Vậy là đã hết. Các tộc trưởng người Thượng đang đánh với bọn Hoàng Anh
Minh ngã ngồi hết với nhau, trước mặt là kẻ địch dũng mãnh, sau lưng thì có đại quân hùng hậu đang áp sát, đồng minh thì bỏ trốn mất dạng. Lúc
này không phải là hàng hay không hàng, mà là địch sẽ làm gì mình nữa. Họ đang thắng thế quá, có khi chả thèm để ý gì cả, diệt tộc, bắt người làm nô lệ, giết chóc cho đã tay thì thôi.
- Có thể cầu hòa không, điều kiện khắc nghiệt một chút cũng không sao?
- Cầu hòa cái gì chứ, chúng còn phải nghĩ tới chúng ta sao?
- Thế ý ông là sao?
- Theo ta, nên chạy về phía tây, lấy đất ấy để thủ.
- Vớ vẩn, đất nơi ấy rừng thiên nước độc, vào là chết chắc. Hơn nữa kẻ
địch lấy được vùng đất trù phú của ta là chúng đã thắng rồi.
Vài ý kiến cứng rắn xuất hiện, nhưng nhanh chóng bị bác bỏ, tư tưởng cầu hòa
áp đảo, và nếu như quân miền xuôi không quá đáng, thì coi như chiến
tranh có thể chấm dứt. Người họ tới tìm là Minh, quân của cậu ta và quân họ giao tranh đã lâu, họ hiểu Minh một chút, chứ đại quân đang lên, họ
chả biết bất cứ ai, đàm phán sao nổi. A Trang lại lãnh trách nhiệm.
- A Trang, lần này mi tới là bàn điều kiện gì thế!- Dương Quốc Lộ móc
mỉa, lão vẫn nhớ lần trước A Trang nói lão gieo gió gặt bão
- Tướng bên thua không dám già mồm!- Người đứng dưới hiên thấp không thể không cúi đầu, A Trang tỏ ý cam chịu.
- A Trang, tình hình đang diễn ra, ta đoán mi cũng biết phần nào, bọn mi
đã đại bại trước bọn ta, đại quân miền xuôi đang tiến lên, dù cho quân
Chiêm hỗ trợ, bọn mi cũng chỉ có đường bại trận!- Đan Quốc Hùng tiến
tới,
- Tên Mala đã bỏ chạy.
- Cái gì?
Người
Thượng quyết định nói sự thật này, không dấu diếm, vì họ cũng biết nếu
giấu diếm cũng vô ích. Đại quân đối phương áp sát phía sau, mình che
giấu thì cũng chả thay đổi được gì. Mà nếu để đối phương nghĩ mình lừa
dối, không chịu giữ thỏa thuận, thì toi.
- Quân Chiêm đã chạy sao? Từ lúc nào?
A Trang kể lại toàn bộ những điều xảy ra, không chút dấu giếm. Đám Minh
nghe xong đều nhìn nhau, không ngờ họ lại cũng bị lừa, vốn định giữ quân Chiêm lại hốt gọn một mẻ, ai dè.
- Kẻ địch hẳn đã nhận ra việc
quân Thuận Hóa bắt đầu ra tay.- Kiệt lên tiếng- Thậm chí nhận ra rất
sớm, cho nên chúng mới bố trí được hoàn hảo thế. Đây là do ta không nắm
được thông tin từ đại quân ta ở phía bắc. Đáng lẽ chúng ta phải liên hệ
với họ sớm.
- Cũng khó!- Minh phẩy tay, nói thì nói vậy chứ liên
lạc kiểu gì, địch chặn giữa hai bên mà.- Quay lại với vấn đề chính thôi! Bọn mi muốn cầu hòa, có nhu cầu gì, nói ra đi.
- Chúng tôi hi
vọng sau khi đầu hàng, có thể giữ được tính mạng, một phần tài sản, thậm chí nếu như cậu Minh muốn chúng tôi hàng ngay cũng được, chỉ cần đảm
bảo vùng đất hiện tại của chúng tôi không bị tàn phá hủy diệt. Để đền
đáp, chúng tôi nguyện hàng phục và chiêu hàng những nơi khác, đồng thời
nếu cần thì chúng tôi cũng sẵn sàng tự tay đánh dẹp, để các vị hạn chế
thương vong, công sức. Chưa kể cũng giúp mấy người tiết kiệm lương thảo, mấy vạn đại quân, tiêu hao cũng đâu nhỏ, lại còn vận chuyển đường xa
nữa.
