Đoàn thuyền buôn với lượng hàng lớn bắt đầu đi tìm bến đỗ mới để thử
rao bán hàng hóa, sau khoảng 2 ngày đường là tới bến tiếp theo. Dân
Chiêm Thành đất gần biển, ít màu mỡ, hay phải ra biển đánh cá và mở cảng trao đổi hàng hóa để lấy lương thực. Có điều, lần này, đoàn thuyền vừa
vào cảng, còn chưa có kịp thông báo với quan coi cảng, thì vị quan này
đã ra tận nơi chào đón. Ông ta tự giới thiệu tên là Vita Katra, quan coi cảng Jitavi này.
Theo lời ông ta giải thích, việc đoàn thuyền buôn này đi qua khu cảng Pucomu trước đã được quan nơi đó báo về đây. Lúc đoàn thuyền mới tới,
đem ra hàng hóa mới nhưng số lượng ít nên quan coi cảng kia lại không
chú ý, tới khi họ đi rồi thì mới kịp nghĩ ra là đoàn thuyền đi chào
hàng. Với người Chiêm Thành, hành động này họ đã gặp nhiều, có nghĩa là
một vùng đất mới nổi về công thương do chưa biết hàng có bán chạy không, thuê thuyền mang hàng đi bán, bán chạy thì tiếp, không thì chuyển hướng khác. Chiêm Thành giàu mạnh nhờ ngoại thương, nếu mất một khách hàng
tương lai thì sẽ là sai lầm không thể tha thứ. Vì lẽ đó, vị quan coi
cảng đã vội cho người tới báo tin cho ông ta, để Katra tới biện giải với đội thuyền.
Những lời giải thích hợp tình hợp lý này không khiến bất kỳ ai trong
đoàn buôn ngờ vực kể cả Kiệt. Đã vậy, cả bọn chỉ là dân buôn, lần này đi cốt tìm chỗ bán hàng. đâu suy nghĩ sâu xa gì. Vì vậy, khi vị quan coi
cảng cẩn thận dò hỏi một vài vấn đề liên quan trong lúc đi coi hàng, mọi người cứ một năm một mười kể hết. Chẳng mấy chốc, Katra đã nắm được hết mọi vấn đề liên quan, cũng như xem hết hàng hóa. Ông ta mời họ tới phủ
ăn bữa cơm, thưởng thức những món ăn đặc sản tại vùng, giới thiệu các
thương nhân này với thương nhân lớn quanh cảng, sẵn sàng trao đổi thẳng
thắn về cách bán buôn. Chủ khách vì thế đều tận hứng vô cùng. Các cuộc
trao đổi này dẫn tới việc đoàn buôn chưa muốn xuất hết hàng hóa tại nơi
này mà muốn đem hàng đi xa hơn một chút, vì với một nơi chắc chắn có thể bán hàng, thì để sau này từ từ tới, bây giờ hãy tiến xa thêm chút nữa
đã.
Nghe những thương nhân nói xong, quan coi cảng cũng không hề phiền
lòng, đạo lý này ông ta hiểu rõ. Thậm chí ông ta còn tiếp đãi cẩn thận
hơn, dặn họ nhớ mang nhiều hàng tới đây chút chút. Các thương nhân nghe
vậy đều đồng lòng hứa hẹn. Để mua vui cho đám người này, vị quan coi
cảng còn gọi ra mấy cô gái Chiêm Thành múa hát, dù không ông nào hiểu
tiếng Chiêm, nhưng điệu hát múa mới lạ, cộng thêm việc con gái Chiêm ăn
mặc trong lạ mắt, kín kín hở hở, ông nào cũng nhìn tít cả mắt.
Các cô gái Chiêm Thành nhanh chóng múa hát xong, tới rót rượu mời
khách. Rượu thời này ủ vừa, độ rượu không cao, có vị ngọt nhẹ, không dễ
say nên coi như kiểu uống Strongbow vậy thôi. Kiệt cũng thoải mái uống
vài ly. Lúc này, một cô gái xinh xắn đi tiếp rượu vài người, lại tới chỗ Kiệt mời rượu. Vừa rót rượu cho Kiệt xong, cô ta liền sà vào người cậu, ôm lấy Kiệt. Hành động này làm Kiệt giật mình, vội giữ tay cô ta lại.
Nhưng khi nhìn quanh, đã thấy mấy người khác ôm ấp, thậm chí sờ mó lung
tung rồi. Cô gái Chiêm Thành này có thể coi như xinh xắn nhất, vóc dáng
đẹp nhất, và người có mùi hương thơm mà ngửi thôi cũng thấy thích rồi.
Nhưng Kiệt cười và lắc đầu, cậu giữ chặt cô gái ở bên nhưng không làm gì cả, chỉ cầm chén rượu rồi uống thôi. Cô gái thấy Kiệt kiên quyết như
vậy, cũng không dám làm gì thêm, chỉ thỉnh thoảng lại dựa vào người cậu
mà thôi.
