Nói rõ một chút, quân phỉ không phải ở trên ngọn đồi bị vây bốn hướng,
mà là chúng ở một khu đồi núi rậm rạp, căn cứ địa nằm trong thung lũng
nhỏ giữa các ngọn núi, chỉ có một hướng tương đối dễ đi, các hướng còn
lại khó hơn. Đánh ở 4 hướng là vì không thể đem 2000 quân lao ào vào một chỗ. Chia làm 4 trại lính và đánh 4 hướng thực tế đều nhắm theo hướng
dễ đi lại nhất, có thể hình dung như 4 điểm nằm trên cạnh huyền đường
tam giác và cùng đi về đỉnh góc vuông thôi.
Sáng sớm hôm sau,
quân tiễu phỉ bắt đầu tiến vào khu vực bọn phỉ kiểm soát. Lúc đầu vẫn là một toán nhỏ đi, số còn lại ở canh trại, sẵn sàng lên tiếp ứng khi cánh kia có người bị thương. Nhưng khi cuộc giao tranh bắt đầu diễn ra, tất
cả binh lính trong trại đồng loạt đi lên, người nào cũng mang những cái
túi lớn, trong có võng, lương khô, chỉ một vài người đi cuối cuối là
mang theo ít nồi niêu, dùng để nấu nước.
4 trại lính rầm rập đi
như thế, bọn phỉ thấy rõ, liền báo động. Trần Thanh Toàn cho rằng đối
phương muốn lặp lại trò đã làm với đám Dương, Công, bất ngờ tấn công. Có điều lúc này trời sáng, chúng có trinh sát, nên thấy rõ rồi.
-
Ta lấy bất biến ứng vạn biến, tử thủ, hệ thống phòng ngự của ta rất chắc chắn, nhất định trụ được. Có câu nhất cổ tác khí, chúng dùng lối đánh
bất ngờ mà không thể một hơi phá quân ta, nhất định nản lòng dần thôi.
- Được. Liều!
Nguyễn Vĩnh ra lệnh toàn bộ quân phỉ liều chết mà đánh, không được để quan
quân tiến thêm một bước. Hắn thậm chí trao cho Trần Thanh Toàn quyền đốc chiến, ai dám lùi là chém chết.
Các cánh quân triều đình bắt đầu tiến lên, quân phỉ dùng ưu thế địa hình, chọn nơi thuận tiện bắn cung
nỏ vào lính tiễu phỉ bên dưới. Dù có khiên che chắn, nhiều người cũng bị thương, còn may, trải qua nhiều trận chiến đấu, binh sĩ có tinh thần
tốt, nên vẫn từng bước phản kích, các xạ thủ bắn như mưa để áp chế địch, trong khi bộ binh cầm khiên vẫn xông lên, bất chấp thương vong.
- Lũ khốn này không cần mạng nữa sao?- Nguyễn Vĩnh chửi um lên trước cảnh tượng này.
Quân phỉ và quân triều đình đánh nhau rất hăng, bên nào cũng có ưu điểm,
nhất thời, thế giằng co diễn ra khắp các mặt trận. Trần Thanh Toàn và
Đinh Văn chia nhau ra hỗ trợ các hướng, đội quân dùng nỏ lợi hại của
Đinh Văn góp công lớn vào việc đẩy lùi nhiều đợt xung phong của quân
triều đình.
- Kẻ địch có đội cung nỏ rất lợi hại, khốn kiếp
thật, mấy lần tưởng có thể diệt được chúng rồi chứ!- Lý Tuấn chửi um
lên, lúc này, hắn chợt thấy có người mang tin sang.
Là Kiệt, cậu ta sẽ tăng viện đội cung thủ do Mai Xuân Nghiêm chỉ huy sang chỗ Lý
Tuấn để hỗ trợ năng lực đánh tầm xa, đồng thời tăng viện cho y 100 tân
binh. Đổi lại, tầm giữa trưa, Lý Tuấn phải đốc quân đánh thực mạnh, để
kéo các tay nỏ sang bên hắn.
Lý Tuấn nghe vậy, hiểu rằng Kiệt
quyết định dùng hắn làm mồi nhử, rồi sẽ đột phá tại chỗ mình. Hắn nhớ
tới thứ vũ khí Kiệt biểu diễn, liền gật đầu đồng ý. Sau một hồi chiến
đấu ác liệt, quân tiễu phỉ cũng dành vài thắng lợi nhỏ, lấn được một vài cứ điểm. Nhưng sau đó họ cũng lùi, do đối phương phòng ngự chặt hơn,
không thể công phá, mà chỗ họ mới đánh thì chủ yếu để thủ hướng từ dưới
đánh lên, hướng trên đánh xuống nhiều đường thuận tiện đi lại. Dù sao đó cũng là lưng của địch.
Quân phỉ thấy các toán quân tiễu phỉ lui
binh, liền hò reo không ngớt, chúng cũng đang mệt chết mẹ. Trần Thanh
Toàn toan tổ chức truy kích để khiến quân triều đình thương vong thêm,
nhưng không tên phỉ nào đủ sức, hắn cũng đành thôi.
