Trong đêm mà quân địch tấn công thất bại doanh trại chính, thì chúng
lại đạt được thắng lợi khi đánh vào trại phụ. Cùng một kế là giả là quân Vương Vĩnh đi qua, chúng đọc khẩu lệnh rồi chờ mở cửa là ập vào giết
chóc, hai nơi kia không có Đan Quốc Hùng cảnh giác ngăn lại nên thất
thủ.
Cuộc chém giết cướp bóc ở hai trại phụ diễn ra rất nhiệt tình, quân
địch tập trung ở đó cũng đông, phải ngang ngửa với lực lượng đánh trại
chính. Nguyên nhân là bởi sự tham làm. Ai cũng biết, hai chỗ này dễ ăn
hơn cả, chiếm nó thì mất ít người, lại được ăn đầu tiên. Còn trại chính, quân đông, có đánh cũng thiệt hại, nên không ai sớ rớ vào nhiều, đùn
đẩy hoài, bởi vậy quân địch tấn công trại chính không đủ quân lực lẫn
tinh thần quyết chiến, Dương Quốc Lộ mới đánh một phát mà tan tác ngay.
- Ba vị tù trưởng, hiện tại doanh trại chính của quân canh phòng với
hơn 800 lính vẫn còn đứng vững, cuộc tấn công này đã mất thế bất ngờ, ta nên bàn tính nhanh chóng, kẻo hỏng việc!- Một người mở miệng trước, hắn ta có phong cách ăn mặc na ná như người Chiêm Thành, nhưng từ khẩu âm,
hình dáng đều trong như là dân Nam Bàn.
- Ngài Siu Klen, vua của Pơtao Angin chớ nên lo nghĩ nhiều, quân địch tuy đông, chúng ta vẫn còn nhiều cách đánh hiểm, gì chứ tù trưởng Klon
Rưng vẫn chưa cho đàn voi xuất chiến, hay đội quân chủ lực do ngài Sri
Bai, sứ giả của Chiêm Thành vẫn còn đó. Quân ta giờ hãy tạm nghỉ ngơi,
phân phong phần thưởng cho các dũng sĩ đã, mai lại đánh tới.- Rơ Pết vội bàn lùi
- Đúng đúng!- Nay Luốt cũng phụ họa liên hồi. Đánh nhau một trận lớn
cũng nên nghỉ ngơi chút chút đã, ăn chơi hưởng thụ một hồi rồi hãy đánh
tiếp. Chiến tranh xưa nay trên vùng đất này vẫn đánh kiểu vậy mà.
Qua màn đối đáp, có thể biết sơ qua thân phận của mấy người này:
- Siu Klen, vua của Pơtao Angin, họ hàng của Nay Luốt
- Nay Luốt, người Chor, có họ hàng với một vị vua ở vùng Pơtao Angin, cũng thuộc cao nguyên, nhưng nằm ở ngoài Trấn Nam Bàn, có 5 buôn làng
- Rơ Pết, người Chor, có đường buôn bán với hai vương quốc Pơtao Lia và Pơtao Anui, có 5 buôn làng
- Klon Rưng, người Bơ Nâm, sở hữu đàn voi chiến đông đảo nhất, có 7 buôn làng
- Sri Bai, sứ giả của tiểu quốc Chiêm Thành Vitariji. ( Chiêm Thành
là liên minh các tiểu quốc người Chăm, gồm Laja, Papurati, Vitariji,
Avajajay và Jamavari).
