- Ta đề nghị gấp rút hành quân và đột phá vòng vây. Đối phương chỉ có
6000 người, chúng ta có quân lực tương đương, thậm chí nếu như tận dụng
hết nhân lực, thì còn vượt trội, ta lấy sức mạnh đánh vọt qua chúng, đi
vào Châu Bắc Bình là an toàn.- Dương Quốc Lộ lập tức đề xuất.
-
Chúng chỉ có 6000 người, nhưng dám công đánh châu Bắc Bình, chỉ sợ đã có chuẩn bị đầy đủ, vũ khí, khí giới rồi thì voi chiến, đều đủ sức đánh
kiềm chân chúng ta. Đừng quên còn có 10.000 người nữa đang tới từng đợt. Một khi quân ta không thể sớm giải quyết trước mặt, sau lưng sẽ bị bao
vây. Hai gọng kềm đó kẹp vào sẽ khiến ta như cá nằm trên thớt.- Hoàng
Anh Minh phân tích
- Thế ý mi là gì, ngồi đây đợi sao? Tiến lên
nhanh thì còn có thể phá vây, ngồi ở đây chính là đợi chết. Nếu quân
địch đang tới phát hiện ra, chúng chẳng gọi bọn đang ở trước tới vây ta
lại, cũng là hai mặt thụ địch thôi.
- Tôi chưa hề nói rằng mình
phản đối ý kiến của ngài, chỉ muốn ngài phải bình tĩnh, không quá vội
vàng khi nghĩ tới việc thoát khỏi đây thôi. Dù ngài sợ hãi hay hưng phấn mà vội vàng hành động, sẽ gây ra nhiều nguy hiểm hơn.
Nghe Minh
nói thế, Dương Quốc Lộ sa sầm mặt, bị thằng trẻ ranh nói mình nhát thì
còn gì nhục hơn, lão định nhảy dựng lên thì Đan Quốc Hùng đã đứng ra nói đỡ cho cả hai, hạ nhiệt câu chuyện.
- Thực ra kế hoạch của tướng quân Dương Quốc Lộ không sai, cậu Minh lo lắng cũng đúng. Theo ý tôi,
ta nên nhìn nhận 2 chiều. Thứ nhất, phương án vẫn là đi khỏi Trấn Nam
Bàn, càng sớm càng tốt. Thứ hai, ta bàn bạc thật cẩn trọng, tôi có chút
kiến thức nhỏ, mọi người nghe qua xem thế nào đã.
Dương Quốc Lộ
cũng phần nào tỉnh táo và nhận ra sách lược lao thẳng tới đúng là ngu
thật, lão ngồi lại, rồi cùng cả bọn bàn bạc. Để dễ thảo luận, Đan Quốc
Hùng chủ động vẽ ra một sơ đồ giản lược về hệ thống bố phòng khu vực
giữa Nam Bàn và các vùng đất miền xuôi trên cát, với các tuyến đường
chính, trạm canh gác, những vị trí hiểm trở,…
- Hừm, mi khiến ta
bất ngờ đấy, mọi thứ đều đúng cái chúng ta cần.- Dương Quốc Lộ nhìn vào
sơ đồ, vỗ vai khen ngợi Hùng liền tục, còn Minh thì lại có sự nghi ngờ,
một người làm công tác sổ sách lại chú ý nhiều tới bố phòng quân sự như
vậy là sao đây.
Minh giữ kín sự ngờ vực, quay qua bàn việc trước
mắt. Theo đó, đường đi từ Nam Bàn xuống miền xuôi có 3 đường chính. Con
đường thứ nhất là men theo dãy núi Tiểu Tượng- trên một núi trọc có tảng đá lớn trông như con voi, con đường này đi qua nhiều đồi núi chập
trùng, cực kỳ khó đi, đường này sẽ đi tới tận đất Thuận Hóa. Đường thứ
hai là đường quan đạo, đường này được làm nhiều, khá dễ đi, đi xuống
Châu Bắc Bình. Còn đường thứ ba là men theo sông Bôn, một con sông nhỏ
ngoằn ngoèo chảy từ trên Nam Bàn xuống Châu Tây Bình.
