-Đánh nhau to rồi cha ạ! Hai tộc mọi trên này đang dàn quân tại Di Bà để hỗn chiến!
- Đánh nhau thì đánh nhau, có gì mà phải lo. Mọi đánh mọi chứ mọi có đánh mình đâu.
-Cha quên rồi à! Đám mọi đó là nguồn thu nhập của chúng ta đó! Nếu chúng
đánh nhau to, chết nhiều quá thì ta lấy tiền đâu mà tiêu!- Vương Vĩnh
nhắc
-Bỏ cha, tao quên béng mất! Cho gọi mấy tên chỉ huy lại đây ngay!
- Con cho người gọi rồi, các bách quân trưởng trong quân trung tâm đã có
mặt, ngũ bách quân giáo úy của 3 đội kia đều chưa tới, chỉ có người của
đội quân trung tâm là ở đây thôi!- Vương Vĩnh thì thầm.
Sau khi
chinh phục Bách Việt, chuyển thành Nam Giao Đô Ty, Đại Hoa rất triệt để
trong việc khống chế vùng đất này, họ chia rẽ dân Bách Việt theo nhiều
cách và triệt tiêu khả năng phản kháng của vùng này bằng cách không cho
các ngụy quan Bách Việt được phép mua chức quan chỉ huy quân đội, thậm
chí một bách quân trưởng nhỏ ngoi bảo vệ Huyện Sơn Hải như Lý Sử A cũng
phải là dân Đại Hoa. Thế nhưng, Đại Hoa sau khí lập nên Nam Giao Đô Ty,
cũng nhanh chóng bành trướng thêm, nạp thêm những Trấn- khu vực xa xôi
hẻo lánh, quan quân khó kiểm soát. Đây cũng là chỗ màu mỡ ít, nên ít ai
chịu tới chỉ huy quân đội, thành ra ngụy quan Bách Việt có thể mua chức
quan chỉ huy quân đội. Xong, tại mọi thời điểm, các chỉ huy Bách Việt
đều bị phân chia quyền lực nghiêm trọng thông qua phương thức phân phối
quân sự lúc này tại Nam Giao Đô Ty. Thấp nhất là lính, 10 lính lại một
thập, có một thập quân trưởng, 10 thập gộp lại thành một bách, bầu một
thập quân trưởng lên làm bách quân trưởng, bách quân trưởng vừa chỉ huy
đội 10 người của mình, vừa chỉ huy 9 thập quân trưởng khác. Cứ 5 bách
hợp lại thành một trại, bầu một bách quân trưởng thành ngũ bách quân
giáo úy, tay này chỉ huy bách của mình và các bách quân trưởng khác.
Vương Vĩnh cậy uy bố vợ, được bầu chức này, hiện đang cầm 100 quân dưới
trướng và làm luôn ngũ bách quân giáo úy ở trại chính. Lên nữa có thể là thiên quân giáo úy hoặc trực tiếp là nhị thiên quân tướng, tùy theo sự
phân phối của cấp cao nhất. Ở vùng này, do cứ mỗi 500 quân lại chia ra
đóng 4 trại, trại chính là nơi ở của nhị thiên quân tướng, còn 3 trại
kia đóng tại các nơi hiểm yếu để phòng bị quân mọi đánh lén tận diệt
quân phòng vệ.
- Các vị, theo tin báo về, có hai toán mọi đang
dàn trận để tranh giành một khu rừng. Theo tình hình mới nhất, không có
khả năng chúng đàm phán xong xuôi, xung đột là chắc chắn. Nếu có xung
đột, thậm chí xung đột lớn, e là ta sẽ mất một khoản phụ trợ đó.- Vương
Vĩnh bắt đầu cuộc họp
Quân đội của Dương Quốc Lộ là quân phòng vệ của Bắc Bình và Nam Bàn, tuy nhiên lương của quân đội hầu như không đủ
để khiến người ta chịu khó nhọc lên đây vậy. Có một nguồn thu nhập khác, phong phú hơn nguồn lương chính, là nguồn cống nạp của các thế lực lớn
trên này cho họ để đảm bảo sự giao thương hàng hóa giữa Châu Bắc Bình và Trấn Nam Bàn. Nam Bàn là một vùng đất rộng lớn, nhiều loại sản vật quý
hiếm, tuy nhiên không có các loại khoáng sản quan trọng như là mỏ sắt,
muối, … nên hay phải đi nhập bằng cách đổi hàng hóa. Quân phòng vệ có
quyền đảm bảo an ninh trật tự, ví dụ như phát hiện có loạn thì đóng chợ
trao đổi để chuyển trạng thái phòng ngự, nên dựa vào điều này để bắt
chẹt, ép các tộc nào muốn trao đổi hàng hóa thì phải đóng một khoản thuế thường bằng sản vật thu hoạch được. Có khoản thuế này rồi, sẽ được phát một chứng từ để ra vào chợ mua bán đồ, ai cống càng nhiều thì càng được mua nhiều, cống ít mà đòi mua nhiều sẽ bị xét nét vô cùng nghiêm trọng, hàng khó đi khỏi chợ nổi.
