Sau khi Bùi Đắc được sơ cứu băng cầm máu rồi đem đi chỗ khác để nghĩ
cho kỹ về đề nghị của làng Hồng Bàng, Hoàng Văn Đình quay lại nhìn Xủ
Lu. Ông ta không ngạc nhiên khi mà Xủ Lu dám vung dao, cái ông ta ngạc
nhiên là việc Xủ Lu chỉ chặt đúng một ngón tay của Bùi Đắc, như những gì cậu ta được dặn dò.
- Không muốn trả thù hay sao? Ta nói, hắn là Bùi Đắc. Mi hẳn phải biết chứ?
- Cậu Hoàng Anh Kiệt nói cho tôi biết rõ ràng trước khi cử tôi tới đây rồi.
- Mi thật sự không hận hắn, hay vì mi không trực tiếp trải qua cuộc thảm sát.
- Ngài cho rằng cuộc thảm sát là khổ đau thật sự sao?
- Không phải sao?
- Không, cái khổ khi mất người thân có lẽ đau thật sự, cái thù bị
địch đánh có lẽ sâu thật sự, nhưng so với cái khổ vì phải sống một cuộc
sống như dân tôi ngày trước cũng không hề nhỏ bé. Bùi Đắc ra tay tàn ác, sợ dân Đá Vách trả thù, lại cho lính tráng càn quét thường xuyên, dân
Đá Vách không thể làm ăn, sống trong hang, ăn lông ở lỗ, thường xuyên
đối mặt cái đói, nhiều người đã chết vì đói, rồi bệnh, rồi những thiên
tai xảy ra. Cha mẹ tôi chết cùng vì đói mà đi kiếm ăn trong lúc có mưa,
bị nước cuốn trôi đi. Tôi căm hận hắn ta vô cùng luôn ấy chứ. Nhưng tôi
biết một chuyện, so với thù hận, dân Đá Vách còn phải tiếp tục sống nữa. Làng Hồng Bàng là nơi duy nhất dân Đá Vách có được tương lai. Lần
trước, vì để làng Hồng Bàng và cậu Kiệt thất vọng, dân Đá Vách đã ăn
trừng phạt, giờ đây nếu lại tiếp tục phạm sai, thì tôi còn ngu hơn con
vật.
Lần trước, khi dân Đá Vách còn tương đối tự do, Kiệt từng đề nghị để
dân Đá Vách thành lập một lực lượng tự do, đóng vai trò như một cánh
quân giặc cướp ở khu Đá Vách, nhận viện trợ từ làng Hồng Bàng để làm tay sai cho họ, từ đó làng Hồng Bàng có thêm thủ đoạn để dùng. Song vừa
nhận được lương thực, khí giới thì dân Đá Vách liền tỏ ra cứng đầu không nghe huấn luyện, tự phụ về sức mạnh, khiến tất cả những người đứng đầu
làng Hồng Bàng cùng chúng nhận thức là đám người này không thể trở thành một chiến lực mà làng Hồng Bàng có thể tận dụng. Thế là, làng Hồng Bàng đã vận dụng lực lượng để thu hồi lại quyền lợi họ đã ban ra: đánh bại
dân Đá Vách, lôi hết về làng để cải tạo. Dân Đá Vách từ đó tuy vẫn có
quyền lợi kinh tế, xong phải chịu sự chi phối cực lớn của làng Hồng
Bàng, chứ không tự do như khi ở trên núi Đá Vách. Mất đi thì biết quý,
Xủ Lu hiểu được một điều là nếu hai bên đã tiến hành hợp tác, thì phải
biết hoàn thành công việc của mình tốt nhất có thể, có vậy mới có thể
hợp tác lâu dài. Vì thế, khi Kiệt nói với Xủ Lu việc họ cần dằn mặt Bùi
Đắc, và chỉ dằn mặt thôi, thì Xủ Lu hiểu và chấp hành cẩn thận. Cậu ta
biết rằng nếu vì thỏa cái chí báo thù mà giết Bùi Đắc, kế hoạch của làng Hồng Bàng gặp trục trặc, họ sẽ không bao giờ tin cậy dân Đá Vách nữa.
Khi đó, dân Đá Vách sẽ dần chỉ còn là những kẻ làm vườn mà thôi.
Về phần Bùi Đắc, sau khi tận hưởng cơn đau mất ngón tay, hắn cũng
tỉnh táo lại. Làng Hồng Bàng dám chơi, trong khi ông ta chưa dám lại.