Từ khi kế hoạch mượn dùng Nam Bàn để đánh vào các tiểu quốc Chiêm
Thành của Nam Giao Đô Ty bị tiết lộ bởi lực lượng bí ẩn người Việt, các
tiểu quốc Chiêm Thành phản ứng ngay lại. Họ tìm đường đi lên Trấn Nam
Bàn để tìm hiểu tình hình trên này, rải gián điệp, tìm kiếm tay trong,…
Một may mắn bất ngờ, Siu Klen, vua của Pơtao Angin, một trong ba vị
vua ở vùng đất phía nam cao nguyên đất đỏ- không thuộc Trấn Nam Bàn đã
tình nguyện hỗ trợ. Ông ta sẵn sàng mang quân tham chiến, miễn là đổi
lại, các tiểu quốc Chiêm Thành phải làm sao những chuyến buôn bán từ
Chiêm Thành lên vùng ông ta nhiều hơn hai vùng của các vị vua Pơtao Lia
và Pơtao Anu. Các tiểu quốc Chiêm Thành tự nhiên có một đồng minh mà chỉ mất công chút về thương mại, đồng ý ngay.
Vua Siu Klen nhận xong đợt hàng đầu tiên, dẫn sứ giả Sri Bai tới gặp
người họ hàng Nay Luốt, để hai bên gặp nhau, bàn bạc công việc. Có người bản địa, gián điệp Chiêm Thành có thể hành động thoải mái hơn. Chúng
nhắm vào các thương nhân, bắt cóc họ. Lần ra tay thứ nhất chính là với
một tên thương nhân nhưng lại để hắn thoát trong gang tấc ( tên thương
nhân được nhắc ở chương 181). Sau đó, họ hành động cẩn thận hơn, và bắt
được một mẻ lớn, cả thương nhân lẫn quan viên Phủ Thuận Hóa được cài
vào.
Đã có tin tình báo lộ ra cộng thêm ngón đòn tra tấn dã man, những kẻ
bị phun ra bằng hết những gì chúng biết, từ kế hoạch của Lương Khánh
Thành làm Trấn Nam Bàn thiếu lương tới việc quan binh Phủ Thuận Hóa rải
khắp các thương đội,... Sri Bai đã dùng những lời khai này để thuyết
phục những tù trưởng lớn ở Trấn Nam Bàn theo phe Chiêm Thành.
Dựa theo tình hình trên Trấn Nam Bàn thời gian qua, kế hoạch được đưa ra là tấn công vào các trại lính, cướp lấy kho vũ khí để trang bị thêm
cho đội quân của các tù trưởng, cộng thêm mớ quân lương và hàng hòa,
lương thực của các thương nhân đang ở trại lính, sẽ là miếng ăn lớn
không thể chối từ. Các tù trưởng đều đảm bảo việc tấn công các trại lính ở gần chỗ mình, riêng trại lính vùng trung tâm của Dương Quốc Lộ, sẽ có thêm sự tham gia của quân Chiêm Thành do sứ giả Sri Bai chỉ huy cùng
với quân Pơtao Angin của vua Siu Klen chỉ huy phối hợp tác chiến.
- Ngài Sri Bai, ý của ngài thế nào?- nói chuyện một hồi, thấy các tù
trưởng vẫn còn tâm lý hưởng thụ chiến thắng, không đốc chiến tiếp, Siu
Klen đành quay ra Sri Bai để hi vọng người này có thể đồng ý với bản
thân việc sớm giải quyết doanh trại lính của Dương Quốc Lộ.
- Có câu đồng lòng nhất trí, tôi thấy nếu ba vị tù trưởng đã nói rằng nên hoãn một chút, thì ta cũng không nên vội vàng!- Sứ giả của Chiêm
Thành trái với tưởng tượng của Siu Klen, cũng dung túng cái thói nghĩ
ngắn, khiến Siu Klen không biết nói gì thêm nữa, đành phải thôi.
Thấy không còn sự phản đối, 3 tù trưởng Nam Bàn liền lập tức kêu
người chuẩn bị rượu thịt, ăn mừng. Trong bữa tiệc, bụng mang tâm sự, vua Siu Klen không ăn uống gì nổi, nên tỉnh táo hơn, cả sứ giả Sri Bai cũng vậy. Tới khi 3 tù trưởng quắc cần câu, hai vị này vẫn tỉnh như sáo. Siu Klen thấy vậy, đánh bạo tới hỏi chuyện sứ giả Chiêm Thành.
