Những tiếng hét vang vọng trong Học Phủ như đang đánh trận tới nơi,
mà tình hình thực tế cũng na ná như thế. Trong một bãi đất trống cạnh
Học Phủ, một đám đông đứng xen hai đội bóng bầu dục chuẩn bị tranh tài.
Đây là kiểu thi đấu bóng bầu dục biến thể, có những đặc điểm của bóng
bầu dục Mỹ, nhưng cũng cải tiến phần nào để hợp thể trạng người Việt:
như mũ sắt, áo giáp nặng và hạn chế những đòn mạnh tay.
Trận đấu tổ chức trên một khoảng sân dài 100m, rộng 50 m, cứ mỗi 10m
lại vạch một đường vôi trắng và có các cọc tiêu làm hiệu. Cuối sân có
cầu môn để ném bóng vào lấy điểm. Hai đội bóng mỗi bên sẽ có 11 người, ở đây vì tiết kiệm nên không như bóng bầu dục có đội tấn công, đội phòng
thủ, họ chỉ có kiểu 3 cầu thủ dự bị như trong bóng đá thôi.
Các bên luân phiên đóng vai trò tấn công và phòng thủ. Một đội chỉ
ghi điểm khi cầu thủ của đội đó đặt được quả bóng vào phía sau đường
biên ngang của phần sân đối phương, hay còn gọi là đường biên ghi bàn,
là được tính điểm. Cách tính điểm như sau đưa bóng vào khu vực vùng cấm
địa và đặt nó vào phía sau đường ghi bàn sẽ được 6 điểm, sau đó đá vào
cầu môn từ khoảng cách 3 mét sẽ được thêm 1 điểm. Cú đá phạt thành công
được 3 điểm khi quả bóng chui qua hai cột đứng vào cao hơn xà ngang.cầu
thủ lần lượt nắm quyền tấn công và phòng ngự. Đội tấn công được thực
hiện 4 lượt xuống bóng để tiến lên khoảng cách 10 m. Nếu không ghi được
điểm trong đợt tấn công đó thì đến lượt đội kia có bóng. Mỗi lần thay
đổi quyền tấn công, các bên có thời gian 30 giây để xếp lại đội hình.
Đội bị mất bóng sẽ thành đội hình phòng ngự, còn đội phòng ngự trước đó
sẽ thay bằng đội hình tấn công.
Trong trò chơi, ngoại trừ các cầu thủ, còn có chức danh đội trưởng,
đội trưởng đóng vai trò phân tích tìm chiến thuật đối thủ sắp sử dụng,
chuẩn bị đội hình của mình, rồi phân công nhiệm vụ cho các đội viên. Các đội viên vừa phải tuân thủ các yêu cầu của đội trưởng, nhưng cũng có
quyền chất vấn nếu cảm thấy đội trưởng làm sai, đồng thời sẽ họp nhau để thay đội trưởng nếu đội trưởng không làm được nhiệm vụ.
Vào cuộc chơi, mỗi trận bóng bầu dục chẳng khác gì một trận đánh nhỏ, hai bên cánh đấu nhau, trung lộ đối chọi, bên phòng ngự cần chống đột
kích hoặc đối phương xung phá trận địa mình, còn bên tấn công tìm sơ hở
phòng ngự, tấn công trực diện hoặc đột kích,.... Quá trình này, những
người chơi sẽ được rèn luyện kỹ năng chiến đấu một cách bí mật: đội
trưởng thì có mắt nhìn chiến thuật, còn các cầu thủ thường thì dần trở
thành những người lính khi có tính kỷ luật, sự can đảm khi chống va chạm và sức khỏe tốt dần lên.
- Tốt lắm! Bây giờ cánh phải, Ri và L’Man phải tiếp tục kèm được tên
khốn đội bạn, không cho bọn nó vượt qua, chỉ còn một đợt này, ta sẽ
chuyển sang thế công.
- Rõ!
Trong sân, người đội trưởng là Thái Học Sinh, giờ này lại nói chuyện
với học sinh người Thượng như một chiến hữu, trái lại coi đội trưởng bên kia- cũng là một Thái Học Sinh không khác kẻ thù. Đây chính là một hiệu quả mà Minh mong muốn đạt được khi tổ chức chơi bóng bầu dục. Một cuộc
chơi đối kháng kiểu như bóng bầu dục, buộc những người trong đội phải
thật lòng phối hợp bất kể sắc tộc.
Trận bóng lại bắt đầu, hai anh bạn dân tộc giữ đúng nhiệm vụ, chặn
bắt được một cầu thủ tấn công của đối phương- một cậu dân tộc khác,
trong khi các thành viên trong đội cố giữ đội hình để không cho phe tấn
công có kẻ có thể lọt qua để trợ giúp kẻ cầm bóng. Hai đội ghì nhau
chặt, kẻ tấn công cố tiến từng bước, bên phòng ngự giữ chặt trận địa.
