Tin Bắc Bình bị đánh phá, thành An Hòa bị vây, người Thượng và quân phỉ
đánh tràn làn khắp nơi khiến toàn bộ phủ Tân Bình náo động, quan quân
không ngừng huy động lên các phòng tuyến ở phía bắc, phòng ngừa quân
địch tập kích, thậm chí đích thân quan trấn thủ thành An Lạc là Lưu Từ
cũng đi ra đốc chiến. Tráng đinh các làng bị bắt lính liên hồi, thậm chí cả Tây Bình và Nam Bình cũng phải chuẩn bị chuyển lính cho quận trị An
Lạc.
Tây Bình có thể chuyển binh ngay, nhưng Nam Bình xin khất
vì mới trưng tập binh lính lên trên Tây Bình trợ trận, và đạo quân đó
hiện đã xâm nhập Nam Bàn, giờ tráng đinh mà đi nữa là hỏng. Họ sẽ thử
triệu hồi lực lượng đó quay về xem sao, và trong lúc chờ thì Nam Bàn
tình nguyện góp lương nuôi binh. Tuy không quá hài lòng, Lưu Từ cũng
phải chấp nhận.
Lúc này, đội thương nhân đi theo đoàn quân của
Minh chạy từ Nam Bàn về xuôi cũng đã tới An Lạc, họ đem chiến tích của
đội quân trên Nam Bàn tuyên truyền, khiến mọi người vô cùng phấn khích.
Chỉ với khoảng 6000 người và một vài ngàn tráng đinh người Thượng nữa mà đạo quân này chiếm lấy địa bàn của 3 thế lực lớn trên Nam Bàn, hàng
phục 2 tộc trưởng, như vậy hậu phương quân Thượng thực chất đang bốc
hỏa, chúng sớm muộn cũng phải quay về. Lưu Từ đem tin này loan khắp nơi, đặc biệt là để bọn phỉ biết. Ông ta còn nhờ quan Tri Phủ Phạm Công Thì
ra một sắc lệnh tạm tha cho những tên thổ phỉ trong khắp Tân Bình, rằng
nhỡ ngày xưa trót vì miếng cơm manh áo đi làm thổ phỉ, nếu nay chịu đi
về chính đạo, hoặc tòng quân đánh giặc, hoặc tự giết giặc lập công, thì
đều được ban thưởng, còn như ai đi theo giặc, nhất định sẽ tính sổ tới
cùng. Ông ta cũng cho người đi nói với lũ phỉ rằng không tòng quân hay
tự giết giặc, chỉ cần ngồi im không thôi, thì sau này sẽ được bỏ qua.
Vì lẽ đó, nhất thời cả 3 khu vực là quận trị An Lạc, Tây Bình và Nam Bình
đều tạm an ổn, lũ thổ phỉ chưa dám manh động. Tin tức này tới tai bọn
phỉ trên Bắc Bình, chúng cũng hoang mang, nhưng Vương Vĩnh liền ra mặt,
một mặt đe dọa bọn nó rằng bát nước hất đi không lấy lại được, mặt khác
hứa hẹn đưa chúng cùng lên Nam Bàn lánh nạn.
- Các ông nghĩ giờ
này còn có thể quay đầu sao? Chi bằng cố kiếm ít tiền, đi nơi khác
sống!- Vương Vĩnh chốt hạ, các thủ lĩnh băng phỉ nghĩ cũng phải, đành
cắn răng theo tới cùng.
Tin tức từ Bắc Bình và toàn phủ Tân Bình
nhanh chóng tới tai bọn Kiệt, Minh. Kiệt đã cố gắng thiết lập hệ thống
truyền tin nhanh chóng bằng ngựa trạm. Có Lý Văn Mẹo, những con ngựa thồ được mua với giá rẻ có thể đi khỏe, mang tin nhanh tới chỗ cần. Ngày
xưa người Mông Cổ cũng bằng hệ thống truyền tin này mà phối hợp hành
động nhịp nhàng trên chiến trường, khiến mọi đối thủ ôm quả đắng.
- Nếu như quân địch đánh phá dữ dội hơn, chỉ e sẽ có lệnh đòi quân ta
phải quay lại!- Dương Quốc Lộ tỏ ra lo lắng. Nếu quân của Kiệt quay về
cứu viện, quân Tây Bình cũng đi thì quân của Minh và lão sẽ một mình
chống quân Nam Bàn, thậm chí có khi còn gọi người của lão về nữa, thế là hết cơ hội lập công chuộc tội. Mà giờ tội lão còn to nữa chứ, thằng con rể vậy mà dẫn quân phỉ đi đánh phá Bắc Bình, khiến đất Bắc Bình khốn
đốn.