- Ngài Sri Bai, không phải tôi lo xa quá, nhưng cái việc một trại
lính của địch vẫn còn đứng sừng sững ở đó, trong khi chúng ta mải mê
hưởng thụ chiến thắng, thì có nguy hiểm quá không.
- Vua Klen nói không hề sai, thực sự thì vấn đề đó rất nghiêm trọng.
- Vậy sao ngài không…
- Nói gì thì nói, quân của tôi và của ngài mang lên đây không thể
bằng quân bản địa, nếu ta tự ý đánh vào đó, thiệt hại nặng nề, thì từ
nay về sau làm sao có thể đủ quân chế áp họ được. Hai là ta từ xa tới,
nhiều việc phải dựa vào họ, không nên cứng nhắc quá. - Sri Bai giải
thích vậy, Siu Klen cũng không còn cách nói nào hơn, Siu Klen đang định
quay đi, thì Sri Bai lại nói thêm- Nhưng mà ngài nói không sai, mối nguy sát sườn, không thể không lo.
- Ngài có kiến nghị gì sao?
- Tôi nghĩ tên tù nhân mà chúng ta bắt được, giờ nên thử phát huy chút tác dụng rồi.
Tên tù nhân mà họ nói tới, không phải là ai khác, chính là Vương
Vĩnh. Không nghe lời khuyên can của Đan Quốc Hùng, Vương Vĩnh thẳng tiến tới chỗ Nay Luốt không chút phòng bị. Vừa tới nơi, Vương Vĩnh được chào đón nồng nhiệt bằng một đoàn người vũ trang đầy đủ. Thấy cung nỏ đều
giương sẵn rồi, mà kẻ địch đông gấp bội, Vương Vĩnh không dám chống cự,
ra lệnh đầu hàng ngay.
Vương Vĩnh ngoan ngoãn hợp tác, không có xô xát gì, chẳng ai tốn công đánh đấm nên đám người này cũng chả động tay chân với hắn. Họ lột sạch
trang bị, vũ khí, cờ quạt của quân Vương Vĩnh để phục vụ việc đánh chiếm các doanh trại. Với đám người Vương Vĩnh, lính lác thì bị lột vũ khí,
bắt đi làm khổ sai, riêng đám chỉ huy từ trăm người trở lên thì bị trói
lại, cho ăn đầy đủ.
Theo lệnh của Sri Bai, lính Chiêm Thành tới chỗ giam của Vương Vĩnh,
lôi y lên gặp 2 người. Vương Vĩnh mấy ngày bị giam giữ, tuy chưa bị ăn
đòn hay làm việc nặng, nhưng ngày nào cũng thấp thỏm. Vận mệnh không do
bản thân nắm giữ, tinh thần yên ổn thế nào được. Bị lôi khỏi phòng giam, Vương Vĩnh cực kỳ hồi hộp, không biết điều gì sắp xảy ra. Y nhìn những
người lính lôi mình đi, hi vọng nhìn ra được điều gì đó, nhưng chẳng thể phỏng đoán ra cái gì, mà cũng đã tới chỗ hai người Siu Klen và Sri Bai.
- Giáo úy Vương Vĩnh, đến rồi đấy hả?- Sri Bai đi tới chào đón, giọng điệu thân mật vô cùng, như là những người bạn lâu năm vậy
- Dạ!- Vương Vĩnh khúm núm trả lời.
- Ngài giáo úy chớ nên làm khách, tới ăn chút đồ. Hôm nay là tiệc ăn
mằng thắng trận. Nhờ công lao của ngài, bọn ta đại phá hai doanh trại!-
Sri Bai cứ thản nhiên kể công, tự tay rót rượu, thét sai tì nữ xinh đẹp
mời thức ăn cho Vương Vĩnh.
