại bản doanh của Hiên Giáo, một hội nghị
bất thường được triệu tập, Giáo chủ Lijutoja và phu nhân Amusi, cha con
Haquamani, Amira và một vài nhân vật quan trọng, thân tín của Hiên Giáo. Đây là những người được sàng lọc cẩn thận, đủ trung thành và tài trí để cùng làm những việc tày trời.
- Sumani, tình hình nơi ông thế nào rồi?
- Bẩm giáo chủ và phu nhân, đại bản doanh đã được xây dựng xong xuôi, nhờ có những nhà máy xẻ gỗ dùng sức nước đó mà tiện lợi hơn biết bao nhiêu.
Lợi dụng việc phát triển kinh tế, thúc đẩy công thương, Hiên Giáo mở một
xưởng gỗ trên vùng đất phía tây, nơi Trấn Hoài Nhân khó kiểm soát. Bọn
họ tụ tập dân địa phương đi chặt cây lấy gỗ, một phần chở về miền xuôi
để bán, phần thì giữ lại để xây dựng công sự. Với máy cưa gỗ sức nước,
những thân cây gỗ lớn được cưa rất nhanh, phẳng, giá trị thu được từ
phần gỗ đem về cũng bằng việc bán toàn bộ lượng gỗ khi trước. Khoa học
kỹ thuật nâng giá sản phẩm lên gấp đôi liền.
Người đàn ông tên
Sumani lấy ra một tấm bản đồ, trên có vẽ một khu căn cứ, có hệ thống
cảnh giới là những phong hỏa đài, hệ thống hào, hầm chông ở vài nơi hiểm yếu để ngăn địch, rồi các bức tường kết hợp xen kẽ gỗ, đất với những
vách đá tự nhiên. Và không chỉ có một trại chính, mà còn nhiều trại nhỏ
nằm cạnh để tạo cái thế ý giốc, phân tán binh lực địch có thể dùng để
đánh vào trại chính. Cách thức đóng quân này chính là do Amira học từ
cách Hoàng Anh Minh bố trí hệ thống phòng ngự trước liên quân Chiêm-
Thượng, khiến chúng phải phân tán binh lực, không thể đánh trực diện dễ
dàng.
- Vẫn chưa đủ!- Amira cau mày, trên tấm bản đồ này những
chỗ nào đã hoàn thành sẽ được gạch chân, và mới chỉ một phần ba các công trình được gạch chân mà thôi, hệ thống phong hỏa đài chưa được xây
dựng, các hầm chông, hào đều chưa được đào.
- Amira, có phải con đã quá lo lắng hay không?
- Lữ Liêm không đáng tin, con lo lão ta rồi sẽ nổi lòng tham mà lại phá
hoại mọi sự mất. Khi ấy, Trấn Hoài Nhân nhất định đại loạn, ta không
chuẩn bị trước một chỗ để tránh nạn, e là không kịp.
- Con cho rằng Lữ Liêm có thể gây sự gì nữa sao? Hắn đầu đất vậy ư?
- Con không biết, nhưng chẳng thà chuẩn bị cho điều không tới, còn hơn để nó tới mà ta chưa chuẩn bị gì cả?
Amira nói vậy, mọi người cũng chỉ biết nhìn nhau, phu nhân Amusi thì nheo mắt nhìn Amira, đoán rằng cô nàng có thông tin bí mật gì không chịu chia sẻ hoặc có mưu đồ riêng nào đó. Vị phu nhân liền quay qua người khác, hỏi
việc canh tác. Một tòa công sự muốn vững chãi, không thể chỉ có tường,
có hào mà phải còn có lương thực để nuôi người ở trong công sự.
- Phu nhân yên tâm, vụ mùa này đã bắt đầu thu hoạch, dù phải chia đôi,
cũng gấp mấy lần vụ trước. Hơn nữa sau vụ này, đám người mọi rợ đó làm
sao chống nổi cám dỗ, sẽ ầm ầm kéo tới.
- Phải đối đãi họ cẩn thận, nhưng cũng đừng để đảo chủ thành khách!- Amusi nghiêm mặt nhắc nhở cấp dưới
Lần này bắt tay làm ăn, Hiên Giáo điều động nhân công, giáo chúng của Hiên
Giáo đi tới các xưởng và ruộng ở quanh thành Đại Định để làm việc cho
tiện, dù sao nơi đây là đồng bằng ven biển, tiện xây dựng nhà xưởng cũng như có nhiều đất làm ruộng hơn. Các giáo đồ của Hiên Giáo đi hết về
quanh thành Đại ĐỊnh, tự nhiên những vùng đất cũ thiếu nhân lực, đặc
biệt là đàn ông trai tráng.
Amira đề nghị chủ động sử dụng những
mảnh đất này để chiêu mộ thêm người. Ngoài các tín đồ Hiên Giáo sống ở
vùng cao này, còn có các dân tộc ít người của hai quốc gia Pơtao Lia và
Pơtao Anui. Hai bên cũng từng có va chạm với nhau vì vấn đề đất đai,
Hiên Giáo khi đó có tổ chức tốt hơn, lại có thể tác động tới quan quân
Trấn Hoài Nhân, nên đánh đuổi người hai tiểu quốc này về vùng cao nguyên đất đỏ, giữ đất cho tín đồ. Cùng là đất đồi đất núi, nhưng so với vùng
cao nguyên đất đỏ, đất ở vùng mà Hiên Giáo quản lý hợp trồng lúa hơn,
dân Pơtao Anui hay Pơtao Lia cứ luôn thèm thuồng.