- Bỏ qua phương án thứ hai thôi!- Minh nói
- Cái gì chứ?
- Đại nhân Dương Quốc Lộ, ngài có thấy không, con đường này thuận tiện để di chuyển với nhân lực đông đảo, nhưng ngược lại cũng có nguy cơ gặp
phải địch nhiều, vì chúng phải phòng quân miền xuôi tấn công lên với số
lượng lớn.
- Chẳng phải tin tức nói rằng bọn chúng đang đánh
xuống Bắc Bình sao. Bọn này thích thú việc cướp bóc, ta nghĩ rằng chúng
đang tranh nhau đánh phá các làng mạc bên dưới, thậm chí muốn tràn vào
khu mỏ vàng ở Bắc Bình để cướp phá. Các người hẳn đã nghe việc cả vạn
quân đang tới chứ, chắc chắn là hè nhau đi cướp, ai cũng sợ mất phần.
Như thế con đường đó sẽ rộng rãi để ta đi.
- Ngài không biết rồi, khi tôi đi lên, tướng trấn giữ Đồn Thượng Bàn- đồn lũy che chắn giữ Nam Bàn với Bắc Bình đã đổi thành Hà Văn Huy. Ông ta là một kẻ có tài cầm
quân đến từ đất Thanh Ái, lại còn có tới 300 thân binh đi cùng.
- Hà Văn Huy!- Vi Công Tín nghe tới cái tên này lập tức nhíu mày
- Cha vợ biết người này sao?
- Tên này là một võ tướng nổi tiếng ở đất Thanh Ái, hắn từng cầm quân đi
dẹp nhiều cuộc nổi loạn ở miền núi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô
cùng. Quan trọng nhất, hắn là viên tướng có tài công thủ khá toàn diện.
Ta đã từng nghe qua chiến công của tên Hà Văn Huy, dùng 1000 quân và
5000 hương binh đánh chặn 2 vạn người miền núi ở Thanh Ái. Hà Văn Huy
dùng hương binh tạo hàng phòng ngự, dẫn quan chính quy luồn rừng đánh
phá phía sau, phá hậu cần, quấy rối hậu phương, ép đối phương phải chia
binh ra phòng ngự các hướng, từ đó giảm áp lực cho hương binh. Với
phương thức này, Hà Văn Huy đã kiềm chân được kẻ địch tới khi quân chính quy lên.
- Nếu vậy, ta cũng sẽ phải tính tới việc Hà Văn Huy bổn cũ soạn lại, kiềm chế quân Nam Bàn theo cách đó. Quân Nam Bàn phòng Hà
Văn Huy, cũng sẽ phòng ngự chặt cả phía sau, tức là ta tiến lên là không còn hiệu quả nữa!- Minh chốt phát cuối
- Nếu vậy sao không hội binh với Hà Văn Huy, hai mặt giáp kích!. Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRUMtruy eИ. VN _
- Hai mặt giáp kích nói thì dễ, nhưng khó ở chỗ, làm sao tìm được đối
phương để bắt liên lạc. Ngài nghĩ nếu Hà Văn Huy dễ bị tìm ra, quân địch chả tìm ông ta rồi, họ còn gấp hơn ta ấy chứ!- Minh gạt đi- Rồi còn
giáp kích, chúng ta có nhiều người Thượng đi theo, đối phương nhìn vào
sợ rằng là ngờ vực, khó tin tưởng. Nếu hợp kích thất bại, ta sẽ còn nguy hơn.
- Thôi được rồi, thôi được rồi.- Sau cùng, Dương Quốc Lộ cũng từ bỏ
Hai con đường còn lại, cũng có khó khăn và thuận lợi nhất nhất định. Đầu
tiên là đường đi tới Thuận Hóa, tuy khó đi nhưng bù lại cũng không sợ
gặp nhiều kẻ địch từ đầu, vì địch chả lý gì đóng quân đông ở đây, chỉ
cần một vài trạm gác phòng quân miền xuôi phản công lên thôi. Nhiều
người bàn có thể đi đường này.
