Hôm nay, Phố Đêm, con phố làm ăn phát đạt nhất quân trị An Lạc vẫn mở cửa làm việc bình thường, khách đến và đi vẫn đều đều, nhưng không ai
biết được rằng hôm nay nơi này sẽ đón chào một vị khách đặc biệt có thể
làm thay đổi nơi này mãi mãi.
Kẻ đó tới Phố Đêm như bao người khách khác, ăn chơi vui vẻ, và khi
hắn ta còn đang mải thưởng cho những cô gái tiếp rượu vài đồng tiền bằng bạc, thì căn phòng hắn đang ngồi bị mở toang, một đám người bước tới,
khiến cuộc vui bị gián đoạn. Mấy cô gái sợ hãi nép sang bên, nhưng tên
khách cứ ngồi thản nhiên uống rượu, còn định ôm mấy cô này vào lòng chơi tiếp.
- Đi ra ngoài đi!- Một người đàn ông nói với mấy cô gái, rồi ra hiệu
đám người đi cùng ra ngoài chốt cửa cẩn thận. Xong xuôi, đảm bảo không
có người nghe được cuộc nói chuyện, ông ta mới ngồi xuống, nhìn thẳng
vào vị khách. Người khách bị nhìn chằm chằm như thế cũng không vội vã
gì, cứ tà tà uống rượu, ăn đồ nhắm. Sau cùng, người đàn ông kia phải mở
lời trước- Mi muốn gì?
- Ôi, ông chủ Xưởng thật sự là! Dù gì hai ta cũng là người quen cũ,
phải không ông chủ Lã Xưởng!- Vị khách ngả ngớn nói cười, ánh mắt nhìn
Lã Xưởng đầy vẻ trêu người
Giọng điệu tên khách đầy vẻ giễu cợt khiến Lã Xưởng nóng máu, nhưng
nghĩ tới bức thư hắn gửi tới chỗ ông ta, Lã Xưởng phải nhịn. Tên này là
Watanabe Ebisu, vâng chính là tên Ebisu đã từng chỉ huy quân đánh cướp
làng Hồng Bàng dạo trước, rồi lại hợp tác với làng Hồng Bàng gần đây.
Hắn cũng từng được thuê bởi Lã Xưởng để thực hiện một nhiệm vụ bí mật,
đó là giết chết Dharam Po để cướp chuyến hàng giao dịch với đám Chu Văn
Bàn hòng gây họa cho Kiệt, lại còn xử tử luôn tên này vì những giao dịch bí mật của cả hai ( quay lại đọc các chương từ 118 đến 125 sẽ rõ hơn).
Lúc đó, Lã Xưởng không lộ diện mà cho người trung gian làm hộ, không ngờ Ebisu vẫn có cách tìm hiểu mọi chuyện và dọa đem chuyện này ra nói với
Hoàng Anh Kiệt hoặc người nhà Dharam Po.
Ngày xưa khi Lã Xưởng dùng kế này, ông ta nghĩ một phát ăn ngay, đánh cho Kiệt thê thảm, phải quỵ lụy mình, nên không lo cậu ta biết tới việc này, còn người nhà Dharam Po thì là dân Chiêm Thành, chẳng phải lo
chúng tìm tới vì khoảng cách xa xôi. Nhưng giờ đây, Kiệt và làng Hồng
Bàng đã hùng mạnh tới mức lão ta phải sợ hãi, nên nỗi lo bị tính sổ đã
buộc lão phải sợ Ebisu.
- Mi muốn gì? Nếu muốn tiền, ta có thể cho mi một ít, không thể quá nhiều được đâu!
- Bọn ta muốn tiền, đúng vậy! Nhưng không phải một ít, mà là rất
nhiều! Bọn cướp biển như chúng tôi, sống trên đầu sóng ngọn gió, băng
qua mũi tên hòn đạn, giờ đã sợ rồi, chỉ mong có cuộc sống an vui hơn. Và muốn thế, thì cần rất nhiều tiền.
- Nếu vậy, thà mi giết ta đi còn hơn.- Lã Xưởng nhảy dựng lên.
- Ôi trời ơi, giết ông thì bọn này móm à. Bọn tôi đâu ngu tới vậy. Và bọn tôi cũng chả cần tiền của ông. Chúng tôi chỉ muốn không phải sống
đời cướp biển nữa chứ đâu bảo là lên ăn bám ông bạn đâu.
