Dù mới mở ra không lâu, Trung tâm môi giới việc làm đã cướp hết người đang chờ việc ở trong chợ nhân công của Bang Bất Lương, đầu tiên là do
họ biết rằng nơi này được ngài Thành chủ Tri châu Lương Vũ Phong chống
lưng, kế đó là vì thái độ đối xử của người ở đây với họ, sau cùng là vì
tiền lương- dù đây là một lý do quan trọng khiến lượng người tới đây
nhanh hơn dự kiến của làng Hồng Bàng. Hai yếu tố đầu thì chả phải nói
tới, Lương Vũ Phong đã công khai việc ông ta kiểm soát Trung tâm môi
giới việc làm, và người làng Hồng Bàng xuất phát điểm là dân lao động,
tất nhiên đối xử với người làm thuê tốt hơn. Còn trong vấn đề tiền
lương, thì đây là một sự cố gắng rất lớn của làng Hồng Bàng.
Đám 4 người Nguyễn Quảng từng chung nhận thức rằng họ không thể ép
giới chủ tăng tiền lương cho người lao động ngay lúc đầu, nên cũng chỉ
muốn tận dụng hai ưu thế trước. Tuy nhiên, khi bắt tay vào tính toán, cả bọn nhận ra rằng họ hoàn toàn có thể tăng tiền lương cho những người
làm thuê này, chỉ với việc kiểm soát tiền cẩn thận.
Bang Bất Lương hóa ra đã ăn chặn một lượng lớn tiền của những con
người làm thuê này, số tiền ăn chặn lớn chủ yếu là do Bang Bất Lương là
một đám lưu manh, sống ngoài vòng pháp luật, thứ chúng nó kinh doanh là
dùng sức mạnh ép người ta trả tiền vô lý, nên chúng cần dùng sức mạnh để duy trì những quyền lợi này. Tướng vô tài, sỹ bất lai, người không có
tiền của không ai nghe, Bang Bất Lương muốn có những tay chân vung dao
vung kiếm đe dọa kẻ không nghe lời: những tên lao động tự do muốn tự đàm phán công việc, lũ chủ xưởng không muốn trả tiền hoặc muốn thuê ngoài,
bọn mới nổi muốn cạnh tranh,... thì phải đem tiền ra mà mua chuộc, mà
tiền cho bọn này ăn uống, tiêu xài hiển nhiên là tốn kém. Đã vậy, nghiệp vụ quản lý kém cỏi, nên thất thoát tiền bạc khó kiểm soát được, các con trai của Thái Chí Phú, bà vợ và cả tên quân sư thân cận Trương Hàng
cũng đều làm vậy, Thái Chí Phú biết, nhưng cũng đành mặc kệ vì ông ta
cũng không có biện pháp quản chặt.
Giờ làng Hồng Bàng lập cái Trung tâm môi giới việc làm, nghiệp vụ thì hơn chặt, tiền không bị ăn chặn, tất cả những người tham gia công việc
đều rất cẩn trọng, làm đúng trách nhiệm, nên dù trả tiền lương xứng
đáng, thì cũngchỉ là một phần nhỏ trong số tiền Bang Bất Lương hay thu.
Quan trọng là làng Hồng Bàng không cần phải dùng tiền mua sự trung thành của lũ đầu trộm đuôi cướp, tạo uy hiếp tới người khác- riêng vụ làng
Hồng Bàng giết Thái Văn Phương và nhiều tên đàn em của Bang Bất Lương đã đủ khiến các bên kinh sợ, nói gì giờ đây Lương Vũ Phong đứng sau cái
Trung tâm môi giới việc làm, mọi binh lính và bộ khoái trong thành An
Định đều có thể là lực lượng trấn áp những kẻ bất tuân. Vậy là các chi
phí không đáng có giảm và làng Hồng Bàng dễ dàng tăng một phần lương cho người làm thuê mà chả mất gì nhiều.
Tất nhiên, các chi phí phát sinh cơ bản như tiền cho Lương Vũ Phong,
quan lại châu Nam Bình, thành An Định cùng với tiền trà nước cho quan
quân thì họ không thiếu chút nào. Ai bảo rằng họ cũng cần phải nhờ tới
mấy vị này nhiều nhiều nữa chứ!
- Chà, như vậy là tiền thu vào rồi chi ra là khá khít đấy, khó mà dôi dư được nhiều!- Đào Văn Bắc than thở
- Dôi dư làm cái gì chứ? Định bòn rút gì hay sao- Nguyễn Quảng cười khẩy
- Ai dám chứ! Dù gì thì đó cũng là...
- Đừng nói ra miệng, trời biết đất biết, anh biết tôi biết thôi...