Tuy vậy, nếu hai thế lực nào đó đánh
nhau, thương vong gây ra, sẽ khiến người chết, người bị thương, dân số
thụt giảm. Dân số thụt giảm nghe thì có hại với thế lực đó, nhưng cũng
có hại với cả quân phòng vệ, vì người ít đi thì thế lực đó sẽ đỡ phải
mua thêm đồ, phải đóng ít thuế vào chợ một chút, thu nhập của quân phòng vệ giảm. Thế nên, các chỉ huy quân phòng vệ rất không muốn dân mọi Nam
Bàn đánh nhau.
- Lý Lô, có thông tin gì nữa không?- Vương Vĩnh
quay sang gọi bách quân trưởng phụ trách khu vực gần rừng Di Bà là Lý Lô lại hỏi chuyện xem tại sao lại có xung đột tới mức chuẩn bị đánh nhau.
Bách quân trưởng Lý Lô báo lại rằng hai bọn mọi tranh chấp là do Dram
Săng và Pu Klang cầm đầu, đang dàn quân ra ở vùng rừng Di Bà, tổng quân
số của bọn nó là 1000 người, nhưng chỉ có tầm 300 trai tráng là đánh
nhau được, còn lại là lũ đàn bà, trẻ em, người già ra hò reo cổ vũ. Trận xung đột này nổ ra là nhằm tranh đoạt một khu rừng, Dram Săng muốn đốt
rừng làm rẫy trong khi Pu Klang lại muốn bảo vệ nó, vì khu rừng là chỗ
săn bắt thú rừng rất tốt, một khi đốt đi thì muôn thú chạy đi, không săn được nữa.
-Hai đám này ai cống nạp nhiều hơn?- Vương Vĩnh hỏi,
chuyện này về cơ bản là lợi ích thôi mà. Nếu nhất định xung đột, họ sẽ
chọn bọn nào có lợi hơn để mà hỗ trợ gì đó.
×— QUẢNG CÁO —
-Gần như là tương đương, bởi vì đây đều là những thế lực lớn, cần nhiều tài nguyên, lượng trao đổi hàng hóa khỏi bàn.
-Vậy thì đánh tiếng cho chúng, để chúng tới nhờ ta phân xử đi!
-Cái này thì khó, bọn nó nếu muốn nhờ ta phân xử thì đã làm rồi, giờ đã dàn trận rồi thì tức là muốn tự giải quyết với nhau.
Dân Nam Bàn khi trước dùng bạo lực để mà giải quyết tranh chấp, rồi khi
quân đội miền xuôi lên đây, cũng từng có kẻ định nhờ sự trợ giúp của
quan quân miền xuôi, nhưng hậu quả khi nhờ cậy là một lượng lớn tài
nguyên phải bỏ ra, rồi bị kì kèo theo mãi, nên khoản thu vào không kịp
bỏ ra, lỗ chổng vó. Từ đó, họ quay về phương thức cũ là tự giải quyết
nội bộ với nhau.
- Hừ!- Dương Quốc Lộ liếc nhìn tất cả các chỉ
huy một lượt, xem xem họ có ý kiến gì không. Nếu để mặc đám dân mọi kia
tự giải quyết mọi thứ, uy tín của quân đồn trú sẽ suy giảm mất
-
Thưa đại nhân, tình hình này là do bọn mọi thấy quân ta vừa thay chỉ
huy, chúng nghĩ rằng đại nhân chưa quen tình thế, bèn nhân cơ hội này
làm tới.- Một bách quân trưởng khác là Trương Thừa trình bày.