- Thế rốt cục mi muốn gì, xổ toẹt ra đi, úp úp mở mở.
- Thấy mấy thứ này chứ!- Ebisu lôi ra mấy món hàng, từ cốc chén kim
loại, điêu khắc tinh xảo, tới những món vải vóc dệt hoa văn lạ mắt, rồi
thì cả những loại hoa quả kỳ dị- Tôi muốn làm ăn chân chính một chút. Dù gì thì đám cướp biển chúng tôi cũng có thuyền, có thể đi tới những chỗ
xa xôi để mua hàng quý hiếm về trao đổi và dù không làm cướp biển nữa
thì nguồn hàng tích trữ khi đi cướp cũng như việc mua hàng từ các toán
cướp khác đều dễ dàng, nên ông có thể xem như chúng tôi là một nguồn
hàng dồi dào, khó kiếm.
- Hàng rất tốt!- Lã Xưởng kiểm tra hàng một hồi thì gật gù- Mi có thể mang được bao nhiêu hàng hóa thế này tới đây, giá trao đổi thế nào?
- Ồ, có lẽ ông hiểu nhầm chỗ nào đó thì phải?
- Hử?
- Ông đâu phải đối tác làm ăn với bọn này chứ?- Ebisu cười nhạt- Ông
bạn làm ăn Dharam Po của ông do bọn tôi tự tay xử lý, nên làm ăn với ông thì bọn này xin kiếu! Nhé!
Bị nói thẳng vào mặt một việc như thế, Lã Xưởng giận tím mặt lại,
nhưng biết làm sao được bây giờ, tên cướp biển này nhìn như đang chọc
giận lão, thực ra lại là uy hiếp lão đó. Vụ Dharam Po này mà lộ ra, nhất là với Hoàng Anh Kiệt là lão mất ăn mất ngủ mất.
- Mi muốn làm ăn với ai?
- Ông thật là kém thông minh đó Lã Xưởng, thảo nào ra một đòn ngu
xuẩn thế. Tôi đã tới Phố Đêm này, thì còn định tìm ai để hợp tác nữa.
- Mi điên sao, vị đó là quan lại, mi là cướp biển.
- Tôi từng nghe câu ca dao mà dân Bách Việt các ông truyền tai nhau:
Con ơi nhớ lấy câu này, cướp đêm là giặc cướp ngày là quan. Tôi và ông
ta coi như đồng nghiệp đó!- Ebisu cười ha hả, nói giỡn mấy câu, thế rồi
đột nhiên nghiêm sắc mặt lại nhìn Lã Xưởng- Cơ bản chuyện tôi cần nhờ
ông là vậy, làm giúp nhé!
Nhìn Ebisu như này là Lã Xưởng biết hắn đuổi ông ta đi rồi. Lã Xưởng
hít một hơi, đứng dậy đi ra ngoài. Tất nhiên, Lã Xưởng sẽ không ào ào đi tìm Phú Tăng An ngay, vì như thế sẽ phải trả lời câu hỏi tại sao hắn và Ebisu quen biết. Ngẫm qua ngẫm lại một hồi, Lã Xưởng nghĩ ra một cách.
Hắn tới tìm cha con Thái Chí Phú. Lấy lý do phát hiện tên khách sộp tới
mua hàng với mình, Lã Xưởng bảo Thái Chí Phú cử thêm người ra tiếp đón,
moi thêm tiền.
Dù gì, cả hai cũng đang cùng phụng sự chung một người, lại có chung
kẻ thù là Hoàng Anh Kiệt và làng Hồng Bàng, nên vẫn đôi lúc giúp nhau,
Thái Chí Phú không quá ngờ vực gì. Đích thân lão mang các em này tới chỗ Ebisu, rồi mắc nối hai bên với nhau. Lão nói riêng với Ebisu rằng, lão
tuy cũng có chút quen biết Phú Tăng An, nhưng muốn được bàn việc với vị
này, tốt nhất là qua Thái Chí Phú là hay hơn cả, bởi Thái Chí Phú từng
là kẻ biết đâm chém mà lấy giang sơn, máu liều cao, chắc chắn là đối
tượng hợp lý để mở lời trước. Lão thì sẽ kiếm mọi bề thúc đẩy vụ làm ăn
này.
Ebisu ngẫm nghĩ một hồi, cũng đồng ý. Bề nào họ cũng lắm thời gian.