Chức quan của ông ta là do đám này bỏ tiền ra mua cho, nguồn kinh tế về
sau cũng là lấy từ các công việc có hợp tác với làng Hồng Bàng, nếu
khiến làng Hồng Bàng tiêu vong, tất nhiên chỉ hả được cái giận nhất
thời, chức quan của ông ta chưa đủ để nhảy vào phân chia lợi ích nhận từ làng Hồng Bàng, nên không thể đạt được gì. Bùi Đắc biết bản thân không
có quan hệ sâu rộng, đã thế một khi làng Hồng Bàng tiêu vong, ông ta mất đi nguồn tài chính quan trọng, thì làm sao mà trụ lại được chốn quan
trường, vậy thì tốt nhất là hãy hợp tác. Bọn chúng muốn kiếm lời, được,
ta sẽ nhân cơ hội mà bòn rút lợi ích, một khi chức quan đủ lớn, ông ta
sẽ ra tay với đám thương nhân khốn kiếp này.
Hôm sau, Bùi Đắc tỏ ý muốn gặp, ông ta tỏ ra khúm núm hơn, đồng ý với điều kiện mà làng Hồng Bàng đề nghị. Hoàng Văn Đình lúc này tỏ ra vui
vẻ, rót cho ông ta chén rượu, mời ông ta uống, rồi tới vỗ vai ông ta một cách rất bề trên. Dù Bùi Đắc tu dưỡng cũng khá, mắt cũng hơi giật giật, song Hoàng Văn Đình vẫn giả không để ý. Đình thừa biết Đắc đang hận bên mình tới chết, nếu có cơ hội tiêu diệt làng Hồng Bàng trả thù mà vẫn
kiếm được khoản tiền lớn, hắn sẵn sàng làm ngay. Đây là áp lực làng Hồng Bàng phải đối mặt liên tục, nhưng có thách thức thì mới có phát triển
được.
Theo kế hoạch được vạch ra, Bùi Đắc lập tức đi về, dùng số tiền kia
và các mối quan hệ để nhảy lên ngục cấp châu. Với số tiền mà làng Hồng
Bàng cung cấp, cộng thêm ít tiền bán chức, Đắc cũng có thể mua được chức quan phó ngục. Ngục ở cấp châu này, phó ngục cũng là to hơn trưởng ngục cấp huyện rất nhiều, màu mỡ cũng lớn hơn. Làng Hồng Bàng cũng không vội chỉ thị cho Bùi Đắc làm gì, mà cứ để hắn làm quen môi trường trên đó,
chỉ có yêu cầu phải viết báo cáo những điều tai nghe mắt thấy cho họ
biết, vậy thôi.
Trong lúc Bùi Đắc tập làm quen công tác mới, Hoàng Anh Kiệt lên trên
trường học Châu Nam Bình để gặp anh trai mình. Những gì Minh gửi về cho
Kiệt quả thực rất chi tiết, nó giúp Kiệt biết thêm một mớ thông tin về
tình hình kinh tế, chính trị, xã hội tại thành An Định nói riêng và châu Nam Bình nói chung. Nhìn rộng ra một chút, đây có lẽ là thực trạng
chung của toàn bộ Nam Giao Đô Ty. Với tình hình này, không sớm thì muộn, Nam Giao Đô Ty hẳn sẽ phải có sự thay đổi, hoặc là từ Đại Hoa sẽ phải
xoa dịu mâu thuẫn, từ đó gắn chặt Nam Giao Đô Ty lại, hoặc buông thả
khiến dân Bách Việt phải nổi loạn tìm đường sống. Nghĩ một hòi, Kiệt lắc đầu cho đỡ mệt. Vấn đề này thực sự vĩ mô quá, thông tin cậu ta có cũng
ít ỏi tới đáng thương, nghĩ thêm chỉ tổ đau đầu.
Vấn đề vĩ mô thì mệt mỏi, song vấn đề vi mô lại đáng quan tâm, đó là
sự chuyển biến trong tư tưởng của ông anh trai. Trong những bức thư, tuy vẫn còn mang định kiến thời đại và nặng giáo lý Nho Giáo: trong Sĩ,
Nông mà coi nhẹ Công, Thương nhưng việc có chút nhận thức được tầm quan
trọng của khoa học kỹ thuật cùng thương nghiệp với cải thiện cuộc sống
của con người để mà phải gọi Kiệt lên, thì đây là một việc đáng mừng.