Thế nhưng,
thám báo báo về rằng, quân địch không rút về trại, mà đóng quân tổ chức
ăn uống ở gần đây. Chúng ăn lương khô, uống nước trắng, và đang tổ chức
lại đội ngũ. Tình hình này, có vẻ sẽ còn đánh tiếp.
- Chúng điên
thật rồi, quyết diệt ta sao!- Nguyễn Vĩnh gầm lên, bảo quân phỉ cùng lao ra, nhân lúc quan quân đang ăn uống, đánh bất ngờ.
- Anh Vĩnh,
không kịp rồi!- Trần Thanh Toàn ngăn lại, lúc nãy quân mình còn chút
hăng máu, nhưng giờ đã ngồi nghỉ, khí thế đã tiêu tan, nhấc người dậy
còn khó. Chưa kể mấy lần trước đánh thăm dò, đối phương rút lui khá trật tự, có kẻ đoạn hậu. Lần này dám ở lại ăn uống, chỉnh đốn, tất là cũng
chuẩn bị kỹ càng.
Nếu như vừa này có thể truy kích, thì đối
phương vì lần đầu đi đông, còn có thể chưa kịp chuẩn bị mà rối loạn, rồi sự rối loạn lan rộng, quân địch tan tác, chứ giờ thì hết cơ hội. Chỉ
còn cách để quân mình nghỉ ngơi, tung thêm thám báo, chờ địch tới đánh
tiếp.
Tới giữa trưa, lúc nắng nóng nhất, mệt mỏi nhất, các cánh
quân tiễu phỉ bắt đầu tấn công trở lại. Tuy chỉ được ăn lương khô, uống
nước đun sôi để nguội, nhưng nghỉ ngơi đầy đủ, nhân số áp đảo nên thế
công của quan quân vẫn mạnh, còn quân phỉ tuy có cơm canh mà ăn, song
người ít hơn, dù có lấy 1 đổi 2, vẫn tổn thất nặng nề.
Bên cánh
quân Lý Tuấn chỉ huy, công trực tiếp vào nơi Lý Chí Vượng phòng ngự. Lý
Chí Vượng không phải một đầu lĩnh xuất sắc, không như Đinh Võ dám xông
pha, không có cái oai của Nguyễn Vĩnh, chỉ xêm xêm Trần Minh Châu. Mà Lý Tuấn có thêm 150 quân hỗ trợ, trong đó có 50 xạ thủ xịn của Mai Xuân
Nghiêm, tất nhiên đánh cho quân Lý Chí Vượng tan tác, cơ hồ sẽ phá được
đường này, một đường đánh thẳng vào trại địch.
Trần Thanh Toàn
biết tin, vội vàng điều người tới ứng cứu, nhất là Đinh Văn và đội nỏ,
thậm chí bản thân hắn cũng tới đốc chiến, và khi thấy Lý Chí Vượng không thể điều binh, đã chém y tại trận để răn đe những người khác. Nhờ sự
cứng rắn cộng thêm viện binh, quân phỉ tại phòng tuyến này cuối cùng
cũng đã chặn được đà tiến công của Lý Tuấn, hai bên trở lại thế giằng
co. Trần Thanh Toàn đầu mướt mồ hôi, trên người có vài vết thương,
nghiến răng vung kiếm đi chém giết với quân Lý Tuấn.
Thấy đầu
lĩnh của giặc, Lý Tuấn cảm thấy tay chân ngứa ngáy vô cùng, nhớ lại cảm
giác ngày xưa giết cướp biển, thò tay cầm quân đao, chuẩn bị lao lên đấu với Toàn.
- Uuuuuuuu!
Những tiếng tù và từ đâu vang lên,
là tiếng báo động của bọn phỉ. Tiếng tù và kêu cứu vang lên không ngừng
từ tuyến phòng thủ mà Đinh Võ phụ trách, rồi lan sang khu vực Trần Minh
Châu. Không mất quá nhiều thời gian, những toán quan quân bắt đầu xuất
hiện ở sườn và sau lưng quân phỉ, chứng tỏ bọn họ đã diệt được hai phòng tuyến kia, đang tiến hành bao vây chúng. Trần Thanh Toàn quyết đoán vô
cùng, lập tức hô toàn quân rút lui rồi vứt hết những cờ quạt, những đồ
giúp đám đàn em nhận ra chỉ huy, chạy thục mạng. Đinh Văn cũng tương tự.
Cùng lúc này Nguyễn Vĩnh cũng bắt đầu chạy, những tiếng thù và báo hiệu việc thua trận ở cả 3 mặt trận là đủ để Vĩnh biết không còn cơ hội bật lại
nữa. Hắn chạy luôn.
