Bước chân dừng lại, ánh mắt giao nhau một cái, Quách Tiếu Nhu kéo cánh
tay của cô, nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai người sải bước đi vào.
"Chắc là sẽ không đến đâu, nghe nói là hôm nay Trương Việt
Khánh cũng tới nữa, anh ta và Đào Trinh cũng ở bên nhau rồi, vợ mới và
người tình cũ gặp nhau, xấu hổ biết bao nhiêu."
"Nghe nói là Đào Trinh đã mang thai, hai người bọn họ cũng sắp đính hôn, là thật hay giả vậy?"
"Là tự cậu ta đã nói đó, còn có thể là giả ư? Hôm nay chắc chắn hai người
bọn họ sẽ cùng đến đây, đây chính là khách sạn năm sao mà, cũng đã nghèo túng thành như vậy rồi, tại sao còn không biết xấu hổ mà đến nữa?"
…
Đám người nói thầm một trận, Quách Tiếu Nhu là người lên tiếng trước: "Có
cái gì mà ngại đến chứ, Thánh Á lại không phải chỉ chấp nhận quý tộc,
nghèo túng rồi thì không phải là cựu sinh viên à?"
Cô ấy cất tiếng
bằng một giọng nói cây ngay không sợ chết đứng, trong chốc lát liền hấp
dẫn sự chú ý của đám đông, gần như là không hẹn mà tất cả mọi người đều
xoay người sang chỗ khác, sau đó nhiều âm thanh kinh ngạc vang lên:
"Chà."
Mặc dù đã rời khỏi trường học ba năm, nhưng mà mọi người đều đã có sự thay đổi, hoặc là nhiều hoặc là ít, nói chung là vẫn có.
Ngày hôm nay, mặc dù Hiểu Nhi cũng không ăn mặc đặc biệt gì, sau khi đã
thương lượng với Quách Tiếu Nhu rồi, cô về nhà chọn quần áo, là một bộ
quần áo bình thường, một chiếc áo len mỏng vừa vặn với một chiếc váy
đuôi cá màu đen, làm nổi bật lên vóc dáng mảnh mai tinh tế là chuyện
không thể nghi ngờ gì, tô điển thêm chính là đôi bông tai hình bươm bướm đối xứng.
Những năm gần đây, trải qua bao nhiêu khó khăn, vẻ yếu ớt ở trên người cô đã rút đi không ít, trong lúc giơ tay nhấc chân còn lộ ra vẽ trầm tĩnh thong dong, từ bản chất lộ ra một loại xinh đẹp không
giống như bình thường.
Còn Quách Tiếu Nhu mặc một chiếc áo len trắng
nhỏ với quần tây mỏng màu đen, cố tình không mặc váy, cả hai người bọn
họ đều không trang điểm đậm, đứng cùng với nhau, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, bù trừ cho nhau, hai phong cách xinh đẹp khác nhau cực kỳ
nổi bật.Giống như là một cặp chị em xinh đẹp, hoàn toàn không phụ danh xưng "Thiên kim song viện" của năm đó.
Mà ba năm gọt giũa, không chỉ khiến hoa khôi xinh đẹp Hiểu Nhi này lụi tàn mà còn trỗ mã đến nỗi càng xinh đẹp hơn, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của đàn ông đều tỏa sáng, chỉ thiếu chút nữa không chảy nước miếng ở
chỗ này. Mà mấy người phụ nữ, sau khi kinh diễm, sắc mặt hoặc ít hoặc
nhiều đều có chút khó coi.
Lúc này, đột nhiên ở ngoài cửa lại truyền
đến tiếng động, hai người quay lại liền nhìn thấy Trương Việt Khánh đang ôm Đào Trinh đi vào, lập tức cả hiện trường đều xôn xao một mảnh, Hiểu
Nhi không tự giác nắm chặt nắm đấm.
