Ngu Thần đang tản bộ
với Dương Đào ở vườn hoa trong khách sạn, hồ nước nhỏ phản chiếu ánh
trăng rằm trên không, đóa hoa trắng ở bụi cây thấp bé đang nở dần dần,
tản ra mùi hoa nhài thoang thoảng.
Nhưng một hình ảnh không phù
hợp với hoàn cảnh yên tĩnh âm u này, chính là Dương Đào đang cố gắng
vùng khỏi tay Ngu Thần, “Em không lên đâu. Lên anh lại muốn làm em.”
Ngu Thần lôi kéo cô không buông, ánh mắt sâu thẳm, “‘Làm’ em không phải là chuyện bình thường sao? Đi lên với anh.”
“Cả ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện ‘làm’ em.”
“Anh không nghĩ đến chuyện ‘làm’ em mới bất thường đó được không hả?”
Hai người vì vấn đề ‘làm’ hay ‘không làm’ tranh cãi một lúc lâu.
Dương Đào đỏ mặt kéo áo khoác lông lại cho chỉnh tề, nói với Ngu Thần, “Đồ cún con, em biết anh định làm gì.”
Ngày mai cô phải bay, bây giờ người này nhất định đang muốn ‘làm’ cô kiệt sức, mai không dậy được.
Lỡ chuyến bay không làm phù dâu được là một chuyện, không gặp Lương Băng mới là điều anh muốn.
Hừ hừ hừ.
Ngu Thần nghe suy đoán của cô mà dở khóc dở cười, kiên quyết kéo Dương Đào
vào lòng, “Bảo để em đi thì sẽ để em đi mà. Em đi tận một tuần mà không
định cho anh ăn no một bữa sao? Hử?”
Dương Đào nhíu máy, vẫn tiếp túc hoài nghi, “Thật sự để em đi?”
Ngu Thần gật đầu, “Thật.”
Dứt lời cũng không thèm phân bua với cô nữa mà lôi kéo Dương Đào lên phòng.
Dương Đào ỡm ờ bị anh đè nặng xuống sô pha, vẻ mặt mê mang vô tình đã lấy lòng Ngu Thần.
Trán Ngu Thần dựa lên xương quai xanh của cô, đồng thời âu yếm bầu ngực cô,
hàm hồ nỉ non, “Thật ra muốn ‘làm’ em ở dưới đó, nhưng lại sợ em sẽ cảm
lạnh mất.”
“Sắc lang!” Dương Đào đẩy anh, không dùng nhiều lực nên chưa gì tay đã bị Ngu Thần giữ lấy, bắt đầu cởi váy lông của cô.
Hôm nay Dương Đào mặc như một quả đào mọng nước, váy lông xù xù đến quá đầu gối, dưới làn váy là cảnh xuân như ẩn như hiện.
Ngu Thần đứng trên thảm phòng khách, qua loa cởi quần, cánh tay rắn chắc
một trái một phải mở chân Dương Đào ra sau đó vùi vào trong tiểu huyệt
đã ướt át của cô.
Eo Dương Đào hơi nâng, khuỷu tay chống sô pha,
cảm nhận được thứ to lớn của Ngu Thần trong cơ thể mình ngo ngoe rục
rịch, thút thít xin anh di chuyển.
Ngu Thần nâng eo Dương Đào
lên, côn thịt ấn sâu vào tiểu huyệt mấy cái, áo lông bị vén lên trên lộ
ra vòng eo nhỏ nhắn của cô, trong căn phòng tối tăm sáng bóng động lòng
người.
Cái miệng nhỏ phía dưới của Dương Đào vừa ướt vừa mềm, lại chặt chẽ không ngờ, bởi vì kích động mà gắt gao kẹp lấy côn thịt của
anh.
Trong miệng Ngu Thần lầm bẩm gọi chị gái nhỏ không ngừng, ra sức chuyển động cắm rút mấy chục cái, nhiều lần cắm đến chỗ sâu nhất
trong tiểu huyệt cô, chọc cho Dương Đào toàn thân run rẩy, rầm rì híp
mắt hưởng thụ.