Sau buổi tiệc, Katra còn tặng mỗi thương nhân lớn một cô gái để hầu
ngủ, trừ Kiệt ra thì không ai không nhận. Đợi người đi hết, Katra lập
tức đi ngay vào trong phòng họp riêng của mình, nơi đây đã có mấy người
chờ ông ta. Đó là người lính hầu theo ông ta từ chỗ cảng cùng cô gái đã
ngồi uống rượu với Kiệt.
- Hai người thấy thế nào?
- Đây là một đoàn thuyền buôn thật sự. Thuyền tuy được trang bị khí
giới, nhưng là để tự vệ thôi, đi buôn mà không mang khí giới mới là lạ.
Còn hai con thuyền đi trước là thuyền của lũ cướp biển, nhưng cũng chở
hàng, có lẽ là chuyển qua đi buôn rồi.
- Chỉ có một điều lạ lùng thôi!- Cô gái lúc này mới nói- Gã thanh
niên tôi định quyến rũ, hắn thực sự rất lạ. Hắn không bị nữ sắc của tôi
mê hoặc.
- Vậy thì sao chứ, đó chỉ là một tên thiếu niên. Có lẽ hắn chưa thực
sự phát dục hoặc là thiếu nam tính chả hạn.- Gã đóng vai người lính hầu
cười.
- Hắn là người luyện võ, khí huyết cương phương, lúc tôi mới ôm lấy,
hắn có phản ứng sinh lý, nhưng hắn kiềm chế được. Đây là một người rất
biết kiềm chế tính dục, kể cả khi mà những người khác thản nhiên hưởng
dụng các cô gái khác mà người này vẫn không theo. Thương nhân không phải dạng này, không theo thời thế thì làm sao có thể làm ăn buôn bán được.
- Hừm, cũng đáng để tâm đó, để ta cho người tìm hiểu thêm về kẻ đó.
Manpada, anh tiếp tục tiếp xúc với những kẻ kia, tìm cách đưa người của
ta lên đó, thậm chí nếu có thể thì về được tới tận địa bàn của chúng.
Còn Shica, cô dặn các chị em tìm cách do thám đám thương nhân này, tìm
xem liệu có gì đáng nghi không?
- Vâng thưa đại nhân.
Mĩ nhân cùng sự thịnh tình của Katra đã kéo đoàn thuyền neo ở cảng
thêm 5 ngày, đủ để tin tình báo từ cảng Pucomu về tới đây, cộng thêm
những điều các cô gái khác quan sát được trên các con thuyền, cho phép
Katra tính ra một số thông tin cơ bản. Từ đây, mối nghi ngờ của họ nhắm
vào Kiệt. Họ thấy những người của làng Hồng Bàng làm việc vô cùng kỷ
luật, ba người vệ sĩ phụ trách an ninh cho Kiệt trông cứ như quân sĩ, uy của Kiệt không như uy của người chủ với người làm thuê, mà như trưởng
quan với binh sĩ,… Một câu hỏi đặt ra, có phải Kiệt là quan binh tới để
thu thập thông tin.
- Cái khó là ta không thể nghe lén bất cứ điều gì chúng trao đổi, nhất là tên trai trẻ Hoàng Anh Kiệt kia!
- Với tin tình báo kiểu này, rất năm ăn năm thua, có thể hắn là gián
điệp bọn Nam Giao Đô Ty cử tới để chuẩn bị cuộc xâm lược, mà cũng có thể không?- Katra lắc đầu
- Thà giết nhầm hơn bỏ sót!- Manpada đấm một phát thật mạnh xuống mặt bàn, đề nghị
- Khó! Chúng có 4 thuyền, hơn 200 người, phân nửa số đó có năng lực
tự vệ cao, đem quân trong cảng ra đánh có khi không thể diệt gọn, mà như thế, tôi sợ rằng...!- Katra lắc đầu phản đối. Đem quân tới đánh giết
thương nhân khi chứng cớ chưa rõ ràng, nhất định làm các thương nhân
khác sợ hãi, tin tức lan truyền ra, ai còn dám tới.
- Vậy vu cho chúng một tội là xong! Bọn khốn Nam Giao chuẩn bị đánh tới rồi, là chiến tranh đó.
- Manpada, anh quá mức rồi! Hiện tại tình báo của ta cho thấy hai
vùng gần ta nhất là Trấn Hoài Nhân và Phủ Tân Bình đều chưa tích lương,
nghĩa là đại quân chúng chưa điều động, tin cũng nói rõ rằng chỉ khi nào Học Phủ trên Trấn Nam Bàn ổn định, việc giao tiếp giữa dân xuôi và dân
trên đó xong, chúng sẽ mua chuộc một phần thủ lĩnh trên đó để mở đường,
mới có chiến tranh. Vì thế, chưa phải vội.