Nghe chuyện hai doanh trại phụ bị phá bởi đối phương dùng tranh phục, cờ quạt của mình để đánh lừa quân canh phòng, Vương Vĩnh mặt đỏ như
gấc, ăn không nổi, rượu được Sri Bai mời phải cố uống, mà thấy cay đắng
vô cùng. Tra tấn tinh thần Vương Vĩnh mấy hồi như vậy xong, Sri Bai mới
tạm dừng, để Vương Vĩnh ăn thêm chút đồ, đồng thời làm tinh thần Vương
Vĩnh tạm bình tĩnh lại.
- Giáo úy Vương Vĩnh, có việc này không biết nên kể với ngài không,
doanh trại chính, nơi mà cha vợ ngài trấn giữ, hiện vẫn rất an toàn.
- Vậy sao?- Nghe thế, Vương Vĩnh thở phào,
- Ngài tưởng vậy là tốt cho mình ư, giáo úy Vương Vĩnh! Sở dĩ trại
chính còn nguyên vẹn, là do cha vợ ngài xung phong liều chết, dẫn quân
ra chém giết, khiến quân của bọn ta thương vong nghiêm trọng. Thù này,
nên tính thế nào nhỉ? Cái đầu của giáo úy, không biết có bù nổi không.
Vương Vĩnh vội xô bàn ghế, quỳ thụp xuống, lạy như tế sao, liên tục
cầu xin tha tội chết, thề thốt bảo rằng chỉ cần được sống thì bắt y làm
gì cũng được. Không phải Vương Vĩnh không biết đối phương lôi mình tới
đây, nói từng ấy chuyện mà lại lôi mình đi chém cái phập.Vô lý quá.
Nhưng mình ở thế yếu rồi, sống chết ở tay nó, quỳ lạy vài cái cho xong
đi.
- Được, giáo úy đã có lòng hợp tác, thì chuyện này dễ nói.- Sri Bái
gật gù vài cái, xong mới lộ ra ý đồ chân thật. Y muốn Vương Vĩnh đi
chiêu hàng cha vợ mình là Dương Quốc Lộ. Tất nhiên, không phải kiểu đi
vào trong doanh trại gặp cha vợ nói chuyện, thế khác gì thả người. Vương Vĩnh cùng với tất cả binh sĩ bị bắt sẽ bị lột hết vũ khí, mặc quần áo
đơn giản, đứng ở trước doanh trại chính, thay phiên từng đợt gọi hàng.
Nếu sau 5 ngày mà gọi hàng không được, thì sẽ có việc khác cho họ.
Không biết là việc khác là việc gì, Vương Vĩnh thừa hiểu so với thay
phiên đi gọi hàng, việc đó chắc chắn khổ nhọc hơn, nguy hiểm hơn. Thế là y lật đật đứng dậy cảm ơn rối rít Sri Bai, hứa toàn tâm toàn ý làm
việc, lại chủ động xuất thủ, đưa ra chủ ý không hề tệ: cho phép y gặp
các chỉ huy cấp cao khác để cùng họ bàn bạc việc gọi hàng, những người
như này có nhân mạch, quan hệ, uy tín lắm, nếu họ kêu gọi, hàng ngũ quân lính bên trong nhất định chịu. Hơn nữa cũng xin một lời hứa để tuyên
tryền, rằng hễ quân trong doanh trại chính mở cửa xin hàng thì thả họ về xuôi, chứ không giết
Được Sri Bai gật đầu chấp thuận, Vương Vĩnh tiến hành ngay, y đi tới
gặp những bách phu trưởng dưới trướng, những bách phu trưởng còn sống ở
hai doanh trại bị công phá, bàn việc với họ. Tình thế này, không ai dám
mạnh miệng, tất cả đều gật đầu cái rụp vụ đi gọi hàng.
Rất nhanh sau đó, những bách quân trưởng được thả để đi gặp lính lác, tổ chức thành các nhóm gọi hàng. Đi gọi hàng được cho ăn cơm, không bị
đánh đập hay bắt làm nặng, tất cả những người có thể đi lập tức đi ngay, tổng cộng cũng phải lên tới 647 người. Đám tù binh hăng hái đi gọi hàng đồng bọn như vậy, liên quân Nam Bàn- Chiêm Thành- Pơtao Angin nhìn vào
mà cười cợt không ngớt. Đúng là bạc là dân, bất nhân là lính, chả có tí
khí khái nào.
