Thủy chiến Bạch Đằng thắng là nhớ ba yếu tố, thứ nhất là một thứ vũ khí
bí mật, đóng được cọc nhọn ở sông mà địch không hay biết, thứ hai là
thời cơ, trước tiên là khéo dụ địch hăng hái đuổi theo vào bẫy khi nước
lên và đánh bật được giặc khi nước đang rút, nên cọc nhọn lộ ra, nhưng
cái thứ ba là quan trọng nhất, thực lực. Nếu thủy quân của Tiền Ngô
Vương không thể đánh cho thuyền Nam Hán lui, thì bãi cọc có nhô lên cũng thế, quân Nam Hán đại phá được quân Tĩnh Hải quân, cứ thế đi thẳng vào
nội địa.
Ở đây, họ có vũ khí bí mật, đó là hỏa khí và máy bắn
đá. Hai thứ này quân Thượng chưa từng đối mặt, họ cũng giấu kí chúng
khỏi mọi sự chú ý, để dành tới lúc chiến đấu. Thế nhưng, thời cơ và thực lực là hai thứ họ chưa có. Địch đông gấp đôi họ, và có thể tăng lên nữa nếu trưng thêm binh từ các làng bản, với đạo quân một vạn người mới
lên, chúng có thể uy hiếp toàn bộ Nam Bàn phải nộp tráng đinh, lúc ấy
một đạo quân lớn hơn nữa là chắc chắn. Còn về thời cơ, thì dụ địch tới
khi nào mới có thể phản công cũng là một việc. Nếu cứ bị ép mãi, tinh
thần của dân vùng đất họ mới chiếm sẽ lung lay, thậm chí vì lấy công
chuộc tội sẽ trở giáo đánh bên họ, càng thêm tệ, nhưng nếu đánh ra quá
sớm, cũng chỉ dọa lui đối phương, hiệu quả không cao.
- Ngoài ra
cũng phải làm sao để đối phương đi vào mà không nghi ngờ. Chúng nó tới
từ Chiêm Thành, đánh với bên ta và Đại Hoa nhiều, cũng cáo lắm.- Đan
Quốc Hùng nói thêm.
- Vậy thì ta có thể làm tê liệt sự chú ý của
địch. Như hồi đánh bọn phỉ, ngày nào cũng đánh theo kiểu quy ước sẵn,
tới lúc phá trại giặc là một đòn bất ngờ.- Lý Tuấn nhớ lại.
- Thế thì có thể tương kế tựu kế giặc. Chúng đánh vào đất của ta, ta ra chiến đấu, rồi dần dần rút đi. Như thế quân ta trong mắt dân Nam Bàn đã hàng
là thua trận không thua người!- Triều Trường Khanh đề xuất.
-
Tiến thêm một bước đi!- Kiệt lên tiếng- Sao không nhân lúc chiến đấu này mà luyện quân luôn. Quân Thượng mới hàng, có học mà chưa hành, ta nhân
lúc này rèn quân một phen.
- Đúng!- Đan Quốc Hùng tiếp lời liền- Chưa kể, để chúng đánh với đám Dơ Chăm Duân, sau này hai bên nợ máu,
chúng cũng không dám nghĩ việc phản phục vô thường.
Mỗi người lại góp thêm một ý, kể cả Dương Quốc Lộ cũng góp một ý kiến hay ho, chính
là việc tung tin thất thiệt về việc sẽ có viện binh từ miền xuôi lên
đây. Họ không cần tung hô quá mức, có thể nói riêng với những tay trưởng làng trưởng bản, bề ngoài tỏ ra làm thế để trấn trụ chúng, thực tế, là
dụ địch. Quân địch biết bên họ có viện binh, tất nhiên sẽ phải tốc chiến tốc quyết, tránh cho phải đối mặt thêm viện quân.
Cái ý này thì
còn nhiều sơ hở, chả hạn như việc địch biết rõ Tây Bình, Nam Bình giờ
cũng lo lắng việc bị quân Thượng dưới Bắc Bình đánh tới, khó cử viện
binh lên, hoặc là chúng có thể thay vì quyết chiến, lại gia cố hệ thống
phòng ngự.
- Lợi thế chiếm hai phần ba rồi, nên thử.- Minh thì
lại cho rằng nên thử. Nếu thực thi theo kế của Dương Quốc Lộ, sẽ có 3
khả năng, đầu tiên là đối phương cường công, thứ hai đối phương nghĩ
rằng họ đang tung tin đồn để dọa mình, thực lực yếu thì liền lơ là hơn
và cuối cùng mới là gia cố hệ thống phòng ngự. Hai trong ba khả năng là
có lời, vậy sao không chọn.