- Đại nhân, mỗi thời mỗi khác!- Đan Quốc Hùng cũng chỉ biết an ủi mấy lời
- Mẹ kiếp, thế là con gái ta mất trắng hả?- Cốt để khiến Minh phải giúp, Dương Quốc Lộ ép con gái ủy thân cho Minh, giờ thì...
- Đại nhân, Hoàng Anh Minh cho mời hai vị.- Một tên lính tới báo, hai người Lọ và Hùng cùng thở dài, đoán là đã có lệnh rút.
Cả hai tới nơi, thấy Minh, Kiệt, Tuấn, Khang và Nhân đang cùng nhiều tướng sĩ ngồi xung quanh một cái bản đồ khá lớn ở giữa, không ngừng thảo luận điều gì đó. Đan Quốc Hùng và Dương Quốc Lộ cảm thấy có chút hi vọng gì
đó. Quả đúng như hai người hi vọng, tụi Minh đã quyết định sẽ đánh trận ở Nam Bàn này.
- Đã là người nhà với nhau, ta cũng nói thẳng, lệnh điều động sắp tới sẽ điều quân ta về miền xuôi chiến đấu. Chúng ta đều
chỉ là chức quan nhỏ, về rồi tất phải nghe lệnh người làm việc, nhìn mặt người mà sống, Thậm chí có khi phải làm pháo hôi. Ở trên đây, quân ta
tương đối tự chủ.- Minh nói thẳng, Dương Quốc Lộ nghe xong là cười phớ
lớ, thế lại hợp ý lão quá.
- Nhưng lệnh điều động không phải trò
đùa. Ta không thể kháng lệnh đâu!- Đan Quốc Hùng nhắc nhở, dù gì hắn
cũng là một quan viên, nếu như kháng lệnh thì sẽ r ất tệ
- Thế nên mới phải mời mọi người tới để đánh gấp một nơi, biến nơi đây thành chiến trường.
- Ha ha ha, chính là gạo nấu thành cơm!- Dương Quốc Lộ cười lớn, Minh mặt sầm lại, lão cha vợ nhìn qua, rồi tự từ tắt nụ cười, vì gạo nấu thành
cơm cũng chỉ vụ láo dùng thân xác con gái mình ép Minh phải hỗ trợ.
- Vậy kế hoạch là gì?- Đan Quốc Hùng vội nói chen vào để qua khoảng lặng xấu hổ này
- Chúng ta sẽ đánh tứ lung tung, từ vùng này đánh lan ra, khiến địch phải sợ hãi. Tất nhiên, không được lạm sát, vì như thế khiến toàn bộ dân
Thượng quây vào thì ta cũng chết. Kẻ nào chống tới cùng thì diệt, kẻ nào chịu hàng thì phải góp thêm lính và lương thảo, lại nạp con tin là tất
cả người thân,... Ta hứa chia cho những kẻ tuân phục một phần chiến lợi
phẩm sau các trận chiến, lại tha tội phản loạn.
- Nếu chúng giả
hàng, đợi khi chủ lực kéo về thì sao? Hay là âm phụng dương vi, giả vờ
nghe lệnh nhưng thực chất ngầm bất tuân. Thậm chí nếu chúng tụ tập lại
để làm một cuộc phản loạn!- Đan Quốc Hùng có chút lo lắng. Hồi theo lệnh từ Phủ Thuận Hóa lên, Hùng từng nghĩ mọi sự thật dễ dàng, nhưng rồi
trận nổi loạn xảy ra, Hùng hiểu, trên đời không có cái gì hoàn mỹ, phải
luôn tính tới các trường hợp xấu nhất.
- Anh Đan Quốc Hùng nói
không sai!- Kiệt gật đầu, trong nhóm cũng phải có người biết làm mọi
người tỉnh táo lại. - Về việc người Thượng muốn chơi chiêu, cũng không
phải lo. Ta cho họ lợi ích thực tế, cứ thuận mua vừa bán, họ sẽ chịu
hết.
Kiệt hiểu rằng, người Thượng không được học hành nhiều, kiến thức truyền thừa của bọn họ chắc chắn không thể như người miền xuôi,
càng không so được với Đại Hoa, có thể nói, họ thực sự thật thà chân
chất. Nếu có được sự công nhận từ những con người ấy, thì từ nay về sau
họ sẽ có một nguồn mộ lính chất lượng, những người lính khỏe mạnh, luôn
nghe lời, không nhiều tính toán, chịu được gian khổ... là thứ lính chất
lượng nhất. Đó là một trong những lý do Kiệt không chịu tuân lệnh quay
về cứu viện miền xuôi lập quân công, dù tự tin mình có cách tránh khỏi
mấy trò thí mạng quân mình.
