A Vi suy nghĩ một chút, chính nàng vốn đã quen quán xuyến việc nhà, quên mất bản thân mình ở Phạm gia hoàn toàn không cần phải động tay. Bất quá nàng cũng không phải là dạng người quen ăn không ngồi rồi, dạo gần đây
có chút rảnh rỗi, cả người liền mập thêm một vòng, chính nàng còn ghét
bỏ mình. Bất quá chỉ có Thần Hiên vui vẻ, càng ngày càng thích vuốt ve
nơi no đủ của nàng, nói nơi đó càng lúc càng êm ái, dụ người không muốn
buông tay.
A Vi vừa nghĩ đến tay, bàn tay to lớn của ai kia cũng
không chịu an phận, quấy phá khắp nơi. Nàng đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng thầm
oán: "Chàng gấp cái gì? Chúng ta vẫn còn đang mở cửa đấy, hạ nhân còn
đang dọn dẹp ngoài sân kìa."
Thần Hiên vuốt trán, bỗng cảm thấy
dưới thân đột nhiên nóng bừng bừng, lửa nóng khó nhịn khác thường. Rất
kì quái, mặc dù hắn đối với tiểu nương tử mềm mại trong tay bất cứ lúc
nào cũng có thể vọng động nhưng cũng không nhanh đến mức khó giữ thế
này, năng lực kiềm chế của hắn cũng không tệ hại đến mức này chứ?
"Nguy rồi!" Thần Hiên vỗ đầu một cái, vội vàng đi ra ngoài, không quên quay
đầu nói với A Vi, "Nàng chuẩn bị nghỉ ngơi đi. Ta đến chỗ đại ca một
chuyến." Không đợi A Vi trả lời, hắn đã vội chạy đi.
A Vi đang
muốn nhờ một hạ nhân đem đèn lồng soi đường cho trượng phu, trong nháy
mắt đã không thấy tăm hơi, rốt cuộc là chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?
Thần Hiên đến tiểu viện của Thần Dật, gấp gáp hỏi lão nô bộc huynh trưởng đã đi đâu. Đối phương liền đáp rằng Bích Vân đã dìu đại thiếu gia trở lại
thư phòng. Thần Hiên vội vàng đến thư phòng, bên trong nửa sáng nửa tối, lại không có nghe bất kỳ động tĩnh nào.
Hắn có chút gấp, đoán
chừng mình tới chậm, xuân dược kia đã phá tác, nội tâm càng thêm lo
lắng, dùng một cước đá bay cửa đi vào….
Thần Dật lúc này đang
nằm ở trên giường, quần áo hỗn độn cởi được một nửa, cả người ửng hồng, ý thức mơ hồ, mà Bích Vân chỉ còn lại yếm lót mỏng manh.
Bích Vân
không nghĩ tới Nhị thiếu gia sẽ xông vào, vừa rồi lúc đại thiếu gia mời
nhị thiếu gia canh giải rượu thì nàng đã nghĩ cách ngăn cản nhưng lại sợ sơ ý lộ liễu. Trong lòng chỉ dám nghĩ nhị thiếu gia cũng đã uống nhiều
rượu, cho dù thân thể có khác thường cũng chỉ nghĩ là do men rượu, lại
thêm mấy ngày nữa nhị thiếu gia cũng đã rời khỏi Phạm gia, nam nhân vốn
không quen xen vào chuyện người khác nhất định sẽ không để ý chút điểm
nhỏ này.
Vì thế nàng dựa theo kế hoạch, đỡ đại thiếu gia đi vào
thư phòng, thư phòng cũng là nơi chứa các loại sổ sách sinh ý của Phạm
gia, người bình thường đều phải có lệnh mới vào được, lão nô bộc kia
thấy đại thiếu gia say đến đi không vững, có nàng ở một bên đỡ người,
đương nhiên không thể ngăn cản. Chuyện này nàng đã tính toán kĩ lưỡng,
để cho đại thiếu gia say rượu sủng hạnh nàng một lần, với nhân từ của
chủ tử, cho dù nàng không thành di nương cũng sẽ không thể bạc đãi nàng.
Chuyện đã sắp đến hồi kết, giữa đường lại mọc ra một Thần Hiên. Bích Vân vội
vàng mặc lại xiêm y, co rúm ở một bên, làm ra vẻ bị hại.
Thần
Hiên lo lắng đi tới xem qua tình hình, phát hiện đâu vẫn vào đó mới nhẹ
nhàng thở ra, Phạm gia từ thời ông nội hắn đến giờ, đã hoàn toàn bãi bỏ
chuyện năm thê bảy thiếp. Chưa kể, huynh trưởng có muốn cưới thêm thê
thiếp thì tuyệt cũng không tới phiên một nha hoàn bất lương gian xảo có
thể động tay. Vừa rồi lúc hắn thử "canh giải rượu" kia đã phát hiện nha
đầu này có chút không đúng, bất quá cũng không nghĩ nhiều….