Thế rồi, một tiếng còi vang lên, kẻ cầm bóng đã phải chịu thua vì bị hai người phòng thủ ghì xuống sân, để bóng chạm đất trước khi tiến đủ 10 m.
- Yeah!- Đội trưởng bên phòng ngự giơ nắm tay khích lệ hai cầu thủ
người dân tộc, rồi lại nhìn xem đối phương, chuẩn bị đón đánh đợt tấn
công tiếp.
Nhìn cảnh tượng thi đấu sôi động như này, Minh gật gù cái đầu tỏ rõ
sự hài lòng. Những trận bóng thế này đã làm những con người đầy mùi sách vở hoặc những người dân tộc chưa đủ gắn kết này thành một đội quân
trong tương lai gần.
Hoàng Anh Minh tính rằng dù chuẩn bị lương thực bao lâu cũng chả thể
đủ cho việc phát chẩn, cứu trợ nhân đạo. Khi lương thực không đủ, tất
nhiên sẽ có giành giật, rồi có thể sẽ là cướp thẳng luôn từ tay mình,
tùy theo ý của họ. Như thế rất bị động và là đặt mạng mình vào bàn tay
kẻ khác. Minh nghĩ lại quá khứ, hồi làng Hồng Bàng mới gặp nạn cướp
biển, không biết bao giờ cướp biển quay lại, thay vì sống trong sợ hãi,
thì Kiệt đã thuyết phục dân làng tổ chức vũ trang. Minh quyết định bắt
chước điều đó, với một chút cải tiến.
- Cậu thấy sao, Xủ Lu!- Minh vỗ vai cậu trai Đá Vách, chỉ vào đám người đang chơi bóng, dò hỏi. Ý tưởng của Minh, Xủ Lu đã biết.
- Không bằng một phần quân Hồng Bàng hay dân Đá Vách!- Xủ Lu phán thẳng căng
- Trên này không thể làm như làng Hồng Bàng được, không thể luyện
binh trắng trợn. Cậu hãy nghĩ cách làm sao biến ra thêm mấy trò chơi đi.
- Là sao?
- Tôi muốn họ học một vài kỹ năng kiểu như lập hàng rào, đào chiến
hào, dựng chông,... nhưng mà không thể làm công khai, nên muốn cùng cậu
nghĩ cách làm cho nó thành một trò chơi để che mắt tất cả.
Xủ Lu nhìn Hoàng Anh Minh một hồi, rồi gật đầu quay đi tìm cách tạo
ra vài trò chơi kiểu đó. Dù gì, cậu ta cũng có trách nhiệm giúp đỡ Minh
hết lòng, theo lời Kiệt dặn trước khi được cử lên đây.
Chỉ mất một tuần là Xủ Lu đề ra hàng loạt trò chơi hoặc thử thách
mang theo những điều mà Minh yêu cầu. Tất cả các hành vi như đào chiến
hào, lắp chông chống địch,... được diễn giải thành trò đi săn, trong đó
họ cố gắng lùa thỏ hoặc gà chạy vào bãi chông cắm sẵn để vui. Rồi trò
đánh côn- lấy một cái cái vòng treo lên cao, sau có miếng gỗ đặt hờ, ai
dùng gậy chọc trúng qua tâm vòng, đẩy tấm gỗ đổ thì được thưởng điểm,
rồi còn chia ra mà chọc theo đội, đội nào chọc đồng loạt thì được
thưởng...
Những trò điên khùng này nhìn chẳng giống luyện binh chút nào, nên
quan binh trên Trấn Nam Bàn chẳng để ý, mà còn đám thư sinh hay là đám
dân Thượng thì đâu có nắm rõ bài, cứ thế làm theo, còn cảm thấy đây là
những trò giải trí sau những ngày làm việc căng thẳng và chơi nó thật
nhiệt tình.
Chỉ có một người duy nhất để ý tới những hành động này- Dương Ánh
Hồng. Cô ta để ý, bởi từ sau lần thất hứa với Minh, Hồng đã luôn cảm
thấy áy náy, muốn tìm cách bù đắp chút nào hay chút nấy nên rất chăm
quan sát, mong tìm ra lúc nào Minh cần giúp đỡ là lao vào, hỗ trợ một
chút. Cứ chăm chú nhìn mãi thì cũng sẽ thấy được điều cần thấy. Hồng vừa tò mò, vừa suy tư, cô thấy việc Minh cố làm bao việc điên khùng như thế là để lập một đạo quân chứng tỏ cậu ta đang rất lo lắng, bất chấp tất
cả để mà chuẩn bị năng lực tự vệ. Điều cậu ta lo lắng là gì đây, liệu nó có ảnh hưởng tới nhà mình không.