Dương Quốc Lộ thấy bản thân được Minh ủng hộ, liền tự đắc vuốt râu. Có Minh ủng hộ thì coi như mọi thứ xong
xuôi. Mấy hôm sau, Đan Quốc Hùng, Vi Công Tín chủ trì một bữa tiệc nhỏ,
mời các trường làng đang thần phục bọn họ tới để nói chuyện. Rất nhiều
trưởng làng tới mà lo lắng, sợ họ giữ làm con tin để ép bên mình phải
theo tới cùng, nhưng hoàn toàn không, đó quả thực chỉ là một bữa tiệc.
Vi Công Tín cùng những học trò người Thượng ở Học Phủ gặp gỡ các trưởng
làng, thảo luận về những vấn đề tương lai như mậu dịch hay công nghiệp,
nông nghiệp. Họ mời ba người Bùi Khả Ái, Mã Văn Phong và Chử Bành tới
luôn.
- Giới thiệu với các vị, đây là cô Bùi Khả Ái, ông Mã Văn
Phong, cậu Chử Bành, họ đều đến từ những thương hội lớn, chắc các vị
không biết, họ đã quyên góp lên cho chúng tôi 200 vạn cân lương thảo-
tương đương 100 tấn lương thực thời này, gồm gạo, muối, cá, thịt.- Vi
Công Tín tuyên bố
- Oa!
Đám đông đồng loạt rên thành
tiếng, số lượng này nếu chia ra cũng có lẽ chỉ giúp được họ vài tháng,
nhưng gộp chung lại, cũng là con số quá đáng nể. Vi Công Tín tiếp tục
giải thích việc quy hoạch kinh doanh sắp tới, đảm bảo rằng nếu bọn họ
ngoan ngoãn hợp tác, sẽ có cơ hội ấm no hạnh phúc. Những cách trao đổi
hàng hóa giữa hai bên, tất nhiên là cò kè mặc cả một phen, để thấy rằng
đây là làm ăn thật sự.
Bên thương nhân nói chuyện, ngỏ ý muốn
người Thượng tập trung việc khai thác gỗ. Nông nghiệp thì tốn thời gian, trong khi khai thác gỗ có thể ăn ngay. Kiệt có chế tạo được máy xẻ gỗ
sức nước, trên đây có nhiều thác ghềnh, quá hợp để làm việc này. Gỗ bán
xuống miền xuôi có thể làm thuyền, đóng đồ, làm tượng,... nhất là đóng
thuyền.
Trong khi tất cả còn đang ồn ào nói chuyện làm ăn, thì
một vài người đánh liều mà hỏi rằng hiện tại có cả vạn quân Chiêm đang
tụ tập, họ lo sợ rằng không biết có nguy hiểm không nếu lúc này lại tấp
nập chuẩn bị việc làm ăn.
- Mọi người cứ yên tâm, binh đến tướng
chặn, nước đến đắp đất. Tại sao cứ lo chuyện không đâu, trong khi cái
việc thiết thân ở đây lại không lo nhỉ?- Vi Công Tín bày trò nói vui-
Đánh nhau thì chúng tôi phải lo, chứ mấy vị lo cái gì?
- Ông Vi
Công Tín chưa biết rồi, bọn họ đang bắt, đánh phá các làng có liên hệ
với miền xuôi đó. Nếu như họ tấn công vào đây, chỉ sợ...
- Các người thật sự nghĩ Nam Bàn đấu lại Nam Giao sao?- Đan Quốc Hùng liền đập bàn, cao giọng, nhiều người cười gượng gạo.
Vi Công Tín liền nói át đi, dùng lời lẽ một phen để xoa dịu. Đan Quốc Hùng sau đó dường như không nhịn nổi, liền thốt lên việc họ chuẩn bị xin
quân tăng viện, đánh cho người Thượng phản loạn và quân Chiêm tan tác... lời lẽ hơi có xúc phạm người Thượng, Vi Công Tín phải sai người lôi đi. Nhưng không khí bữa tiệc dần thành gượng gạo, cuối cùng thì tan tiệc
sớm.