- Ta thấy đi đường nhỏ là an toàn nhất, chúng ta sử dụng lực lượng tấn công diệt các trại, không cho
chúng truyền tin là ổn. Quân địch ở đó ít nhất.- Một vài người đề xuất
- Ta lại thấy không ổn!- Lúc này, đại biểu làng Hồng Bàng phản đối- Đường núi chập trùng khó đi không nói, chỉ là, đường này đã có ai đi qua hay
chưa. Đường núi đan xen, trập trùng, nhiều lúc phải đi vòng, liệu có thể bị lạc không. Đừng quên ta không có nơi bổ sung lương thực, lúc đó nếu
đi lạc quá xa thì có nguy cơ nạn đói.
- Vậy thì lo gì, núi rừng đầy thú hoang.
- Nhiều thú hoang thì cũng nhiều bộ lạc khác nữa. Có thể xảy ra xung đột, rồi quân địch có thể truy đuổi phía sau nếu biết tới chúng ta.
- Hừ, cần thiết thì phải liều.
- Vẫn còn con đường cuối, nghe qua đã! So bó đũa chọn cột cờ.
Con đường thứ ba, con sông này được các thương nhân dùng để vận chuyển gỗ,
đi khá vòng vèo, phải ngược lên phía tây, đi vào sâu đất Nam Bàn. Vì là
đường vận chuyển gỗ, nên đường này vòng qua vùng đất của vài thủ lĩnh
lớn như rừng Paki của A Nuế và thác Ka Gùng của Y Jut Hinh, đặc biệt là
có bộ lạc của tên A Trang trấn giữ, hắn hay buôn bán với châu Tây Bình
đó...
- Thế là cả 3 con đường đều vứt luôn rồi còn gì?- Một người than thở, đường này lại đi qua 3 thế lực lớn, coi như vứt
- Chưa hẳn!- Minh lên tiếng, mọi người cùng nhìn vào, đợi xem Minh có ý kiến gì.
- Đừng nói mi định chọn con đường thứ 3 đấy.
Minh không nói gì, mà cho hỏi xem các thương nhân có ai biết đường đi chính
xác không. Mọi người tuy khó hiểu, nhưng cũng chưa vội cản trở, các
thương nhân từng đi buôn gỗ đứng ra, mô tả tuyến đường. Minh hỏi sâu
thêm về các thế lực kia, quan hệ buôn bán,...
- Cậu Minh, không lẽ cậu định dùng tuyến đường thứ 3 này.
- Tôi thấy di tuyến đường này có phần khả thi nhất. Tất nhiên, tôi nêu ra ý kiến, mọi người phản bác hay đóng góp nhiệt tình chút, có thế mới
giúp ý kiến của tôi hoàn thiện, tránh mọi sai lầm. Còn nếu nó quá viển
vông, không thành sự thật, cũng có thể để ta tham khảo một chút.
- Được!
- Tôi chọn tuyến đường thứ ba, là vì tôi nghĩ đi theo con sông sẽ không
lo thiếu nước, thiếu thức ăn, vì sông có cá mú tiện bắt lấy, bổ sung
lương thực. Quan trọng là đường này có người biết, không lo bị lạc, ta
cũng không cần phải đi theo dòng sông, có chỗ có thể đi tắt cũng được,
miễn sao không rời quá xa con sông là xong.
- Có lý, có vật tham
chiếu là một dòng sông thì không lo bị lạc, có thể tùy tiện di chuyển
theo tình huống.- Đan Quốc Hùng nhanh chóng hiểu ý của Minh. Họ có thể
luồn rừng, tránh các làng bản khi cần. Sau đó, lại đi ra dòng sông là
xong. Vừa không lo bị lạc đường lại tránh bị phát hiện.
