- Đại nhân, tổng cộng là 100 lạng bạc!- Trần Ngạn mắt sáng quắc,
giọng vô cùng vui vẻ khi báo lại cho vị quan chủ khảo giá trị đống quà
mà họ được đám tù trưởng người Thượng biếu xén. Từ trước tới nay, mấy
việc thị sát kiểu này có bao giờ kiếm được lợi nhiều như vậy đâu.
- Tốt, tốt!- Tống Đan Thần trầm ngâm một lúc mới trả lời. Hiện giờ
ông ta có được được bao nhiêu là tiền cũng không vui nổi. Kế hoạch thay
thế nhân sự gần như bị phá sản, đám dân Thượng nhất nhất đòi duy trì vị
trí Học Phủ Trưởng của Vi Công Tín.
Tên Vi Công Tín này không phải kẻ có thể tiết lộ kế hoạch để hắn phụ
việc, còn không tiết lộ ra, chừng nào hắn còn làm Học Phủ Trưởng thì đám gián điệp sẽ gần như khó hoạt động. Trong lúc đi kiểm tra, Tống Đan
Thần thấy rõ là Học Phủ hoạt động hết công suất, các thầy giáo làm việc
cực kỳ chăm chỉ để làm hết lượng công việc đồ sộ mà Vi Công Tín vẽ ra.
Thế thì sao mà đi dò la tin tức được cơ chứ.
- Đại nhân, ngài thấy có thiếu sót gì chăng?- Chương Bá Quyền thẽ thọt hỏi
- Ta thì chỉ đang nghĩ không biết Vi Công Tín làm sao mà được yêu quý như vậy thôi.- Tống Đan Thần chống chế.
- Cái này cũng khó trách hắn, có người con rể tốt là một ưu thế!-
Chương Bá Quyền cười, cả phái đoàn thị sát ai cũng biết rõ những việc
Hoàng Anh Minh đã làm, mối quan hệ giữa Hoàng Anh Minh và Vi Thúy Liên.
Không có Hoàng Anh Minh, đừng hòng Học Phủ này phát triển sớm vậy, và Vi Công Tín cũng sẽ không được đám man rợ kia coi trọng. Có lẽ sau chừng
vài năm sống trên này, lão sẽ buồn bực mà chết.
- Đúng, có người con rể tương lai tốt cũng là ưu thế.- Tống Đan Thần
lẩm bẩm câu này, chợt lão nghĩ ra cách khác. Trên đường lên đây, lão có
nghe qua tin tình báo, trong đó có nhắc tới cha con nhà họ Dương: Dương
Quốc Lộ, Dương Ánh Hồng và Vương Vĩnh. Theo những thông tin mật thám
trên này truyền về, cha con nhà họ Dương lên đây ban đầu cũng chả có
năng lực gì, cũng giống như bao viên quan khác, song giờ chúng giàu nứt
đố đổ vách khi nhảy vào đầu tư kinh doanh mía đường và phụ phẩm.
Ông ta dặn hai vị phó quan đi tìm hiểu về Dương Quốc Lộ, Vương Vĩnh
và Dương Ánh Hồng. Có câu mạnh vì gạo bạo vì tiền, có tiền tài mới sai
khiến được dân Thượng nghe lời. Kế hoạch ban đầu khởi nguồn ở Học Phủ vì kinh tế Trấn Nam Bàn rất cô lập, khó can thiệp, vì vậy họ phải can
thiệp trực tiếp vào chính trị, tạo cơ hội đào tạo một vài tên tay sai có cảm tình, khiến chúng quay về lãnh đạo các thế lực, sau này sẽ dẫn
đường, hỗ trợ cánh quân được cử lên đây đánh dẹp. Giờ thì thế lực của
cha con nhà họ Dương cũng có tác dụng tương tự, nó đã làm ăn, giao du
với tất cả các thế lực của Trấn Nam Bàn, tiền tài nó tạo ra có thể gây
xáo trộn Trấn Nam Bàn, vận dụng khéo léo, tất có thể làm đám man rợ kia
phải tuân phục nhanh hơn hẳn cách cũ.
- Đại nhân, chỉ sợ điều này không có hợp lẽ thường. Chúng ta đến đây
để thị sát Học Phủ, chứ còn quân phòng bị không hề thuộc nhiệm vụ của
chúng ta.
- Các vị nói vậy thì thật là thất trách. Hai người quên mất tại sao
các học trò người man lại tìm tới Học Phủ ư, vì thầy Hoàng Anh Minh đã
dùng lợi để phủ dụ chúng. Điều này khiến việc chúng còn tới đây học,
chịu giáo hóa hay không là bởi cái lợi mang lại. Ba người nhà họ Dương
đảm bảo nguồn lợi đó càng lâu thì Học Phủ ổn định càng lâu, phải không?
Tuy chưa có theo kịp mạch suy nghĩ của Tống Đan Thần, hai vị phó khảo cũng chẳng dại gì mà không phụ họa một phen để rồi mau mắn đi làm việc. Một lúc sau, ra khỏi phòng rồi, Chương Bá Quyền như nghĩ thông, gọi ông bạn đồng nghiệp lại mà bàn.