- Vậy thì cho chúng nó một trận đi!- Vương Vĩnh vỗ bàn- Quân ta có hơn 2000 người cơ mà.
- 3 trại kia đều khó mà tụ quân, theo phong tục trên này, trừ phi là quân mọi tấn công, nếu không các trại lính không được hội họp!- Bách quân
trưởng Vì Công Toan nhắc nhở.
- Vậy ý các vị là mặc bọn nó làm gì thì làm, và coi khinh sức mạnh quân phòng vệ?
- Tất nhiên đó không phải ý của chúng tôi! Chúng tôi cũng là quân phòng
vệ, danh dự của quân phòng vệ là danh dự của chúng tôi. Bọn mọi đó coi
thường quân phòng vệ là coi thường từng người bọn tôi!- Tống Thang, bách quân trưởng cuối cùng nói- Chúng tôi nghĩ rằng ta cần hành động đáp trả ngay. Đó là cử người tới lệnh cho đám kia phải dừng tay lại, đợi sự
phân giải của chúng ta.
- Chẳng phải mấy người nói bọn chúng cậy
rằng cha vợ ta mới tới không quen việc binh ư? Nếu cho người tới gặp
chúng, chúng từ chối thì sao? Đánh sao?
- Đại nhân chỉ cần chứng
tỏ bản thân là được mà! Tổ chức một cuộc hành quân tới, thể hiện rõ
phong phạm quân nhân của quân phòng vệ với đám man di đó, cho chúng thấy quân ta tinh nhuệ ra sao.- Tống Thang giải đáp
- Xin mời đại nhân kiểm duyệt quân đội, chấn trọng uy phong quân phòng vệ.- Các bách quân trưởng đồng thanh hô to
- Được, vậy các chỉ huy hãy về kiểm tra lại quân trang quân bị, đốc thúc
quân sĩ, Vương Vĩnh, con cho người đi điều đình hai đám mọi. ×— QUẢNG CÁO —
- Vâng, thưa cha vợ!
Việc quân phòng vệ có ý can thiệp cuộc xung đột này không còn hiếm nữa,
nhưng đám người man không hề sợ hãi, chúng một mặt vâng vâng dạ dạ, mặt
khác vẫn cứ liên tục gây gổ, chuẩn bị cho xung đột quy mô lớn hơn.
Trong lúc này, Dương Quốc Lộ và Vương Vĩnh chính thức được học bài học về
việc làm quan nơi xứ lạ. Các bách quân trưởng thúc dục ông ta chuẩn bị
mang quân đi đe dọa đám người man bắt đầu lộ ra kế hoạch là vòi tiền.
Vòi tiền để tái trang bị quân bị- cán giáo mối mọi, cung tên lỏng, khiên giòn,... rồi thì binh sĩ liên tục than ốm than mệt, cần một cuộc khám
bệnh toàn diện và tạm tuyển quân mới. Rồi thì tư trang quá cũ, nếu cứ
mặc thì trông không khác gì quân ăn mày cả. Nghe đám bách quân trưởng
lôi hết từng ấy điều cần phải xuất chi phí ra xong, Dương Quốc Lộ suýt
chém người, Vương Vĩnh phải ôm chặt ông ta mới không có chuyện gì cả.
- Thả tao ra, để tao đi chém hết bọn chó đó!
- Cha ơi, ở đây quân mình không đủ năm mươi người, bọn nó cả năm trăm, cha làm vậy là dại rồi.
- Chúng nó dám làm gì đây?
- Lệnh cha đã phát tới 2 đám mọi, nếu mấy ngày nữa cha mà không thể làm
được chuyện như chúng chỉ, thì uy tín cha coi như vứt rồi, đừng hòng có
cơ hội lập uy tại đây. Thế thì bọn mọi sao còn sợ cha mà phải cống nạp.
Dương Quốc Lộ không nuốt nổi cơn tức, định dằn mặt đám kia mấy ngày nữa. Ai
dè trong thời gian này, bọn Dram Săng và Pu Klang thấy quân phòng vệ
không can thiệp, liền tổ chức đánh lớn, có chục người chết, mấy chục
người bị thương, quân Pu Klang thắng thế, khu rừng được giữ lại để bọn
chúng săn bắt, quân Dram Săng lui lại, thề phục thù lần sau. Thế rồi các vụ tranh chấp lớn nhỏ giữa các thế lực nổ ra liên hồi, rồi những thế
lực này vươn tay ra thâu tóm các buôn làng, bộ lạc nhỏ vốn chịu phụ
thuộc quân phòng vệ.