- Trong
trường hợp bị phát hiện thì sao, với lượng người đông đúc sống tại đó,
không thể cứ ỷ y là chúng mù hết.- Lương Văn Vâm đặt vấn đề. Vâm đảm
nhiệm việc an toàn, bao giờ cũng có thói quen nghĩ tới cái xấu có thể
xảy ra
- Trong trường hợp bị phát hiện, nguy cơ thực tế cũng chưa quá cao. Mọi người hẳn đã nghe việc chúng đang tập trung quân đánh châu Bắc Bình, gần 2 vạn quân. Đất Nam Bàn có thể moi ra bao nhiêu quân,
nhiều nhất là 5 vạn, mà phải ở các thế lực lớn thì quân mới đông, những
thế lực nhỏ như A Nuế, Y Jut Hinh, A Trang cũng sẽ không có nhiều quân,
đặc biệt là quân tinh nhuệ.
- Cậu Minh, tôi chỉ lo dân Nam Bàn
này cũng như dân Đá Vách, có thể họ không tinh nhuệ, nhưng họ đủ đông và máu chiến!- Vâm lo lắng
- Đông và máu chiến thì sẽ đáng lo,
nhưng chỉ cần ta kỷ luật hơn thôi. Dân Đá Vách chúng tôi ngày trước thua trước làng Hồng Bàng là do thiếu kỷ luật vậy!- Xủ Lu nghe thế liền trấn an.
Dương Quốc Lộ và nhiều người cũng có vài ý kiến phản bác,
nhưng không phủ nhận được lợi thế lớn của con đường thứ ba, cuối cùng
tất cả thuận theo ý tưởng của Minh. Mọi người đã thống nhất ý kiến, bắt
đầu chia nhau ra chuẩn bị việc đi theo đường mới.
Con đường đi
lần này sẽ tiến sâu vào đất địch hơn, nguy cơ bất ngờ chạm trán cũng
lớn, việc trinh sát vì thế càng phải coi trọng. Đan Quốc Hùng đề nghị mở rộng lực lượng trinh sát, cả về nhân lực lẫn phạm vi trinh sát.
- Muốn trinh sát thuận lợi, tôi nghĩ nên dùng đám người Thượng!- Đan Quốc Hùng nói- Chúng khỏe, nhanh nhẹn, đi núi rừng quen, mà cũng ít gây chú ý nếu có những cuộc gặp gỡ vô tình. Hơn nữa bọn nó đông nhất
- Nhưng nếu chúng phản thì sao?
- Phải khiến chúng không phản là xong. Tôi thấy bắt người nhà chúng nó
làm con tin, thằng nào dám phản thì ta giết người nhà nó.
- Ý kiến không tồi.
- Tôi đề nghị các đội trinh thám sẽ do người của đội trinh thám cũ dẫn
đội. Như thế thì người mới được người cũ chỉ dạy, đỡ phạm sai lầm, rồi
cũng kiểm tra chúng nó gắt gao hơn.
Minh cũng tranh thủ cho đội
trinh sát một vài ưu tiên, ví dụ như người nhà được làm việc nhẹ, đồ ăn
thức uống được nhiều hơn, để có sức mà đi xa hay là nếu tham gia đội
trinh sát thì được trang bị đồ tốt nhất,... Nghe thấy những ưu tiên này, người Thượng liền nô nức đưa con cháu đạt tiêu chuẩn tới để làm trinh
sát, cuối cùng số lượng tới vài trăm đứa, phải lựa cẩn thận, vì nhiều
thế nuôi sao nổi. Cuối cùng, đội trinh sát có cả thảy 100 đứa, còn lại
là dự phòng nếu những đứa được chọn không đạt tiêu chuẩn, chia làm 20
đội, mỗi đội có người của Xủ Lu chỉ đạo.
- Anh trai! Em có thể
tham gia đội ngũ trính sát không?- Tài tìm tới Minh, đề cử bản thân vào
đội ngũ trinh sát, thậm chí mong có thể đảm nhiệm công việc hướng dẫn
đội. Nó thấy đội ngũ trinh sát đông đảo, lứa tuổi xêm xêm bản thân, mà
toàn là người Thượng ít học hành, trung thực, nên nghĩ tới việc thu làm
tiểu đệ.