Một vài trưởng làng cảm thấy ghét cái thái độ của Đan Quốc
Hùng, rồi cũng muốn hai cửa cùng đặt, đem những gì xảy ra trong bữa tiệc tiết lộ cho liên quân Chiêm -Thượng. Nghe tin đối phương dọa nạt việc
gọi quân tiếp viện, vài người cảm thấy lo lắng nhưng viên tướng người
Chiêm là Mala Shila liền trấn an họ. Thứ nhất, đất Bắc Bình bị đánh phá, Tây Bình, An Lạc đều không thể không phòng bị nghiêm ngặt, Nam Bàn
thành hậu bị, như thế lấy đâu ra quân nữa. Thứ hai, nếu thực sự có quân
đội lên để đánh bại họ, thì phải giấu kín như bưng, nói lộ ra thế này,
chắc chắn là dọa dẫm.
- Các người không thấy rằng chúng mở tiệc
rồi nói hớ ra như thế, thực chất thì bữa tiệc là để che mắt, chúng muốn
công bố tin tức có viện quân mà thôi.- Mala Shila nói chắc như đinh đóng cột, nhiều người ngẫm một hồi, cũng phải gật gù là phải.
- Vậy tướng quân, theo ngài ta nên làm gì?
- Rất đơn giản, đánh cho chúng một trận, xem lời nói dối đó duy trì được tới bao giờ?- Mala cười gằn
Quân Chiêm mở những cuộc hành quân vào các làng đã hàng quân miền xuôi, bức
hàng và trừng phạt. Nhận định là bên Minh chỉ nói vống lên cho oai, nên
Mala cho quân đánh quy mô lớn, phân tán quân ra. Dù vậy, ưu thế quân lực và trang bị vẫn áp đảo những làng bản này. Có những ngôi làng nhác thấy bóng quân Chiêm- Thượng lập tức chịu nhận tội ngay, đều luôn miệng kêu
bị ép, xin tha,... hứa đóng góp quân lương và nhân lực.
Dễ dàng
thu hồi một lúc mười mấy ngôi làng, Mala cho người rêu rao, thách thức
quân của Minh phản công, lại công bố mục tiêu sẽ đánh tiếp theo. Hắn
lệnh cho quân mình phải đề phòng việc đối thủ thực sự đánh lại vài đòn
để gỡ gạc danh dự, lại cắt đặt một toán du binh sẵn sàng để có thể tới
trợ trận nếu quân của Minh tới chiến đấu. Khi đó, quân tại chỗ quấn lấy
địch, quân tiếp viện bọc sau, đánh kẹp đối phương vào giữa.
Mala từng nghe chuyện đám Minh tung ra để chiêu hàng các làng bản: viên tỳ
tướng tên Hoàng Anh Kiệt dẫn quân đi, bị quân Thượng phục kích, lại có
thể kiên cường bám trụ đợi viện binh, diệt gọn toán lính lớn, từ đó chấn nhiếp người Thượng vùng này. Nay Mala tương kế tựu kế, cho chúng nó tức chết. Các chốt mai phục đã sẵn sàng, chỉ đợi địch tới. Đúng theo ý của
Mala, ở một vài ngôi làng mà hắn chuẩn bị tấn công tiếp theo, có bóng
dáng quân miền xuôi. Mala lệnh tấn công một ngôi làng, và quân miền xuôi phản công liền. Dẫn dầu toán binh sĩ lần này là P'Lư.
Cậu ta
hiện tại được bổ nhiệm cầm toán quân mới lập hơn 300 người. Theo sách
lược được giao, P'Lư chỉ huy quân của mình tiến lên đánh giáp lá cà với
địch. Thấy đối phương có ý quấn lấy mình, P'Lư dứt khoát ra lệnh lui
ngay. Không phải tháo lui, mà đi vào trong làng mà địch đang đánh phá.
Toán quân của Liên quân Chiêm- Thượng làm sao mà nghĩ được kẻ địch lại làm
thế, không kịp tổ chức canh gác gì, tạo công sự để chặn quân miền xuôi
lui vào. Trong sự ngỡ ngàng của người Thượng, những ngươi lính bắt đầu
xây dựng công sự tại ngôi làng nọ.
Đội du binh mà Mala chuẩn bị
tới, cũng là lúc công sự đã sẵn sàng. Quân Chiêm- Thượng cũng thử tấn
công, nhưng do có công sự, cộng thêm bên trong có ý tử thủ, nên bên tấn
công không thành, mà cũng chịu thương vong không nhỏ. Cường công không
được, họ chuyển sang bao vây. Xem xem đối phương dám trụ lại đây không.