Đám tàn quân chạy về căn cứ, không dám ở
lại, mà nhanh chóng thu dọn, nhặt nhạnh lương khô, một ít kim ngân, rồi
dắt díu nhau chạy đi, có kẻ lôi thêm vợ con, có kẻ chỉ lo thân, những
người sống chung với lũ phỉ, gồm một số nô lệ hoặc người thân thì không
chạy mà ở lại vì bản thân không biết chạy theo thì sẽ đi tới đâu. Không
có nhà ở, sống màn trời chiếu đất nơi rừng thiêng nước độc này thì sớm
muộn cũng chết hết.
Quan quân tiến vào đại bản doanh của bọn phỉ, dù mệt mỏi, nhiều người bị thương, từ vết thương do chiến đấu lẫn những vết thương khi truy đuổi như bị cành cây cào, ngã vì đường trơn,...
song nét mặt ai cũng hân hoan. Họ là đạo quân đầu tiên đánh được tới
đây, khiến bọn phỉ Động Hổ Vằn khét tiếng phải chạy trốn.
- Toàn
quân tập hợp!- Kiệt hô lớn, những người lính của cậu ta cũng hô lớn
theo. Tuy không biết là gì, những người lính vẫn làm theo như bản năng
có được sau thời gian dài rèn luyện, đó là nghe hiệu lệnh chỉ huy.
Khi binh lính đã xếp thành đội ngũ, Kiệt đứng trước toàn quân, đọc một vài quy định:
- Không tàn sát, cưỡng bức, cướp bóc.
- Chiến lợi phẩm sẽ được thu lại hết, chia đều tất cả.
- Toàn quân giữ nghiêm quân kỷ, không tản mát, không buông lỏng cảnh giác.
Triều Trường Khanh và Trần Hựu Nhân có xì xầm về các yêu cầu này, đặc biệt là yêu cầu đầu tiên. Đất này là đất của giặc, người ở đây là kẻ giúp bọn
phỉ, có lý gì phải nhân từ. Nhưng Lý Tuấn lại ủng hộ. Kiệt đã làm công
tác tư tưởng trước với Lý Tuấn rằng nếu quân sĩ nếu phạm hai điều trên
sẽ dẫn tới điều cuối, buông lỏng cảnh giác, tạo cơ hội để lũ giặc quật
lại. Hồi đánh bọn cướp biển, Tuấn cũng từng quan sát cảnh bọn cướp đánh
phá xong vội chia nhau cướp bóc, không còn hàng lối, dẫn tới bị đánh
diệt lẻ tẻ bởi người dân. Lính của Tuấn bây giờ vẫn còn yếu, mà bọn phỉ
giỏi hơn người dân Hồng Bàng.
Trong khi quân Hồng Bàng thực hiện
việc xử lý chiến lợi phẩm, đám tàn binh bại tướng của quân phỉ cũng đã
tụ tập lại. Nguyễn Vĩnh điên tiết hỏi xem tại sao lại có thất bại hôm
nay. Lúc này, trong đám tàn quân, một kẻ đi lên, hắn là người ở điểm
phòng ngự do Đinh Võ chỉ huy, là tay phó cho tên Võ.
- Mày nói xem, sao lại thất trận hả?
- Thưa đại ca, chúng nó có vũ khí quá lợi hại. Nó có âm thanh như là
tiếng sấm, rồi bắn thủng cả khiên và những cây gỗ che chắn, quân ta bị
bắn trọng thương rất nhiều, tới nỗi sau một hồi là không dám ngóc đầu
lên. Quan quân khi ấy lao lên, dựng thanh gỗ trèo lên, một lũ cầm rìu
leo thang lên trước chặt chém điên cuồng. Các cao điểm liên tục bị
chiếm, anh Võ dẫn người xung phong chặn đánh, hòng đoạt lại thì bị thứ
vũ khí kia bắn trọng thương, ngã xuống.
Nghe tay phó quan kể lại, Trần Thanh Toàn lờ mờ đoán ra có thể là hỏa khí, hắn từng nghe về thứ
này, tiếng như sấm, bắn ra một thứ gây sát thương, nhưng hắn cũng chưa
từng tận mắt thấy. Chỉ có quân trên Phủ may ra mới có, sao lại lãng phí
lên đánh chúng. Trần Thanh Toàn nghĩ nát óc cũng không ra.
Tên
phó kia nói tiếp, Đinh Võ ngã xuống là tinh thần quân phỉ ngã rạp, toàn
quân tan vỡ ngay, quan quân từ hướng đó lao lên, rồi vòng qua chỗ quân
của Trần Minh Châu mà đánh sau lưng, rồi lần lần qua tới chỗ Toàn và Văn đốc chiến.
Nguyễn Vĩnh đập tay xuống đất, khóc không ra tiếng.
Ai mà ngờ được đối phương có thứ vũ khí đáng sợ như thế chứ. Trần Thanh
Toàn cũng thở dài, an ủi lão đại. Đúng lúc này, có tiềng ì ầm, là sấm.
Một lát sau, trời bắt đầu mưa. Quân phỉ đã nghèo còn mắc cái eo, mất đại bản doanh, chạy trốn hộc tốc xốc gan, thì gặp trời mưa nữa chứ