Cả bọn cùng thảo luận, họ sẽ chia ra 3 cánh, cánh thứ nhất do Minh dẫn đầu đi chiêu hàng các làng ở phía tây
nam, nơi đây giao thương nhiều nhất với đội của Minh, và tỏ thái độ thân thiện nhất. Đội thứ hai sẽ do Dương Quốc Lộ, Đan Quốc Hùng kéo theo
những học trò người Thượng của Học Phủ đi bức hàng mấy làng ở phía tây
bắc, những làng này ít dân, thái độ chưa rõ ràng, có thể dùng uy hiếp để chế ngự. Cuối cùng là bọn Lý Tuấn, Triều Trường Khang và Trần Hựu Nhân, đi đánh hạ các làng ở phía đông bắc, chỗ này khá thù địch với người
miền xuôi, đã từng mấy lần tổ chức quân đi qua lại.
- Thế còn cậu Kiệt thì sao?
- Tôi ở lại giữ thành, cũng phải có người làm nhiệm vụ ấy chứ!- Kiệt đáp lại
Đám người Lý Tuấn đoán Kiệt có việc để làm, không hỏi nhiều hơn. Tối đó,
toàn quân được ăn uống cẩn thận, không tới mức no say, nhưng khẩu phần
ngon hơn mọi khi một chút, lại có chút rượu. Hôm sau, tất cả cùng chia
nhau ra hành động.
Đám Lý Tuấn dẫn người tới những ngôi làng
cứng đầu. Việc của cả bọn này chính ra là đơn giản nhất, bày binh bố
trận, gọi hàng một hồi, không hàng là lao vào mà đánh luôn, không phải
thảo luận gì. Quân miền xuôi được trang bị kỹ càng, đã có thời gian tập
trận với bọn phỉ Động Hổ Vằn, tiến lui nhịp nhàng, bắn tên, tiến quân,
bao vây chia cắt địch,... nhuần nhuyễn, tự nhiên đã đánh là thắng.
Ngược lại, ở hai khu vực cần chiêu hàng và bức hàng, mọi thứ khó khăn hơn,
những vùng này có lợi cho việc phòng thủ hoặc xuất quân, hoặc có địa thế chjoc vào khu vực mà quân của Minh trấn giữ, mất chỗ ấy dễ bị chia
cắt,... nên phải làm sao biến nơi ấy thành đồng minh, không được đánh
mất hòa khí. Chỗ bên Dương Quốc Lộ có thể dùng vũ lực đe nẹt vài câu,
chỗ của Minh chỉ có thảo luận việc phân chia lợi ích sao cho cùng có
lợi, mà tất nhiên bên nào cũng muốn lợi về phần mình. Tự nhiên, cái thế
giằng co kéo dài. Chuyện chỉ chấm dứt khi tin tức về những thắng lợi của hội Lý Tuấn liên tiếp báo về. Các làng bản ở cả khu Dương Quốc Lộ bức
hàng lẫn nơi Minh đi chiêu hàng, đều ngoan ngoãn hàng phục. Đây cũng có
thể coi là một phần của kế hoạch, gọi là giết gà dọa khỉ.
Trước
mắt là nộp một phần khí giới, nhất là những mũi tên, đây là vũ khí tầm
xa quan trọng. Sau là hỗ trợ nhân lực để xây dựng các đồn trú quân vững
chắc, có tác dụng tiền đồn phòng ngự hoặc bàn đạp xuất kích cho quân
miền xuôi. Kiệt đặc biệt yêu cầu chặt thật nhiều gỗ, và ngoài phần xây
tường rào khá khiêm tốn, số còn lại đưa hết về đại doanh. Tại đó, những
cỗ máy bắn đá cỡ lớn xử dụng quả nặng, hệ thống kéo tân tiến (vẫn dùng
sức người), được lắp ráp. Mỗi viên đạn bắn ra từ chiếc máy bắn đá có thể nặng cả trăm cân ( khoảng 50kg), làm từ đất ướt đắp lại, phơi khô. Máy
bắn đá được làm khá kín, để ở những vị trí khuất, ngăn chặn mọi ánh mắt
của dân Thượng, thợ thủ công chế máy là những người trung thành nhất,
hoặc đưa thợ từ miền xuôi lên. Đây là con át chủ bài đón chào đạo quân
người Thượng sẽ tấn công lên đây trong tương lai.