Dương Ánh Hồng tính tới tính lui, liền tới tìm gặp cô bạn Vi Thúy
Liên rồi nhờ cô đánh tiếng để Minh tới gặp bàn chuyện. Đang bận rộn với
việc luyện quân, Minh định không đi, nhưng Vi Thúy Liên bảo rằng Hồng
nói gì đó tới việc luyện binh, Minh biết cần phải gặp mặt
- Cậu đang định lập một đạo quân ư!
- Đúng!- Minh thẳng thắn thừa nhận điều này khi Hồng tới tìm. Lúc
này, họ ngồi nói chuyện ở khu nhà của Vi Công Tín, không có người lai
vãng, lời Minh nói ra trời biết đất biết, Minh và Hồng cũng biết, và
không ai nói ra cả.
- Tại vì nạn đói sao?
- Đúng!- Minh nhìn thẳng vào Hồng, gằn giọng. Minh tưởng mình có thể
thản nhiên nói chuyện, nhưng cậu đã nhầm lẫn, sự phản bội của cô ta đã,
đang và sẽ biến kế hoạch giúp đỡ mọi người của cậu thành một đại họa.
Điều này không khác gì một thầy thuốc khám cho người bệnh, thấy họ bị
bệnh nặng quá lâu, dùng bài thuốc hiểm- tức là nấu đúng thì bài thuốc
đáng lẽ sẽ cứu người, nhưng người ta lại nấu thuốc quá liều, thành ra
người bệnh bị hại chết. Thế là người thầy thuốc tất nhiên phải căm thằng nấu sai rồi.
- Anh có thể gọi quân canh phòng tới để bảo vệ Học Phủ mà.
- Tôi chỉ muốn cẩn thận chút, biết đâu quân canh phòng cũng không thể tới kịp!- Minh chỉ tay ra mấy vùng xung quanh- So với quân canh phòng,
dân Thượng bao quanh đây, ở gần chúng tôi hơn, số lượng cũng đông đảo.
Tôi nghĩ mình nên có chút chuẩn bị.
- Tôi có thể giúp điều gì đây!- Dương Ánh Hồng cắn môi. Khi cô ta làm trái kế hoạch Minh đề ra, cổ vũ công thương, sản lượng lúa gạo làm ra
giảm xuống. Rồi chồng cô còn mua được gạo giá rẻ đem lên bán, càng làm
dân Nam Bàn không quan tâm việc trồng lúa. Nạn đói sẽ xảy ra, khi người
ta đói, họ sẽ không còn chút lí trí nào. Học Phủ, Vi Công Tín, Vi Thúy
Liên và Minh đều sẽ gặp nguy hiểm. Họ là những người thân, bạn bè và cả
là người đồng nghiệp sát cánh bên cô, rồi lại vì cô mà gặp nguy hiểm
- Đây chỉ là chuẩn bị vì lo xa, có khi lương thực đem ra phân phát
rồi sẽ khiến mọi người cảm thấy có thể tha cho bọn tôi!- Minh đáp lại,
giọng mỉa mai.
- Tôi có thể đặt mua một ít vũ khí từ chỗ cha mình, với lý do cần
trang bị cho hộ vệ khi đi lại làm ăn xa một tí, cha tôi sẽ không từ
chối. Tôi muốn gửi tạm nó ở Học Phủ, có được không.- Hồng suy nghĩ một
hồi, thấy rằng cô có thể giúp họ một ít đồ để tự vệ, dù ít vẫn hơn
không.
- Tôi chỉ có thể nói rất cảm ơn!- Minh mặt vẫn không nở nụ cười, đây
chỉ là một sự bù đắp thiệt hại mà thôi. Và so với thiệt hại thì sự bù
đắp này vĩnh viễn không đủ.
Dương Ánh Hồng còn muốn nói gì thêm nữa, nhưng bên ngoài có tiếng người gọi tên Minh. Là Xủ Lu, v Minh nhân cớ đó rời đi.
- Cám ơn!- Minh vỗ vai Xủ Lu, không ngờ ông bạn người dân tộc này lại biết giúp cậu thoát cuộc gặp mặt đầy khó khăn này
- Vì điều gì?
- Thế cậu tìm tôi làm gì?
- Em trai ngài, cậu Hoàng Anh Kiệt đã quay về rồi. Cậu ấy viết thư lên đẩy, bảo rằng sắp tới sẽ lên đây một chuyến để thăm cậu.
- Vậy sao!- Minh không giấu nổi niềm vui. Kiệt là trùm sò những trò
kinh tế hay quân sự này, có nó giúp đỡ, Minh nhất định thành công hơn
nữa.- Bao giờ nó lên đây vậy.
- Dạ, chắc vài ngày nữa thôi!- Xủ Lu đưa bức thư ra cho Minh xem. Quả là chữ của Kiệt. Vài lời thăm hỏi qua qua và báo thời gian lên thăm,
hết.