Cười cợt thì cười cợt, họ cũng không phá vụ này, cứ theo kế của Sri
Bai mà làm. Liên quân chia ra bao vậy doanh trại chính của Dương Quốc
Lộ, không tấn công mà xây công sự phòng quân trong đó đánh ra, rồi tại
các công sự này, cho đám tù binh lên gọi hàng. Một toán tù binh 50 người đứng gọi một canh giờ, cứ thay phiên liên tục.
Ở trong doanh trại nhìn quân địch bao vây, lại nghe tiếng gọi hàng
của người mình ở bên ngoài, quân lính nhất thời hoang mang, đi đâu cũng
gặp đám người túm năm tụm ba lại bàn bạc.
- Đại nhân, cứ thế này không được đâu, quân ta sẽ tan rã quân kỷ không đánh tự tan mất!- Đan Quốc Hùng nóng nảy
- Vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây, dùng cung tên bắn chết hết những kẻ gọi hàng hay là xông vào công sự của chúng.- Dương Quốc Lộ cũng đang không có cách nào hay, lại cứ bị thúc dục, vặc lại ngay. Đem quân đánh
vào công sự khác nào chịu chết, mà ra lệnh bắn tên giết kẻ gọi hàng cũng là vô ích, vì đó đều là đồng bọn của họ.
- Ngài định đầu hàng rồi ư?- Đan Quốc Hùng nghiêm giọng lại, giống như một con chó đang xù lông lên đe dọa khi thấy mối nguy.
- Ta không ngu.- Dương Quốc Lộ đập mạnh xuống bàn, rút cây đao ra,
khiến Đan Quốc Hùng giật nảy cả mình, nhưng mà Dương Quốc Lộ cũng chỉ
cười khẩy một cái, rồi đi thẳng ra ngoài.
Ông ta lệnh cho các bách quân trưởng tập hợp đội ngũ binh lính lại
trong doanh lại một chỗ, và dẫn Hùng đi cùng. Trước mặt 800 binh sĩ,
cùng vô số người không liên quan: phục vụ, tạp dịch, các thương nhân,…
Dương Quốc Lộ hít một hơi thật sau, rồi bắt đầu phát biểu:
- Hỡi ba quân tướng sĩ và tất cả những người đang có mặt trong doanh
trại, ta và các người đều đã thấy quân địch bao vây quanh đây, chặn mọi
đường rút, cũng thấy qua quân lực hùng hậu của chúng, cũng nghe những
lời hứa hẹn mà đám tù binh kia đã nói. Nhưng, ta nói những điều mà chỉ
ta mới để ý, rằng ta thấy chúng ta bị thiệt hại 1200 quân binh, tức là
đã mất gần 12 bách quân trưởng vào tay địch. Số bách quân trưởng ra gọi
hàng giờ chưa đủ 8 người, bách quân trưởng còn chết như thế, các người
nghĩ binh lính thường còn chết thế nào. Chúng vây quanh đây nhưng không
giết vào, vì còn sợ công sự của ta. Một khi ta rời khỏi công sự này, hay mở cửa cho chúng vào, quyền chủ động đã mất, các người nghĩ chúng còn
phải giữ lời hứa sao? Lũ ngu. Tất cả nghe đây, từ giờ kẻ nào dám bàn
việc đầu hàng, tức là muốn giết các người vậy, giết hắn trước tiên đi.
Rõ chưa?
- Rõ!
Đan Quốc Hùng đứng bên dưới, và chỉ biết chép miệng khi Dương Quốc Lộ đi qua người. Giờ phút này, hắn mới thấy, người này quả thực hiểu quân
sự hơn hắn rất nhiều.