Ebisu tiếp xúc với cha con Thái Chí Phú vài lần, đôi lúc nhờ họ tiêu thụ dùm những đồ vật có được từ hồi làm cướp biển, hai người này nhìn qua,
biết là đồ không sạch, nhưng đâu ai chê tiền bẩn. Có ô dù thần thế của
Phú Tăng An, họ Thái cứ chấp nhận nhận hàng, chỉ xin chút công đổi tiền. Được hơn ba tháng Ebisu chính thức lộ mặt, thể hiện quan điểm muốn làm
ăn lâu dài, như cách đã nói với Lã Xưởng, song nhã nhặn hơn, vì hai bên
cũng không có vấn đề riêng nào.
Đúng như Lã Xưởng nghĩ, cha con Thái Chí Phú không lo lắng gì cả, đi
đề xuất với Phú Tăng An ngay. Tới nay Phố Đêm của quận trị An Lạc đang
không ngừng phát triển, mang lại vô số tiền tài cho chủ nhân thực sự của nó Phú Tăng An, nhưng đồng thời cũng khiến làng Hồng Bàng có cơ hội
phát triển. Bất kỳ thương nhân nào tới nơi đây hưởng thụ cũng sẽ thành
một mối làm ăn với làng Hồng Bàng. Biết sao được, sức mạnh của nền công
nghiệp và kỹ thuật tiên tiến đã giúp làng Hồng Bàng có sản phẩm trội về
lượng và chất, tới nỗi ai cũng ham buôn bán cùng. Với hiềm khích của hai bên, làng Hồng Bàng hiển nhiên không để Bang Bất Lương cùng Lã Xưởng sơ múi được chút gì, nên cũng bức bối. Bây giờ, họ có một cơ hội làm ăn
thêm, ngu gì không làm nhỉ? Hàng của Ebisu đưa ra rất tốt, chỉ ngại ở
chỗ nguồn gốc không rõ ràng nên khó tiêu thụ, giờ vào Phố Đêm, được Phú
Tăng An hỗ trợ, hàng lậu, không rõ nguồn gốc giờ được cấp nguồn gốc, lại giao dịch ngay trong Phố Đêm, không ai can thiệp được. Chẳng mấy chốc,
đám người Thái Chí Phú, LÃ Xưởng đã dùng nguồn hàng này thu hút được một lượng lớn khách về phía mình. Các khách hàng này trong tay cũng có một
lượng hàng hóa lớn, vào đúng loại mà Ebisu cần tới, như là gạo, muối,
thực phẩm, hàng tiêu dùng,...
Hành động này cũng chẳng giấu làng Hồng Bàng được lâu, khi mà một
lượng lớn khách hàng của họ đột nhiên giao dịch ít đi hẳn. Làng Hồng
Bàng cho người nghe ngóng thì biết được vụ việc liên quan tới Ebisu. Các nhân viên của làng vội vàng tìm tới chố Phú Tăng An để hi vọng ông ta
đòi lại công đạo cho họ, sao lại có chuyện cướp trên giàn mướp thế được
nhỉ?
Thấy làng Hồng Bàng luống cuống kiểu này, Phú Tăng An rất vui, vì
càng như này thì bọn chúng sẽ càng phụ thuộc vào ông ta hơn. Thế là Phú
Tăng An nhắc lại điều làng Hồng Bàng từng nói, là để các bên cạnh tranh
nhau, có vậy mới thúc đẩy sự phát triển. Nhìn mặt đại diện làng Hồng
Bàng dài ra mà lão khoái. Tất nhiên sau đó lão cũng nhấm nháy bảo sẽ tìm cách.
Phú Tăng An nói vậy, đại diện làng Hồng Bàng ở phố đêm ra về, ít lâu
sau mang quà cáp tới biếu xén, lại xin tăng cống nạp, lúc này lão Phú
Tăng An liền gọi đại diện làng Hồng Bàng tới gặp mặt Ebisu để thảo luận
việc mua hàng. Theo ý lão, Ebisu cũng đang cần một nguồn hàng dồi dào,
phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu làng Hồng Bàng chịu trích một phần từ tiền lời khi trao đổi với Ebisu, thì lão sẽ tác động vào vụ này. Đại
diện làng Hồng Bàng ngẫm nghĩ một hồi, chấp nhận trao một phần lợi
nhuận. Thế là Ebisu và làng Hồng Bàng chính thức làm ăn với nhau.