Với gia đình cậu, từ nay hai anh em họ sẽ có nhiều cơ hội làm việc
chung với nhau hơn. Kiệt dù rất cố gắng đào tạo thêm nhiều trợ thủ, dẫn
đường suy nghĩ cho mọi người có ý chí, nhưng khả năng của họ vẫn rất có
hạn. Ngược lại, anh trai cậu, Hoàng Anh Minh là một người có thiên phú,
thông minh sáng dạ, học một biết mười, nếu được Minh cùng hỗ trợ, chắc
chắn việc kinh doanh và phát triển công nghiệp của Kiệt sẽ càng thêm dễ
dàng.
- Thằng nhóc, cao lên nhiều đó!
- Ăn uống có chất, tập luyện võ nghệ nhiều thì tự khắc là vậy thôi!-
Kiệt nhe răng cười chào lại anh trai. Đi cùng Kiệt lên đây có Hoàng Văn
Tâm- em họ, con chú Đinh; Đào Thùy Linh là con bá hộ Đào, Trần Phương
Nhung- con gái riêng của Đỗ Bá Xuyên. Họ là đại biểu cho thế hệ trẻ làng Hồng Bàng, những người thông minh nhất, được sự dạy dỗ tận tình của
Kiệt nên càng thêm tài giỏi.
Từ những thông tin Minh gửi về, Kiệt thấy được một cơ hội để làng
Hồng Bàng phát triển mạnh thêm, chính là lên tận thủ phủ của Châu Nam
Bình là Thành An Định. Thành An Đinh dân số nhiều, vừa là thị trường
lớn, vừa là nguồn nhân lực giá rẻ lớn cần thiết với sự công nghiệp hóa
hiện đại hóa của làng Hồng Bàng. Đi đôi cơ hội, là khó khăn thách thức,
mà tiêu biểu là những thế lực thâm căn cố đế ở đây. Sự phát triển của
làng Hồng Bàng sớm muộn cũng sẽ động chạm tới lợi ích của chúng, vì thế
lo sớm hơn lo muộn, Kiệt quyết định lên đây để sẵn sàng chiến đấu.
- Mọi việc dưới kia ổn hết rồi à.
- Còn tùy anh định nghĩa dưới kia là thế nào. Nếu là cấp làng, thì
sức mạnh từ sự thành công bấy lâu nay của em khiến mọi người đều nghe em răm rắp. Thật sự rất mệt mỏi, em đang cố hết sức để chấm dứt nó. Anh
biết đó, cứ bị coi như cái túi khôn thật sự mệt mỏi. Em là lãnh đạo chứ
có phải kẻ bán sức lao động trí óc đâu.
- Vậy ở cấp cao hơn, huyện Sơn Hải, và cả ở huyện Thanh Sơn thì sao?
- Em chưa có làm chủ hoàn toàn được huyện Sơn Hải, ta vẫn chỉ kiểm
soát phần phía nam huyện Sơn Hải, kể từ huyện thị trở về làng ta. 6 ngôi làng phía bắc vẫn có ưu thế là nguồn cung cấp lương thực chủ yếu, khó
mà động chạm tới đó được. Nhất là từ khi em cho lính từ huyện Sơn Hải
sang bắt đám Đá Vách về, thì các quan lại thân thiết với ta đều e dè.
- Họ sợ là phải, em có thể điều động quân đội đi làm cho mình một
việc tư như thế, nếu em làm loạn thì sao? Họ bị cắt chức, chém đầu dễ
như bỡn.
- Huyện Thanh Sơn thì càng tệ, ta vẫn chỉ là người ngoài ở đó. Đám
dân Đá Vách khiến kế hoạch đứng chân ở đó của em đổ bể hoàn toàn. Mẹ,
đau hết cả đầu.
- Được rồi, đừng than khổ nữa, so với những người lao động tay chân chú sướng chán.
- Anh nghĩ thì nghĩ thế, chứ mà nghĩ kế, bàn bạc kỹ thuật cũng mệt
thật sự. May sao còn kiếm được mấy đứa kha khá này hỗ trợ, không em sợ
mình thật không dám bước lên đây nữa. Trận đánh nghiêm trọng này sức một mình em trụ không nổi.
- Anh em ta liên thủ, chú có người của chú, anh cũng có mấy người khá được. Nếu khéo dùng, hai ta đều sẽ có lợi ích lớn đấy.- Minh nắm vai
Kiệt lắc mạnh, Kiệt gật gù nhìn anh trai, rồi lấy tay nắm lấy tay ông
anh trai, siết lại thể hiện sự quyết tâm. Làng Hồng Bàng chính thức bước vào cuộc chiến mới.