- Ha ha ha.
Làng Hồng Bàng có tính toán của họ, đối thủ của họ cũng vậy. Lương Vũ Phong hiện đang gặp gỡ 3 kẻ mà ông ta thấy sẽ giúp ông ta làm suy yếu
làng Hồng Bàng để về sau hoặc là khống chế, hoặc là tiêu diệt nó: Bùi
Đắc, Lã Xưởng và Triều Văn Tô.
Ba người này tới đây theo 2 cách. Bùi Đắc và Lã Xưởng là chủ động tới tìm do cả 2 đều có mâu thuẫn với làng Hồng Bàng, những mâu thuẫn đủ lớn để Lương Vũ Phong tin tưởng chúng sẽ cắn làng Hồng Bàng tới chết. Tuy
nhiên, hai kẻ này đều có những điểm yếu rất nặng nề: Lã Xưởng là một
thương nhân- tầng lớp thấp kém như sự sắp xếp là “sĩ, nông, công,
thương”, còn Bùi Đắc tuy từng làm quan, nhưng hắn từng phạm những lỗi
nghiêm trọng lúc làm quan tới mức mất chức, là một vết đen nghiêm trọng. Đã thế, cả hai tên này đều là dạng làng Hồng Bàng để ý mạnh khi kẻ là
kẻ thù chính, kẻ là tay sai, thành ra nếu dựa vào chúng dễ lộ chuyện.
Với các quan trên thành An Định, Lương Vũ Phong cũng không an tâm, họ
vốn luôn nhìn vào vị trí của ông ta, nên dễ dàng thỏa hiệp với làng Hồng Bàng.
Sau một hồi tìm hiểu, Lương Vũ Phong tìm tới Triều Văn Tô. Tô là con
của Huyện lệnh huyện Sơn Hải, Triều Văn Cốc, kẻ ngày trước vì trút giận
lên Minh mà phá việc làm của 2 ông chú Hoàng Văn Định, Hoàng Văn Đĩnh
(đọc lại chương 46 tới 48), sau này làng Hồng Bàng nổi lên thì vị Huyện
lệnh này cũng từng có ý chặn lại mà không thành, từ đó phải hợp tác với
làng Hồng Bàng. Làng Hồng Bàng tuy không cố ý trả thù, nhưng để đảm bảo
sức ảnh hưởng, họ đầu tư cho các đối thủ chính trị của Triều Văn Cốc,
dẫn tới uy thế của Huyện lệnh Triều Văn Cốc ở huyện Sơn Hải suy giảm rõ
rệt. Thân là phận con, Triều Văn Tô ắt hẳn không muốn cha mình phải chịu uất ức như vậy, tức là hắn là kẻ chắc chắn chống làng Hồng Bàng nhiệt
tình. Tiếp đó, Triều Văn Tô là con một vị quan, giai tầng là cao, có thể phục chúng.
- Hôm nay, ta cho gọi 3 người các cậu tới, là để cùng bàn việc tiêu diệt kẻ thù chung, làng Hồng Bàng.
Nghe Lương Vũ Phong nói thế, Bùi Đắc vội nhảy lên đầu tiên, luôn
miệng chửi làng Hồng Bàng, kể tội chúng đe dọa ông, và cảm ơn Phong đã
đứng lên giúp ông ta có cơ hội đòi lại công bằng. Nghe những lời mà Đắc
nói, Phong, Xưởng và Tô đều thầm khinh bỉ- tên nhát chết.
- Đại nhân, không biết đại nhân muốn chúng tôi làm gì?
- Làng Hồng Bàng lập ra thứ gọi là Trung tâm môi giới việc làm, hẳn các ngươi đã nghe chứ.
- Ôi, ai mà chả biết về nó. Nơi đó chính là chỗ để địa nhân giúp đỡ
người dân mất đất có miếng cơm ăn ấy mà. Bọn làng Hồng Bàng được góp
phần sức vào đó quả là vận may cho chúng.- Bùi Đắc nịnh hót tiếp
- Vậy hẳn các cậu cũng biết nơi đó là hiệp ước cầu hòa bọn chúng dân
lên cho ta, rằng làng Hồng Bàng ra sức lúc đầu, chỉ đảm nhiệm vai trò
cán bộ chuyên môn, còn việc kiểm soát là do ta chỉ đạo, đồng thời sau
vài năm, nơi ấy sẽ được chuyển giao hoàn toàn sang cho ta. Các người
nghĩ sao?