Một sứ giả của
Hiên Giáo được cử tới, gặp gỡ các trưởng làng trưởng bản người Pơtao Lia và Pơtao Anui, bàn việc hợp tác. Theo điều kiện của Amira, đất của Hiên Giáo giờ cho dân các nước này mượn, trên đó phải trồng cấy theo sự
hướng dẫn của Hiên Giáo, tới cuối mùa vụ thu hoạch sẽ chia 5-5. Dân hai
nước kia thèm muốn được mảnh đất cấy cày bên dưới, nên thuận ngay, nhưng khi tới, thấy hạng mục công trình phải làm quá nhiều- do làm theo
phương pháp nông nghiệp mà làng Hồng Bàng nghiên cứu ra phải chuẩn bị
đầy đủ các thứ máy móc, thủy lợi...., họ lại không chịu. Đơn giản vì đám người này không muốn thay đổi, phương pháp hàng ngàn năm tất nhiên là
đáng tin hơn phương pháp mới gì đó rồi.
Amira không để đám người này bỏ đi, cô ta sử dụng một mặt hàng giá trị ra trao đổi với các
trưởng làng trưởng bản, là muối. Vùng cao này dù sao cũng thiếu muối,
người của Hiên Giáo còn may mắn được tiếp tế, chứ các dân thiểu số phải
mua muối từ lái buôn với giá cắt cổ, thèm khát muối vô cùng. Amira hứa
rằng họ làm theo sự chỉ đạo thì được trả công bằng muối, có muối thì mua lương thực hay gì chả được. Đang thay đổi chính sách để làm ăn, việc
kiểm soát muối biển được nới lỏng, Hiên Giáo vung tiền là được, chứ ngày xưa còn khướt.
- Amira, con đã lên đó xem xét rồi, cảm thấy có thể biến chúng thành lính cho ta không?
- Con nghĩ là được, chúng không có liên hệ nào với Trấn Hoài Nhân, ta cứ
thuyết phục thoải mái. Được phần nào thì hay phần đó. Nhưng như con đã
nói từ đầu, đó không phải hạng lính tốt nhất. Những tín đồ trung thành
của chúng ta mới là những người lính ta cần.
- Chỉ bằng mấy trò vớ vẩn kia ư?- Haquamani cười khẩy
- Cha, người có cách nào khác ư?
Amira được theo Kiệt đánh trận, Kiệt quán thâu cho cô ta việc binh sĩ không
chỉ chọn kẻ khỏe mạnh, máu chiến mà quan trọng nhất là kỷ luật. Một đạo
quân không có kỷ luật thì khó mà làm nên đại sự. Từng trận đánh từng
trận đánh, từng bản chiến ký được ghi lại, không tâng bốc, không nói
giảm nói tránh, đội quân mới được tạo lập từ những người nông dân của
Kiệt, rồi cả của Minh nữa, đều gặp vô vàn gian khó trước những kẻ địch
thiện chiến hơn, mưu mẹo hơn, quân số đông hơn,... nhưng họ đã dần vượt
qua, và chiến thắng trước những đối thủ đó: bọn phỉ động Hổ Vằn, người
Thượng, quân Chiêm. Châu ngọc bày ra trước mắt, tự nhiên cứ thế mà theo.
Giáo đồ Hiên Giáo cực kỳ trung thành, huấn luyện họ về kỷ luật sẽ dễ dàng.
Nhưng vì việc hợp tác với Chiêm Thành để lấy tiền vực lại Trấn Hoài
Nhân, Lữ Liêm rất cảnh giác, Amira phải dùng biện pháp khéo léo, cô ta
sử dụng lý do rèn luyện kỷ luật và tác phong lao động để che dấu việc
huấn luyện kỷ luật. Tất nhiên, những trò như bầu đội trưởng chịu trách
nhiệm, tập đội hình đội ngũ hay là rèn luyện thân thể cũng làm người ta
chú ý lắm, có điều, không luyện võ nghệ, gươm giáo, cung nỏ gì, thì dần
cũng cho qua. Với những người thời này, quân đội luyện tập là phải tập
chiến đấu luôn, chứ còn mấy việc này chả ai biết tới. Như vừa nãy, chính Haquamani được cho biết trước lý do cũng tỏ rõ sự nghi ngờ.
- Thưa phu nhân, còn việc mua vũ khí thì sao rồi ạ?- Amira đột nhiên hỏi
- Có việc gì sao? Ta đảm bảo làm đúng cách con nói, là mua một lượng nhỏ
trong thời gian cách xa nhau, hoặc cho người mua tận ở Nam Dương rồi
chuyển qua Chiêm Thành dưới danh nghĩa người khác, rồi tìm đường vận
chuyển qua ngả hai nước Pơtao Lia và Pơtao Anui rồi.
- Dạ, vì vừa rồi con chưa thấy dân ở đó đòi hỏi tiền công vận chuyển, cho nên mới hỏi thôi ạ.