- Đúng đấy!- Katra vội đồng ý cách này.
- Katra, ông tìm cách để chúng tôi có thể lên thuyền chúng mà xem
xét, theo chúng đi xa hơn, được chứ?- Shica đề nghị một phương án nhẹ
nhàng hơn.
- Cô định làm gì?
- Trước mắt là xác định được tên trai trẻ đó có phải kẻ thù như ta
nghĩ không, phải thì.... Sau là nếu như không phải, ta tương kế tựu kế,
theo đoàn buôn này tới chỗ chúng nằm vùng. Chỗ buôn bán luôn tấp nập
người, ta cử gián điệp ở đó khó bị phát hiện lắm.
- Shica quả là suy nghĩ chu toàn.!- Quan giữ cảng Katra hồ hởi nhận lời, rồi đi ngay.
- Hừ, cách nghĩ đàn bà!- Manpada khịt mũi
- Anh nên hiểu chuyện một chút, tại sao lúc này chúng ta lại được cử
tới đây, hai ta chứ không phải một. Vì tính anh quá nóng nảy và hiếu
chiến đó. Hơi tí đòi đánh đòi giết! Nếu làm loạn, thương nhân sợ hãi
không tới đây thì sẽ không có tiền, không có lương, lúc đó đừng hòng mộ
quân đi được!- Shica quắc mắt nhìn Manpada.
Cách đây không lâu, các vị vua Chiêm Thành nhận được một mật tin từ
tận phía bắc Nam Giao Đô Ty, tin báo rằng có một kế hoạch quân sự chuẩn
bị được triển khai nhằm vào các nước Chiêm Thành. Qua một thời gian
nghiên cứu, tin tình báo này cơ bản được xác nhận là thực, bởi vì trên
lãnh thổ Nam Giao Đô Ty quả thực đã có những hành vi y như trong tin
tình báo cung cấp, nhất là sự kiện Trấn Nam Bàn khôi phục Học Phủ. Ngoài ra, thế lực cung cấp tin tình báo này cho họ, không phải là đội tình
báo của Chiêm Thành, mà là một thế lực người Bách Việt ẩn trong đội ngũ
ngụy quan tại Nam Giao Đô Ty. Nam Giao Đô Ty được lập trên cơ sở tiêu
diệt nước Bách Việt, nên hiển nhiên sự chống đối vẫn tồn tại rồi. Trước
nguy cơ bị xâm lược, các vua chúa và quý tộc Chiêm Thành một mặt âm thầm chuẩn bị võ bị, mặt khác phải cố gắng ổn định kinh tế, chuẩn bị thời
gian chiến tranh trong việc bắt gián điệp, thì cũng vừa phải giữ cảng
hoạt động ổn định.
Katra trên đường về phòng nghĩ rất lâu mà chưa có kế gì cài người lên được trên thuyền đoàn buôn. Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy người con
trai út vừa 16 tuổi của mình. Thằng út nhà ông ta tên Majuvaman, một
thằng phá gia chi tử chính hiệu, không chịu học hành làm chức quan nào,
cả ngày chỉ cậy gia cảnh đi buôn rẻ bán đắt kiếm lời. Thấy con trai tay
cầm bọc tiền, Katra đoán thằng con lại đi mua bán kiểu mất dạy với ai đó rồi. Toan mở miệng mắng con, thì lão chợt nghĩ tới một lý do cực chuẩn.
Hôm sau, Katra dẫn thằng con út này cùng Shica tới chỗ đoàn buôn, nói giả là có việc muốn nhờ. Lão bảo rằng thằng con lão lêu lổng, suốt ngày chỉ cậy tiếng bố mà buôn bán lếu láo, sau này lão già, con lớn thay
thế, e rằng khó sống, nay nhờ họ cho đi buôn cùng, học được thực tài.
Lão cũng không xin đi nhờ không, cũng bảo con mang ít hàng, tiền theo
cùng.
Đoàn buôn nghe xong thì tính toán một hồi, thấy cũng được, có con
cháu tay quan này theo cùng coi như cũng sẽ đỡ lằng nhằng việc giao
thiệp với quan lại nơi khác, đã thế nó cũng chẳng theo không mà cũng đi
buôn. Mà vụ này làm tốt, có khi kéo được cả mớ mối làm ăn chứ chẳng
chơi. Thế là họ đồng ý cho cu cậu Majuvaman này đi theo cùng, và cũng
chẳng ai thắc mắc vụ Shica, ai cũng đoán là nữ tì thiếp thân. Mà hai
người này gần như ở chung phòng luôn, có điều Shica ngủ giường một mình, Majuvaman phải nằm đất. Chức quan của Shica ngang chức bố nó, võ nghệ
lại cực cao, bố bảo nó cũng không dám mạo phạm.