- Mày biết gì mà đòi ngồi vào cái chức vụ ấy. Trên đời
có 3 cái nguy, thiếu đức mà được tôn sùng, kém tài đòi ngồi ngôi cao và
ít công lại hưởng lộc hậu.- Minh nhìn em trai đầy nghiêm khắc.- Chưa kể, chiến trận không phải chỗ chơi đùa.
Trách mắng thằng em một trận xong, Minh không đuổi nó đi, mà gọi Xủ Lu tới, để cậu ta bố trí người
kèm cặp thằng Tài. Minh vẫn đề Tài gia nhập đội trinh sát, nhưng không
phải chức đội trưởng đội phó, phải làm từ đội viên.
- Xủ Lu,
thằng em tôi muốn đi làm trong đội trinh sát, cậu cắt cử người kèm cặp
nó. Trước hết, đối xử với nó như với những người khác, họ làm cái gì, nó làm cái ấy, đừng thiên vị. Thứ hai, nó là em trai ta, ta không muốn nó
chết, chỉ cần chú ý đừng để nó chết thôi, còn trầy da tróc vẩy thì thoải mái, đi đánh trận không bị thương thì còn gọi gì là đánh trận. Thứ ba,
rèn nó cho tốt, tất cả các kỹ năng các người có, truyền đạt hết cho nó,
đảm bảo nó học để sau còn sinh tồn, kiểm tra thường xuyên, cần thì phạt.
- Rõ!
Xủ Lu nghe những lời phân phó, lập tức chấp hành. Hắn nhét Hoàng Văn Tài
vào các đội ngũ trinh sát mới, cũng căn dặn các điều Minh dặn mình. Các
đội trưởng đội trinh sát đều tuân thủ, Tài vào đội trinh sát, các công
việc từ dò đường, kiếm củi, đào bếp Hoàng Cầm,… Tài mệt bở hơi tai,
nhưng vẫn phải cắn răng làm, vì nếu không làm đúng yêu cầu, sẽ bị phạt,
đám người Đá Vách rất tuân lệnh anh trai cậu, anh ấy đã cho phép họ huấn luyện và trừng phạt Tài. Đầu tiên là chỉ tội, thứ hai là cắt bớt khẩu
phần, sau đó là phạt đòn roi,…
Có những lúc nó cũng hối hận đang yên đang lành cắm mảnh sành vào đít, đi xin anh mình cho làm những công việc này, nhưng qua những ngày đầu gian khó, Tài dần dần cảm thấy thích thú, bởi cậu ta dần trở thành thủ lĩnh của đội trinh sát. Tài từ nhỏ
được chăm bẵm, dạy dỗ, thân thể khỏe mạnh, trí lực vượt trội đám nhóc
người dân tộc, rồi còn có những kiến thức để làm những việc như tổng hợp tin tức, vẽ bản đồ, phân phối quân lương,… Bọn người thuộc đội trinh
sát nhanh chóng bâu lấy Tài để học hỏi, dần dần tôn Tài làm đại ca của
chúng, cơm bưng nước rót đàng hoàng.
- Anh Minh, em cảm ơn anh!-
Tài cũng không phải ngu, biết Minh làm nhiều thế cũng là để rèn giũa
mình, nếu ngay từ đầu nó được bổ nhiệm làm đội trưởng, e rằng đám đàn em sẽ không thật tâm như này
Minh liếc thằng em, rồi gật đầu một
cái. Không chỉ để dạy dỗ Tài, Minh cũng muốn đảm bảo đội trinh sát có
thể làm việc hiệu quả hơn khi cậu ta đang cần rút Xủ Lu và đội quân của
hắn về. Xủ Lu có năng lực tác chiến luồn rừng rất cao, cần thiết cho một công tác quan trọng hơn là đi trinh sát thế này.