Hai đùi được đặt trên cánh tay Ngu Thần bị anh làm cho run lên từng đợt, eo cô bị giữ lấy làm cho anh dễ dàng đi vào càng
sâu hơn, mái tóc cô hỗn độn, ánh mắt mê loạn mất tiêu điểm, chỉ có thể
ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đón nhận những khoái cảm anh mang
đến…
Sắc trời hiện màu xanh nhạt, mặt trời còn chưa mọc.
Dương Đào đang ngủ bị Ngu Thần lay tỉnh, “Anh đưa em về lấy hành lý rồi đưa em ra sân bay.”
“Ưm…” Dương Đào ôm chăn vẻ mặt khó chịu, “Không muốn không muốn. Để em ngủ thêm một lát.”
Ngu Thần đành phải mặc quần áo cho chị gái nhỏ đang ngủ mê man của mình,
lay tỉnh cô một lần nữa, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, “Còn
muốn làm phù dâu không?”
Dương Đào ngồi ở mép giường vẻ mặt thống khổ, “Đều tại anh! Nói thế không tự thấy xấu hổ sao?!”
Tối qua là ai luôn miệng nói một tuần tới không thể gặp nhau, nhất định phải làm đến khi anh vừa lòng mới được.
Vậy nên làm.
Người nào đó bắn ở phía dưới sau đó lại cương, làm nũng cầu xin cô dùng miệng giúp.
Lúc nửa quỳ khẩu giao cho anh, Dương Đào cũng không dám liếc mắt xuống phía dưới của mình, giữa hai chân dịch thể của hai người trào ra từng chút,
phần còn lại vẫn ở trong tiểu huyệt cô, vừa đầy vừa trướng.
Lấy xong hành lý, vội vàng chạy tới sân bay thành nam.
Ngồi ở ghế sau Dương Đào còn không quên vỗ khuôn mặt tuấn tú của mỗ cẩu nhà mình, “Ngoan ngoãn chờ em về. Em mang quà về cho.”
Ngu Thần nhìn cô, cười không đáp.
Trong lòng Dương Đào bỗng nổi lên dự cảm xấu.
Máy bay đáp đất, qua cửa kính nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài.
Là Lương Băng tới đón cô.
Hai người nhìn nhau cười như bạn tốt nhiều năm không gặp.
Sau khi chia tay với Ngu Thần, cô cũng từng cùng Lương Băng ra ngoài mấy lần.
Hai người đi dạo siêu thị một chuyến, khi Dương Đào đang nhìn thịt tôm hùm
đến phát ngốc thì Lương Băng hỏi cô có muốn ăn đồ nướng không, có thể
đến chung cư của anh ở tòa chung cư Quả Vải.
Bạn tốt của anh ra nước ngoài nên để lại căn phòng ở tòa Quà Vải cho anh.
Dương Đào nhướng mày, tòa nhà Quả Vải? Anh đang nói đến chỗ bạn tốt của anh dùng để dở trò với những người phụ nữ khác ấy hả?
Lương Băng mím môi không nói chuyện.
Về đến nhà, Dương Liễu hỏi thăm cuộc hẹn hò của Dương Đào với tiểu ca ca tân nhiệm.
Nghe Dương Đào kể lại xong, Dương Liễu thở ngắn than dài, coi như chị giỏi, sao chị có thể làm thế cơ chứ.
Dương Đào uể oải nằm trên giường, nghĩ đến cái tên trong lòng khắc ghi cả ngàn lần.
Đến khách sạn, Dương Đào chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, đến buổi tối sẽ đi ăn với vợ chồng người đàn em kia.
Lúc nhàm chán Dương Đào tiện tay mở trang web bát quái trên điện thoại xem.
Cho dù đã ở bên Ngu Thần nhưng cô vẫn giữ thói quen xem tin tức về anh.
Nhìn mấy người trên đó ríu rít thảo luận xem Ngu Thần có phải xử nam không,
đã từng yêu đương chưa, Dương Đào chỉ muốn chống nạnh cười to, mua ha ha ha ha ha, đã sớm không phải rồi ~~~
Bị Đào Đào ta cướp đi rồi~~
Giao diện trượt xuống, Dương Đào thấy tin mới nhất – Ôi trời đất thánh thần
ơi! Tôi vừa mới gặp Ngu Thần ở sân bay Chương Nghi đó! A a a a a a a Ngu Thần a a a a a a a!