Quả là những điều kiện rất mê người, quân miền xuôi đang
chiến thắng, nhưng tổn thất họ phải chịu cũng không hề nhỏ. Khi quân
Thượng phản loạn, lúc đánh vào Bắc Bình đã phá hoại rất nhiều đồng
ruộng, hầm mỏ, thị trấn,... là những nguồn kinh tế quan trọng của Bắc
Bình nói riêng và Tân Bình nói chung. Sau đó chiến tranh trong hơn bốn
tháng ròng tiêu hao nhiều nhân lực và lương thực, vụ mùa cũng đang đứng
trước nguy cơ bị chậm trễ, nếu trước khi tháng này kết thúc mà phần lớn
tráng đinh chưa thể giải ngũ về quê trồng trọt, thì không có nhân lực để làm nông. Dù Hoàng Anh Kiệt làm ra các loại máy hỗ trợ nông nghiệp và
nó được các thương nhân, địa chủ phổ biến, nhân lực vẫn đóng vai trò chủ yếu.
- Lời lẽ vớ vẩn! Bọn mi chỉ có đầu hàng, càng chống lại sẽ chỉ càng đứng trước thảm họa. Không ai cần bàn điều kiện gì với bọn mi
hết.- Đan Quốc Hùng vỗ bàn
- Đúng thế!- Dương Quốc Lộ phụ họa
- Khoan đã, khoan đã!- Vi Công Tín nhảy ra làm người hòa giải.
- A Trang, mi đã tời cầu hòa, cũng coi như là khách, việc bàn luận của
chúng ta còn mất nhiều thời gian, vậy để tiện, mời ông bạn đi nghỉ
trước. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
- Cảm ơn cậu Minh.
A Trang được đưa đi, những người vốn cãi nhau tới đỏ mặt liền ngừng lại. Đó đều là diễn trò hết.
- Mọi người nghĩ gì, cứ nói thẳng thắn.- Minh mở lời trước tiên, cậu có chủ ý, nhưng vẫn muốn nghe thêm ý kiến của mọi người
- Sao, tình hình như vậy ta có thể làm gì đây? Đại quân đã lên, ta phải
xin ý kiến của họ chứ không phải là tự ý hành động.- Đan Quốc Hùng lên
tiếng. Bản thân Hùng là người được quan lại Thuận Hóa cử lên để khuấy
động Nam Bàn, tạo điều kiện cho quân Thuận Hóa thi triển quyền cước, hắn chưa bao giờ quên thân phận này. Vì thế, khi điều kiện cho phép, Hùng
liền bảo vệ quyền lực của Thuận Hóa
- Anh Hùng nói vậy cũng không sai.- Kiệt ủng hộ, cậu ta thấy giờ không phải lúc thi triển năng lực
thêm nữa, tránh gây chú ý không cần thiết. Thao quang dưỡng hối, phải
thao quang dưỡng hối.- Bác Tín, phiền bác đến nói chuyện với các đại
tướng quân một phen.
- Nói gì?- Vi Công Tín nhíu mày, câu trước thì Kiệt ủng hộ lời của Hùng là phải xin ý kiến, câu sau lại bảo tới nói chuyện
- Bác tới báo cho họ biết tình hình thực tế. Đôi khi các vị ấy là quan
trên, có lúc chưa thể xâu xát máy chuyện bên dưới, có khi lại rơi phải
tệ quan liêu. Nay ta đem tình hình thực tế báo lên, giúp các vị ấy được
rõ, cũng là điều phải làm. Thú thật chúa thấy những lời đề nghị của tên A Trang rất đúng, ai cũng mong sớm kết thúc chiến tranh.
Đan Quốc
Hùng không nói gì, Thuận Hóa tất nhiên muốn tiếp tục chiến tranh, đánh
cho Nam Bàn phải phục thì thôi, nhưng Tân Bình thiệt hại không nhỏ,
người Tân Bình không còn ham chiến nữa. Vi Công Tín nhận mệnh đi ngay.
Dù phải băng qua khu vực người Thượng kiểm soát, nhưng Vi Công Tín không gặp trở ngại, người Thượng còn phải mong ông ta đi nhanh, gặp đại tướng bên kia chuyển lời dùm, sao dám để ông bị gì. Chưa kể Minh cũng nhờ Bất Thắng hộ vệ, không thể có sơ xuất.