- Ôi, bọn chúng thật sự nên cảm ơn đại nhân, làm việc như thế hẳn là
giúp bọn nó có chút công sức mà về sau kể cho con cháu.- Bùi Đắc nịnh
nọt
- Đại nhân, con xin có lời nói thẳng. Làng Hồng Bàng quỷ kế đa đoan, ngày xưa khi chúng mới lên huyện thị Sơn Hải làm ăn, bán gạo, chúng gặp cha của con, nói rằng chúng có thể bình ổn giá gạo trên này. Dân dĩ
thực vi thiên, nếu giá gạo được bình ổn, cuộc sống người dân, thân là
quan phụ mẫu, cha con tin tưởng điều này, dốc lòng ủng hộ, thậm chí
Hoàng Anh Minh có thể thuận lợi học hành cũng là nhờ ông giúp đỡ. Ai dè
về sau chúng lớn mạnh, quên đi ân nghĩa, hợp mưu với những tên quan
khác, ép bức cha con.- Triều Văn Tô nét mặt nghiêm nghị nói ra những
điều dối trá.
Không nói vụ Hoàng Anh Minh vốn bị cha con Triều Văn Cốc, Triều Văn
Tô ép bức, vụ tiệm gạo làng Hồng Bàng, cũng đâu tự dưng mà được hỗ trợ,
tiền cúng cho Triều Văn Cốc nào có ít. Nhưng Triều Văn Cốc cũng đâu vì
thế mà giúp làng Hồng Bàng, thậm chí khi làng Hồng Bàng bị cướp biển tàn phá, chính lão ta còn tìm cách xử lý tiệm gạo của họ. Nên sau này làng
Hồng Bàng giàu mạnh, đâu lý gì phải toàn tâm toàn ý ủng hộ lão, thậm chí việc giúp đỡ các vị quan trên huyện chỉ đơn thuần là để họ đấu nhau,
giữ gìn sự ổn định mà thôi, đâu nhắm tới Triều Văn Cốc. Nhưng người đời, đâu ai biết tự trách mình, nên trong mắt cha con họ Triều, làng Hồng
Bàng thật sự đáng giận.
- Quả nhiên là anh hùng sở kiến lược đồng. Quả thực từ những điều
làng Hồng Bàng làm trong quá khứ, ai cũng biết rằng mỗi khi chúng cho
người ta chỗ tốt, thì đều đòi lại giá tương ứng. Với những điều chúng
cho ta, ta cũng sợ rằng, liệu có ngày nó sẽ biến ta thành một Triều Văn
Cốc khác không!- Lương Vũ Phong nói, đồng thời nhìn vào mặt Triều Văn Tô
- Xin đại nhân an tâm, tôi nhất định không ngừng cố gắng thu thập thông tin, báo cáo sớm cho đại nhân!- Bùi Đắc vội nói
- Quản ngục Bùi thực sự quá nhẹ dạ rồi. Làng Hồng Bàng xưa nay mưu
tính xâu xa, mọi việc chúng là thường khó hiểu được, dù muốn chặn cũng
khó, mà tới khi thấy kết quả lại khó mà chặn lại được. Như là máy móc
chúng làm ở xưởng dệt, mới đầu ai nghĩ được có thể hiệu quả thế, giờ thì nó thành ưu thế áp cho mọi người có xưởng dệt phải chịu sự chỉ đạo của
chúng!- Lã Xưởng nói
- Đấy là vì các người chỉ toàn là kẻ kém thông minh, chứ đại nhân
chúng ta đại tài đại trí, nhất định có thể khống chế chúng.- Bùi Đắc
không chút ngượng mồm khen ngợi, khiến chính Lương Vũ Phong cũng không
thể không đỏ mặt. Tất nhiên, ông ta cũng sẽ không bác bỏ điều này, vì
thế là làm mất uy phong.
- Nói lời ngon ngọt ít thôi. Dù sao, làng Hồng Bàng cũng là những kẻ
khó đối phó, mấy lần chúng đều gặp nguy mà lại hóa an rồi, không cẩn
thận đối phó không được.
- Đại nhân dạy phải, cỏ dại bị đốt cháy, gió xuân thổi tới lại mọc
lên! Cha con ngày trước không kịp khống chế chúng, giờ gặp nhiều việc
không thuận.- Triều Văn Tô phụ họa
- Tô, cậu đã chứng kiến thủ đoạn của lũ người Hồng Bàng, rất có kinh
nghiệm nên ta hi vọng cậu có thể giúp ta, trong khi ta còn bận rộn việc
công này, thì cậu thay ta đối diện trực tiếp với chúng.
- Xin đại nhân cứ phân phó.
- Ta muốn cậu tới Trung tâm môi giới việc làm, trở thành người đứng
đầu nơi đó, thay ta khống chế nó, không cho bọn Hồng Bàng cơ hội lật
người. Mọi việc nhân sự, ta sẽ nói cho cậu rõ, cậu cũng phải xem xem
liệu bọn ngươi làng Hồng Bàng có giở mánh khóe gì không, báo lại cho ta. Nơi đó, ta giao cậu toàn quyền xử lý.