Chậm rãi đi vào, Đào Trinh mặc
trên người một chiếc váy bà bầu cỡ lớn, sợ người khác không biết là cô
ta đang mang thai, còn mang theo vẻ mặt kiêu ngạo đắc chí, như là người
lãnh đạo đang đi thị sát mà phất phất tay:
"Hi, xin chào mọi người, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của Hiểu Nhi và Tiếu Nhu giao nhau một cái, hai người bọn họ đều
nhịn không được mà cảm thấy lạnh lẽo. Trương Việt Khánh dường như cũng
không ngờ đến Hiểu Nhi sẽ đến đây, khi bắt được chút ánh sáng ở ngay tai của cô, dường như là ngay lập tức thu tay đang đặt ở bên hông của Đào
Trinh lại.
Lúc này đột nhiên lại có một giọng nữ chanh chua truyền đến.
"Ây dô, hôm nay đúng là náo nhiệt nha, những nhân vật làm mưa làm gió ở
trong trường của chúng ta đều đến đông đủ nhỉ? Việt Khánh, đã mấy năm
không gặp rồi, cậu vẫn đẹp trai mê người như cũ, không hổ là người đẹp
trai nhất ở trong trường của chúng ta, mắt nhìn cũng càng ngày càng
tốt."
Tiến lên một bước, người phụ nữ còn lườm Hiểu Nhi ở bên cạnh một chút, rõ ràng là có ý riêng: "Trinh Trinh, đã lâu không gặp."
Ghé mắt nhìn sang, lúc này Hiểu Nhi mới thấy rõ hóa ra lại là Mạn Ni.
Không ngờ là cô ta cũng ở Thanh Thành, lúc này cô ta đang mặc trên người một
bộ váy liền áo không tay màu vàng rất sáng, rất là rêu rau, nhưng lại để lộ khuyết điểm tay chân không mấy thon gọn và ngấn bụng mỡ rõ ràng. Lúc ở Phong Thành, hai người bọn họ cũng không hòa thuận với nhau, bây giờ
Hiểu Nhi hờ hững cười cười, ngay cả lời nói cũng không thèm tiếp.
Mà rõ ràng sắc mặt của Trương Việt Khánh lại khó coi thêm mấy phần.
Nhưng mà một khi cô ta mở miệng, một người phụ nữ ở bên cạnh không thể ngang
bằng được với Hiểu Nhi và Quách Tiếu Nhu không khỏi có chút nhịn không
được nữa rồi, lúc này lại nói tiếp:
"Đúng đó, một ngày không gặp như
cách ba năm, bây giờ Trinh Trinh đắc ý trong gió xuân, lại được tình yêu tưới nhuần, cả người cũng khác với trước kia rồi."
"Hiểu Nhi, không
phải là nhà cậu đã bị phá sản rồi à? Sao còn có thể mặc nổi quần áo đắt
tiền của Paris.S, nghe nói quần áo của nhãn hiệu này một bộ thấp nhất
cũng phải tốn hết ba trăm triệu. Không phải đây là hàng fake cao cấp đó
chứ, hay là nói cậu đã được một đại gia có tiền nào đó bao rồi?"
"Khó trách trong hôn lễ, chú rể cũng muốn trở mặt, ha ha..."
"Con người mà, không được quá hư vinh, nghèo thì cứ nhận đi, chúng tôi cũng
sẽ không chế giễu cậu đâu, còn ra vẻ chút mặt mũi như này là có ý gì
chứ?"
"Ây dô, hoa tai cũng là một thương hiệu cao cấp, là con bướm
nhỉ, nó cũng có giá hàng trăm triệu chứ nhỉ. Ây dô, dốc hết tâm huyết để ăn mặc như vậy, không phải là đặc biệt chuẩn bị người nào đó chứ?""Đúng đó, bươm bướm có nghĩa là bay bằng hai cánh, là biểu tượng của tình yêu."
…
Quả nhiên là không ngoài dự đoán, từng lời từng lời chế nhạo liên tiếp
nhau, Hiểu Nhi còn không thèm phản ứng, Quách Tiếu Nhu đã tức giận đến
nỗi tái mặt.
"Các người có thôi đi không?"
Trăm miệng một lời, Trương Việt Khánh vậy mà cũng đồng thời tức giận lên tiếng.