Thấy tình cảnh nguy cấp quá, Vương Vĩnh liều mình khuyên giải, Dương Quốc Lộ cũng chấp nhận thực tế. Sau đó, dưới sự hướng dẫn chính thức từ nhữngtên bách quân trưởng, Dương Quốc Lộ đã có
thể làm mọi thứ trơn tru hơn.
Đầu tiên là vay tiền, có mấy
thương nhân lớn ở Bắc Bình hay bán đồ mà quân trên này cần, họ sẽ cung
cấp đồ trước, rồi tính nợ để thu lại bằng thuế ở khu chợ mà quân phòng
vệ quản lý sau. Tiếp đó, các khoản tiền vay tuy được tính là chia đều ra cho Dương Quốc Lộ, Vương Vĩnh và 4 bách quân trơngr mỗi người nợ một ít vì vay vào việc chúng, nhưng phần của Dương Quốc Lộ và Vương Vĩnh tính
ra khá nhiều, bọn kia có công môi giới nên được giảm tiền vay ngay. Với
số tiền nợ này, coi như trong 2 năm tới, Dương Quốc Lộ không có được cơ
hội nào để mà tích lũy tiền cả.
Sau khi có tiền, những vấn đề sau đó dễ giải quyết hơn hẳn. Các bách quân trưởng vung tiền ra sửa sang
quân giới, lấy thêm lính trẻ- con cháu những người lính cáo bệnh lúc
trước. Đội quân này cùng Dương Quốc Lộ lập tức hành quân tới nơi đang
diễn ra một vụ xung đột, trấn áp mạnh nó trong phút chốc, giết vài người miền ngược quá khích và trật tự trên Trấn Nam Bàn quay lại ngay. Thắng
lợi dễ dàng này càng làm Dương Quốc Lộ giận dữ. Những tên bách quân
trưởng đó là cậy ma mới bắt nạt ma cũ với ông ta. Sợ còn ở đây thêm ít
lâu, ông ta sẽ chém hết bọn bách quân trưởng, Dương Quốc Lộ bảo Vương
Vĩnh ở lại trại, ông ta đi săn ít thú, rồi đi thăm Vi Công Tín mấy hôm
cho khuây khỏa tâm hồn. Vương Vĩnh hứa sẽ gắng sức, xin cha vợ cứ an
tâm.
Dương Quốc Lộ lên ngựa cùng đoàn tùy tùng đi mấy hồi, Vương
Vĩnh liền quay vào trong trại, gặp gỡ các bách phu trưởng kia. Hắn ta
không chút cáu kỉnh, trái lại mở tiệc rượu vô cùng vui vẻ với 4 người
kia. Hóa ra, Vương Vĩnh đã có sự thỏa thuận với 4 người này trong những
việc vừa qua. Là một người có tâm kế, ngay từ lúc lên đây, Vương Vĩnh đã kết giao được với những người cần thiết để biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hiển nhiên Vĩnh biết bọn mọi sẽ thừa cơ làm loạn, các chỉ huy thì vòi
vĩnh, quân đội thì tan rã. Hắn bèn nhân cơ hội này lập kế để từng bước
khiến Dương Quốc Lộ nản lòng thoái trí mà giao việc cho hắn, từ đây hắn
thay ông xử lý thực vụ rồi tiếp quản chức vụ nhị thiên quân tướng của
cha vợ. Thế rồi, khi mọi sự đã chuẩn chỉ, Dương Quốc Lộ sẽ được đẩy khỏi con đường này. Từ đầu tới giờ, Vương Vĩnh là một kẻ tham vọng không
nhỏ. Hắn thấy nếu cứ lẽo đẽo theo sau người cha vợ hay tự tìm đường
riêng thì thực quá mức chậm chạp, hắn phải tiến nhanh cơ. Và lấy toàn bộ gia sản nhà vợ làm của mình là cách nhanh nhất. Sóng gió phủ đời trai,
tương lai nhờ nhà vợ.