Khi Thái Chí Phú cùng Lã Xưởng mặt mày bí xị tới, lão lấy một phần
tiền của làng Hồng Bàng bỏ ra để an ủi chúng, rồi đuổi khéo chúng đi.
Nói thật, làng Hồng Bàng dù gì cũng là người trong nhà, thứ hai là nguồn hàng của làng Hồng Bàng dồi dào thực sự, như thế là vụ trao đổi giữa
hai bên này sẽ kéo dài liên hồi, tiền lão thu được cũng nhiều như vậy,
có gì mà không để nó xảy ra. Còn đám Thái Chí Phú và Lã Xưởng, căn cơ
không vững bằng, tìm được mỏ vàng cũng không giữ được, trách ai.
Phú Tăng An khoái chí với khoản tiền mình kiếm được, Lã Xưởng và Thái Chí Phú giận giữ vì công sức bấy lâu lại làm lợi cho làng Hồng Bàng,
đại diện làng Hồng Bàng trên Phố Đêm bực mình vì lại mất tiền cho Phú
Tăng An, còn Ebisu thì âm thầm sợ hãi. Tất cả những gì xảy ra từ đầu tới giờ chính là màn kịch để hợp thức hóa việc đưa hàng hóa của làng Hồng
Bàng tới được thuyền của Ebisu để bán buôn ra hải ngoại. Như trong cuộc
họp làng mà Kiệt tổ chức, nguy cơ bão hòa thị trường đã hiển hiện, muốn
tránh việc đứt gãy chuỗi kinh tế thì phải mở rộng thị trường ngay.
Đường xá giao thông thời này không tốt, các trạm thu thuế mọc ở mọi
nơi luôn sẵn sàng đánh vào các chuyến xe, mười đồng lời thì mất năm sáu
đồng đóng thuế dọc đường, vô cùng thất lợi. Chỉ có đi buôn ngả đường
biển thì may ra được lời lãi. Ngặt nỗi làng Hồng Bàng chưa đủ sức đóng
thuyền lớn để đi buôn, cũng không có thủy thủ đoàn giàu kinh nghiệm, và
quan trọng nhất là không có giấy phép đi buôn đường biển.
Vì thế, nhân có mỗi quan hệ với Ebisu, Hoàng Anh Kiệt chủ động đề
nghị dùng đội thuyền cướp biển của Ebisu chở hàng của làng Hồng Bàng đi
bán với các vùng. Thế nhưng, có người phản đối, nói rằng Ebisu là tên
cướp biển, chẳng may hắn nuốt gọn số hàng đó, thì sao? Chẳng lẽ ta báo
quan rằng ta buôn hàng với bọn cướp biển sao? Ebisu là cướp biển, thuyền chúng hay vào đây, ắt có kẻ thấy được, chẳng may quan quân biết được
thì lợi bất cập hại? Lại có người lo rằng Ebisu chẳng cướp, nhưng hắn ép giá cả, ta khó mà theo nổi. Lo lắng này thực sự không sai, vì thế, Kiệt quyết định chấp nhận mất chút lệ phí trung gian, để Ebisu làm ăn với
mình dưới sự dắt mối của một người có uy quyền là Phú Tăng An. Có cái
quyền uy của Phú Tăng An, Ebisu sẽ khó bị lợi làm mờ mắt mà làm điều ngu xuẩn như ép giá, ăn hàng không trả tiền mà tại Phố Đêm nay, quan quân
nào dám tới xét chứ.
Để Ebisu chấp nhận cuộc chơi, Kiệt thẳng thắn với hắn ta trước, nói
rõ lợi ích hắn đạt được nếu chấp nhận làm theo. Đó là hiển nhiên Ebisu
có thể kiếm được công việc tốt hơn đi làm cướp biển, lợi nhuận ổn định,
được đảm bảo tốt. Tiếp đó, dù Ebisu có muốn mở rộng thế lực cướp biển
cũng cần nguồn lương thực ổn định, các loại vật tư,... mà khi đã có mối
với Phú Tăng An thì thứ này dễ kiếm vô cùng. Sau chót, Kiệt tung ra đòn
quyết định: một năm hỗ trợ về thuốc nổ, giá cả ưu đãi, làng Hồng Bàng
chế được bao nhiêu thì gia hắn bấy nhiêu... Vũ lực là quyền uy của bọn
cướp biển, nên Ebisu hiển nhiên đồng thuận.