Vi Công Tín không mất bao lâu đã tới được doanh trại liên quân Tân Bình- Thuận Hóa. Sau khi báo ra
tên và lý lịch, viên tiểu tướng giữ cổng bảo ông vào tạm một căn lều để
chờ, hắn cho người vào báo cáo. Vi Công Tín dù sao cũng là danh sĩ, lại
là dòng dõi thổ ty, đãi ngộ không thể thấp. Lát sau, đã có người ra mời
vào. Vi Công Tín được dẫn đường vào một nhà lớn, đi vào thấy trong đang
đàn ca vô cùng náo nhiệt, các tướng lĩnh ăn thịt uống rượu, có ca nhi
ngồi bên. Ngồi trên ghế đầu là đại tường Trương Hách của Thuận Hóa, thân tín của tổng binh Khương Thụy bởi không chỉ vì em họ Trương Hách là
thiếp yêu của Khương Thụy mà Hách cũng là mãnh tướng từng kề vai sát
cánh với Khương Thụy. Ngoài Hách ra, còn khá nhiều tướng lĩnh, quan viên của Thuận Hóa có mặt, phần quan viên, võ tướng Tân Bình, chỉ có hai
người Lưu Từ và Hà Văn Huy là chủ yếu. Lần này Tân Bình bị đánh cho thảm hại, Thuận Hóa đóng vai trò cứu viện, nên quan lại Tân Bình tự nhiên
phải hết sức nhún nhường.
- Vi Công Tín, nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp, quả là khí thế hơn người.
- Tướng quân quá khen, tướng quân quá khen.- Vi Công Tín khiêm tốn đáp lời
- Quá khen là thế nào, ở đây ai cũng nghe chuyện câu con rể quý hóa của
ông, quả thực anh hùng xuất thiếu niên. Ông đã giỏi nghề Nho, tới nghề
chọn con rể cũng hơn người.
- Tướng quân cứ tâng bốc quá. Cháu
nó cũng chỉ xoàng thôi, so với tướng quân chiến tất thắng, công tất
khắc, cháu nó chỉ co cụm giữ một vùng đất nhỏ nhoi, tử thủ chờ viện binh của tướng quân.
- Thế là giỏi lắm, cho ta một nhúm quân như thế, trong hoàn cảnh bốn bề bị vây, ta có khi chỉ biết cắm đầu mà chạy ấy chứ.
Chủ tớ khách sáo một phen, Trương Hách cho mời rượu Vi Công Tín đàng hoàng
rồi mới hỏi ông rằng tới đây làm gì. Vi Công Tín thuật lại việc quân
Chiêm biết tin mà chạy, quân Thượng cho người qua đàm phán, nêu ra những điều kiện quân Thượng đề nghị.
- Các ông đàm phán ra sao rồi.
- Đàm phán gì chứ, chúng tôi làm gì có quyền ấy. Tất cả là phải ở tay
tướng quân chứ. Chúng nó tới nói điều kiện, thực tế cùng qua nhờ chúng
tôi chuyển lời dùm với tướng quân, bọn nó sợ tới tướng quân trừng phạt
mà thôi.
- Ra là vậy sao?- Trương Hách bật cười, Vi Công Tín nói
cũng khéo đấy.- Ta thì vốn cũng có chút đối sách, nhưng cũng muốn nghe
qua ý của các vị.
- Thú thực với tướng quân bọn tôi đang mong tướng quân cho hòa.
- Ồ!
- Kẻ địch quan trọng nhất là quân Chiêm đã chạy, lũ còn lại chỉ là lũ
đòng đong tép mả, a dua đớp bóng, ta có diệt sạch cũng chả còn quan
trọng nhận sự đầu hàng, giữ lấy nhân lực mà. Tân Bình vừa rồi thiệt hại
nặng nề, sau đó chiến đấu liên miên, có thể xảy ra nạn đói bất cứ khi
nào nếu không kịp thời đưa tráng đinh về làm nông. Rồi lính của chúng
tôi cũng đang có phần sa sút sĩ khí sau thời gian dài chiến đấu. Mà lũ
khốn kia cũng giảo hoạt, nói bung ra vụ quân Chiêm chạy, khiến binh sĩ
bên tôi đều cảm thấy sắp hết chiến tranh, sĩ khí tản mát, thật không còn cách nào mà trị binh.
Vi Công Tín kêu khổ liên tục hộ con rể,
làm hình tượng Minh trong mắt Trương Hách hóa ra thành một người trong
lúc nguy nan có thể tạm đứng lên, nhưng rồi cũng chỉ tới vậy mà thôi,
giờ tình thế biến đổi, Minh cũng bất lực. Trương Hách an ủi Vi Công Tín, hứa sẽ nghĩ cách, rồi bảo ông đi nghỉ.