- Cảm ơn đại nhân ban thưởng.- Triều Văn Tô dường như hít thở không
thông, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khom người tạ ơn. Toàn quyền xử lý Trung tâm môi giới việc làm kia, nếu không là tâm phúc của Lương
Vũ Phong thì không được. Đã thế, làm ở chỗ đó, nghe bảo sẽ kết giao với
nhiều người, nhân mạch dày đặc, quan lộ hoặc cuộc sống đều sẽ hanh
thông. Đây là một phần thưởng cực lớn.
- Còn hai người, hãy hợp tác cùng với Triều Văn Tô, tạo cơ hội để cậu ta có thể khống chế tốt được nơi đó.- Lương Vũ Phong nhìn hai người còn lại mà dặn dò. Triều Văn Tô dù gì cũng là gà mờ, cần người phối hợp,
chỉ dẫn, nếu mọi việc cứ bám vào ông ta thì chẳng thà ông ta làm luôn từ đầu. Hai người kia có hiềm với làng Hồng Bàng, ắt sẽ vui lòng hướng dẫn tên nhóc này cách làm khó làng Hồng Bàng. Tất nhiên, quá trình đó,
chúng có thể sẽ tư lợi một chút, nhưng dù thế nào, cũng đáng hơn việc
Lương Vũ Phong phải đối mặt với một Bang Bất Lương khác, phiên bản mạnh
mẽ và trí tuệ hơn.
- Đại nhân xin cứ an tâm, bọn tôi nhất định không làm ngài thất vọng.
Sau cuộc gặp mặt, 3 con người này không hội họp với nhau mà vội vã về nơi ở riêng để suy tính công việc. Triều Văn Tô thì vội quay lại gặp bố mình, hi vọng thỉnh giáo ông một vài phương án giúp bản thân làm tốt
mọi chuyện. Cơ hội này không thể làm mất được.
Trong khi đó, Lã Xưởng quay về trong tâm trạng tức tối. Hôm nay, việc Triều Văn Tô được trọng dụng là cái tát thẳng mặt hắn ta, bởi vì LÃ
Xưởng vẫn nghĩ về lần thất bại trước làng Hồng Bàng và Hoàng Anh Kiệt
gần nhất. Dù lần đó, hắn có Lương Vũ Phong chống lưng, làng Hồng Bàng
chỉ cần một đống hợp đồng về vải che băng đá là có thể xoay chuyển tình
huống. Trong lòng Lã Xưởng, hắn sở dĩ thua nhanh vậy, là do Lương Vũ
Phong không ủng hộ tới cùng. Quả thực làng Hồng Bàng có ưu thế khi dùng
mối lợi vỉa bọc băng đá, nhưng nếu quả thực Lương Vũ Phong không xoay
chiều quá nhanh, bét nhất thì Lã Xưởng cũng có thể lấy được một vài điểm ưu thế trao đổi về mặt nhân sự tại Liên minh Dệt. Trong cơn tức tối
này, Lã Xưởng quyết định phải nghĩ cách để cho tên nhãi Triều Văn Tô có
chuyện đồng thời bản thân lập công.
Ngược lại với 2 người trên, Bùi Đắc không vội quay lại nhiệm sở- nhà
giam thành An Định, mà đi uống rượu- tất nhiên không ở quán thuộc làng
Hồng Bàng. Có điều, người ông ta gặp ở đó lại là người làng Hồng Bàng bố trí. Nếu hỏi rằng Bùi Đắc hận làng Hồng Bàng dám đe dọa và chặt ngón
tay ông ta khi trước hay không, thì câu trả lời là có, nhưng nỗi hận thù này nếu so với sự sợ hãi cùng tham vọng với những điều làng Hồng Bàng
có thể ban tặng, không đáng là bao. Sợ là bởi ông ta thấy được những kẻ
làng Hồng Bàng đang tiếp xúc, ngoài trừ bọn dân Đá Vách liều lĩnh, còn
có những tên cướp biển. Còn tham, là vì thực tế từ khi được làng Hồng
Bàng trợ giúp tới nay, ông ta lên vùn vụt, như diều gặp gió vậy. Thế
thì, sao ông ta phản ngay lúc này được. Bùi Đắc báo cáo hết mọi tin tức
ông ta thu thập được, đồng thời nịnh nọt tâng công, hỏi xem liệu ông ta
có thể làm gì không?
- Cứ làm việc bình thường thôi là đủ rồi!- Người liên lạc đáp lại trước khi rời đi.