Trong chốc lát, tất cả mọi người rõ ràng đều sửng sốt, Đào Trinh kéo Trương
Việt Khánh một cái, sắc mặt có chút khó coi, lại cười nói:
"Tất cả
mọi người đều đến đây để gặp gỡ nhau, không cần phải nhắc những chuyện
năm xưa nữa. Tiểu Hiểu sống cũng không dễ dàng gì, bây giờ cũng rất cố
gắng, đều là phiên dịch cao cấp cho tiểu bạch lĩnh rồi đó, Việt Khánh
của chúng ta, tấm lòng cũng mềm yếu..."
Nghe mấy lời nói giả tạo ghê
tởm của cô ta, lúc nhắc đến tên của Hiểu Nhi rõ ràng là đang dẫm đạp cô, Quách Tiếu Nhu liền không phục mà nói ngay.
"Hiểu Nhi của chúng tôi
dựa vào hai tay làm cơm, tốt hơn nhiều so với mấy người chỉ biết đào góc tường của người khác, mọi người từng người một đều hãy mở to mắt ra,
đừng có bị người ta đào góc tường rồi mà còn không biết. Ai nhô, mới
phát hiện nha, vòng tay của tôi cũng được tạo hình từ bươm bướm nữa đó,
không biết tôi đến đây để tỏ tình với ai đây."
Kéo tay của Quách Tiếu Nhu, trong lòng của Hiểu Nhi được ủ ấm, nháy mắt với cô ấy, ngược lại rất hào phóng mà cười nói.
"Tiểu Nhu, cậu không cần phải che chở cho tớ đâu, quần áo của tôi có giá năm
trăm bốn mươi triệu, đôi bông tai của tôi có giá chín trăm triệu và đôi
giày là một trăm năm mươi triệu... cũng không biết là người nào muốn bao tôi, muốn thì có thể bao được à! À đúng rồi, tôi đã lái một chiếc
Bentley ba tỉ đến đây đó, tôi còn cảm thấy mình nên cảm ơn người nào đó
đã bỏ rơi tôi để tôi gặp được ông chú của mình, sống những tháng ngày
tươi đẹp như vậy."
Dù sao cuộc sống bây giờ của mình khá eo hẹp,
nhưng Hiểu Nhi cũng là một người được hun đúc từ hào môn mà lớn lên, có
rất nhiều ký hiệu của nhãn hiệu nổi tiếng, cô vừa mới nhìn là có thể
nhận ra được, đồ đạc xấu hay là tốt, đại khái cô cũng có tâm lý đánh
giá.
Quan sát hết một lượt, cô phát hiện trong tất cả phụ nữ ở đây,
quần áo của hơn phân nửa đều không đáng giá bằng một đôi hoa tai của cô, mặc dù giá cả quần áo này là do cô tùy tiện chọn, nhưng mà vừa nghe
thấy người phụ nữ đó nói đến giá cao như vậy, cô liền đoán được chắc nó
có giá trị không nhỏ.
Phụ nữ mà, việc không liên quan đến mình mà còn chanh chua, không ghen tị thì là gì nữa.
Nói một cách ngắn gọn, cô đã chứng minh rằng cuộc sống xa hoa hơn những
người có mặt ở đây, cô mỉm cười, cô rất xinh đẹp, tất cả những thứ của
cô đều đang nói rõ... cô sống rất tốt.
Mà ba chữ này không thể nghi
ngờ gì đủ để đánh vào miệng của tất cả mọi người, khiến cho tất cả chế
nhạo đều trở nên không hề có ý nghĩa.
Thế giới này có đôi khi thật sự đáng buồn như vậy đó, cười người nghèo nhưng mà không cười người làm gái.
Trong lòng của Hiểu Nhi thật sự cũng không cảm thấy gì!
Quả nhiên lại đang thì thầm, khí thế đã giảm hơn một nửa, chỉ còn lại
Trương Việt Khánh và Đào Trinh, khuôn mặt của hai người bọn họ trở nên
xấu hổ hơn.
Chẳng mấy chốc mọi người đều khiêu vũ với nhau, vừa trò
chuyện rôm rả, có mấy người đàn ông vẫn đứng ở xung quanh của Hiểu Nhi
và Tiếu Nhu cười nói vui vẻ, bầu không khí dần dần trở nên hài hòa
hơn...
Phùng Dịch Phong mới vừa bước xuống xe, nhìn một cái liền nhìn thấy chiếc xe Bentley màu trắng quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa: Xe của Hiểu Nhi?