- Tôi thấy như là đại nhân muốn moi thêm tiền từ cha con nhà họ Dương.- Chương Bá Quyền nói thẳng
- Moi thêm tiền?- Trần Ngạn nhíu mày
- Đúng! Chứ ông nghĩ xem tại sao ngài ấy lại muốn tìm hiểu công việc
của đám binh sĩ kia. Xưa nay, thủ đoạn quan Bách Việt bị quan Đại Hoa
kiểm tra, không nặn tí máu ra đừng hòng giữ được chức. Dù đại nhân không có phải cấp trên trực tiếp đi nữa, cũng vẫn là quan Đại Hoa.
- Không sai! Vậy giờ ta làm gì đây?
- Tất nhiên là đi trực tiếp nói thẳng với đám kia. Chẳng lẽ chúng dám nói không sao.
Với tâm lý đó, hai người nhanh chóng đi tìm cha con nhà họ Dương, dặn dò trước một hồi. Dù cảm thấy rất vô lý khi tự dưng bị đòi hỏi, trong
khi đám quan này chủ trì về vụ thị sát Học Phủ, chả liên quan gì tới
quân phòng vệ, cha con nhà họ Dương cũng đành bấm bụng chuẩn bị chút quà lễ đắt tiền. Quả thực quan Bách Việt mà bị quan Đại Hoa hạch sách, thì
đừng hòng mà toàn vẹn lui ra, ai nói Bách Việt mất nước.
Dương Quốc Lộ và Vương Vĩnh gọi Dương Ánh Hồng về bàn việc, phần nữa
là vì tiền tài hầu như do cô sở hữu. Biết chuyện Tống Đan Thần vòi vĩnh, Dương Ánh Hồng tuy bực bội, cũng đành cắn răng lấy ra một khoản. Có
điều, Dương Ánh Hồng vẫn cố nghĩ cách mất ít nhất có thể, quyết định nên làm một bữa tiệc, mời Tống Đan Thần tới, rồi đưa hai phần ba số cống
phẩm trước, nếu Tống Đan Thần chịu thì tốt, đỡ một khoản, còn không chịu thì đành đưa nốt. Thấy cũng hợp lý, cha và chồng cô lập tức nghe theo.
Vương Vĩnh thì cùng vợ chuẩn bị tiệc, trong khi Dương Quốc Lộ đích thân
đi mời để tỏ lòng thành.
Tống Đan Thần thấy Dương Quốc Lộ tới tìm thì cũng bất ngờ, lão còn
đang tính cách tiếp xúc với Vương Vĩnh ra sao thì đã được mời, sau đó
nghe chuyện một hồi thì Tống Đan Thần hiểu mọi chuyện. Đúng là giữ bí
mật nhiều quá cũng không tốt, đám cấp dưới không hiểu mọi sự, làm lung
tung hết cả. May sao, lần này không cách quá xa mục tiêu của ông ta.
Tống Đan Thần đem theo hai tên phụ tá tới bữa tiệc, ăn no uống say,
rồi vui vẻ nhận quà, không đòi hỏi thêm quà, khiến cha con nhà họ Dương
mừng húm. Tuy nhiên, Tống Đan Thần cũng ngỏ ý muốn gửi gắm một thằng
cháu, có thể lên đây làm chức văn thư, đồng thời hỏi hai tay phó có
người nhà nào cần cho đi học tập không. Hai vị phó khảo lập tức đề cử
mỗi người một người thân. Lúc trước nếu có ai bảo họ đề cử người lên đây làm quan, chắc họ sẽ còn ngẫm nghĩ, vùng xa xôi hẻo lánh này tuy có thể vơ vét, nhưng sống khổ sở thì ai chịu nổi. Nhưng giờ việc quân canh
phòng có mối buôn bán đường mía kiểu này, chả mấy mà gom một mớ tiền,
thật là những thứ đầy cám dỗ.
Cha con nhà họ Dương liên tục cảm ơn sự chiếu cố của các quan khi cho người tới giúp họ công việc chữ nghĩa, trong khi liên tục rủa thầm
trong bụng. Việc văn thư của đám quân canh phòng thì có cái quái gì chứ, rõ ràng là thấy bọn họ làm ăn được, liền nhét người vào để đám bất học
vô dụng đó có thể kiếm tiền tài. Nhưng thôi, vụ làm ăn kiểu này còn giúp họ tiết kiệm được
Tống Đan Thần dặn kỹ, ông ta xin gửi gắm người cháu của mình cho
Vương Vĩnh với lý do hai người sẽ cùng tuổi, dễ làm việc với nhau. Cha
con họ Dương cũng thầm thở phào, viên quan này xem ra cũng là loại khéo
tính toán. Con cháu hắn, dù gì cũng là dân Đại Hoa, ắt có sự coi thường
dân Bách Việt, làm ở chỗ của Dương Quốc Lộ nếu chả may có gì thì hai bên đều không vui nổi, Dương Quốc Lộ không thể giận với hắn, nhưng như vậy
sẽ không tốt cho quan hệ hai bên. Ngược lại nếu chỉ va chạm với Vương
Vĩnh thì vẫn có thể cứu vãn. Vì các bên đều đã đạt được mục đích,, chủ
khách đều tận hứng, uống tới đỏ cả mặt, khi tiệc tan thì chia tay trông
quyến luyến như bạn bè thân thiết.
Quay về phòng riêng, Tống Đan Thần lập tức viết ngay bức thư, báo cáo lại tình hình trên Trấn Nam Bàn, cùng với việc ông ta thay đổi kế
hoạch, cài người vào chỗ Vương Vĩnh thay vì Học Phủ, bức thư được viết
xong thì niêm phong cẩn thận, đề tên người nhận là đứa cháu họ mà ông ta bảo để nó lên đây làm việc. Tống Đan Thần gọi Trần Ngạn tới, dặn ông ta gửi hộ bức thư. Trần Ngạn làm việc không nhanh nhẹn như Chương Bá
Quyền, xong làm đâu chắc đấy, không sợ hỏng việc, hai nữa là hắn cũng ít thắc mắc. Bức thư này gửi tới thượng cấp, bàn về kế hoạch quân sự, nên
Tống Đan Thần dù mới uống rượu xong cũng phải viết ngay, trời đã khuya.
Dù bức thư đề tên cháu Tống Đan Thần, song nếu có ai tinh ý thì sẽ tự
hỏi một bức thư gửi đứa cháu họ báo việc nó lên làm công việc ở cái Trấn Nam Bàn, sao phải làm gấp tới vậy. Một kẻ chỉ biết cung cúc đi làm như
Trần Ngạn sẽ không thắc mắc, không suy nghĩ sâu xa, nên được chọn.
Trần Ngạn nhận bức thư, vâng vâng dạ dạ, đảm bảo sáng mai thư sẽ được gửi, rồi đi hơi xiêu vẹo về phòng nghỉ. Vừa đi vào phòng mình, Trần
Ngạn giả vờ mở cửa sổ, tắt đèn rồi nằm vật ra giường, tuy nhiên lúc này
ông ta như đổi thành một kẻ khác, con mắt không chút dáng vẻ say xỉn,
trái lại rất tỉnh. Đợi qua một canh giờ, đoán chừng hai người là Tống
Đan Thần và Chương Bá Quyền đã ngủ ngon, viên quan này lấy bức thư ra,
mượn ánh sáng mặt trăng để nhìn. Ông ta kiểm tra vết tích niêm phong
trên đó, rồi lấy một ít nước, một củ khoai, ít mực đỏ. Trước tiên ông ta bôi nước vào phần bì thư bị dán keo, nước làm keo bị hòa loãng, chỉ một lúc là có thể mở ra. Trần Ngạn không xé thư, vì đêm trên đây rất là
tĩnh, nhà của ba người sát nhau, chẳng may bị nghe ra thì phiền.
Trần Ngạn mở bức thư, đọc hết nội dung trong đó, rồi lấy một bì thư
khác, bỏ thư cũ vào, lấy dao khắc vào củ khoai thành một con dấu tương
tự, in mực đỏ lên, tạo dấu niêm phong. Xong xuôi, Trần Ngạn cẩn thận
nuốt luôn bì thư cũ, tránh mọi dấu vết có thể tìm ra. Trần Ngạn chuẩn bị xong lại bức thư như cũ, ông ta cẩn thận kiểm tra hết thảy 10 lần, cũng không hoàn toàn bình tĩnh được, vì ông ta giờ đã nắm trong tay kế hoạch tình báo của Nam Giao Đô Ty triển khai trên Trấn Nam Bàn nhắm vào Chiêm Thành. Đây là một tin tình báo quan trọng, có thể chuyển hóa thành một
lợi thế giúp tổ chức ông ta tham gia bấy lâu có thể tận dụng.
Hít vào thở ra những hơi dài, cố gắng ổn định tinh thần, nhưng cũng
phải gần giữa canh ba, Trần Ngạn mời dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm
sau, Trần Ngạn ra khỏi phòng với cơn mệt mỏi vì thiếu ngủ, rất may cả 3
người đều vậy cả, hai người kia thì do nốc rượu mía quá mức, nên chả ai
chú ý nhiều tới nhau. Tống Đan Thần chỉ bảo Trần Ngạn nhớ làm việc, vì
ông muốn bức thư được gửi sớm. Sau đó, ông ta dặn hai vị phó quan chuẩn
bị viết lại những điều tai nghe mắt thấy trên này về Học Phủ, Vi Công
Tín, Hoàng Anh Minh, để ông ta về báo cáo.
Tống Đan Thần nhận thấy kế hoạch cũ không còn ổn, đã tự ý đổi kế
hoạch khác, nên ông ta cầm phải tường trình lại được lý do kế hoạch cũ
không được. Ông ta cần bản tường trình đầy đủ lý lẽ cũng như dẫn chứng.
Nhưng Tống Đan Thần cũng có việc khác quan trọng hơn, là nhân cơ hội này tiếp xúc sâu hơn 3 người, Dương Quốc Lộ, Dương Ánh Hồng và Vương Vĩnh,
xem xem nên ra tay từ ai trước.