Thần Hiên đi tới đỡ huynh trưởng, trong miệng người kia vẫn lẩm bẩm: "Vân Nương. . . Vân Nương. . ."
Thần Hiên lắc đầu cười, đỡ đối phương trở về phòng ngủ. Đến nơi liền thấy
bên trong vẫn còn chừa một ngọn đèn đỏ rực, rõ ràng là chong đèn người,
hắn lại lắc đầu cười cười.
Cái đôi phu thê này… Rõ ràng là nhớ
nhau lại cứ bày mặt lạnh cãi vã…. May mà hắn với A Vi hết sức ăn ý, chắc chắn sẽ không có khổ sở hiểu lầm như vậy.
Lúc này Thần Hiên
không tiện đi vào trong viện, chỉ đỡ huynh trưởng đến dưới bậc thềm chờ
đợi. Vân Nương thấy trong sân thấp thoáng nhiều người, nhìn thấy bộ dạng của Thần Dật liền biết trượng phu đã say. Hôm nay nàng đã sớm thu xếp
cho hai đứa nhỏ ổn thỏa, xong xuôi liền chong đèn chờ người trở lại.
Nghe báo lại hắn đi tiểu viện của nhị đệ uống rượu, biết hắn phiền muộn
nàng cho nên cũng không dám sai người đi thúc giục, sợ lại chọc hắn
không vui, lại lo lắng hạ nhân an bài cho hắn không chu toàn, đáy lòng
không cách nào an tâm được.
"Nhị đệ, phiền đệ đã đưa đại ca trở
lại." Vân Nương đỡ Phạm Thần Dật, ngượng ngùng nói nhỏ. Lần này có thể
xoay chuyển đại cục đều là nhờ vào công lao của nhị đệ, nàng lúc này
cũng đã nhận ra chính bản thân mình là có bao nhiêu quá phận. Nay nàng
lại thật tâm hy vọng Thần Hiên có thể lưu lại, như vậy Thần Dật cũng sẽ
đỡ vất vả hơn.
Thần Hiên vội vàng nói không phiền, lại đem tính
toán của Bích Vân nói qua một lượt. Vân Nương không nghĩ tới ngay dưới
mí mắt mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà nàng lại không biết. Xem ra
Liễu thị thường trách nàng không chu toàn chuyện nhà cửa, gia vụ cũng
không phải là vô căn vô cứ hay cố ý xét nét.
Thần Hiên cố nhịn xuống lửa nóng khác thường trong người, nói xong chuyện liền vội vàng cáo từ rời đi.
Trong phòng, A Vi đã rửa mặt xong, để cho hạ nhân chuẩn bị nước nóng tắm.
Nàng tựa vào bên giường, cầm thư Tiểu Cẩn vừa mới gởi tới, thư đã tới từ sáng như vì bận bịu bếp núc đến giờ nàng mới có thể đọc được.
Trong thư Tiểu Cẩn nói hắn vừa mới đạt điểm tốt trong một kì sát hạch của An
Tử Phú tiên sinh. Hắn nói ông nội cũng rất tốt, mỗi ngày đều dậy sớm
chăm sóc vườn cây, phơi nắng hóng gió, đi đứng lưu loát hơn cả lúc
trước. Còn nói Dương Thanh Tùng ca đã trở thành trưởng đội tu bổ môi
trường, Tôn thị tỷ hoài thai đứa nhỏ, tình huống trên núi cũng được cải
thiện hơn rất nhiều, nước suối từ đục ngầu đã trở nên trong veo… Cuối
cùng lại nói, cái này ông nội không cho hắn hỏi nhưng hắn lại tò mò vô
cùng, không biết bao giờ tỷ cùng tỷ phu mới trở lại, có mang cái gì ngon về cho hắn ăn không?
Nam nhân sải những bước dài tới, ôm chặt nàng vào lòng, không kiêng nể gì
mà hôn nàng. A Vi bị nhiệt tình của hắn cuống theo, không cách gì cưỡng
lại được, thở hổn hển nói: "Chàng còn chưa tắm rửa kìa." Trên người đều
là mùi rượu!
Thần Hiên thoát sạch xiêm y, đem nàng đặt lên đùi:
"A Vi, tối nay phải khổ cực nàng rồi! Ta trúng mị dược, ước chừng dược
tính cũng không khác với loại Khúc mẹ dùng lắm. Chưa kể gần đây ta đã
nhẫn nại lâu ngày. . . Hiện tại không nhịn được. . ."
A Vi còn chưa kịp hỏi vì sao lại trúng mị dược, Thần Hiên đã ôm nàng xông về phía bồn tắm….
Hôm sau, hạ nhân Phạm gia phát hiện ra tình hình có chút kì quái.
Mỗi sớm tinh mơ đã ra khỏi cửa Phạm đại thiếu gia hôm nay lại ngủ đến tận
lúc mặt trời lên cao mới rời giường. Chưa tính đến, Phạm đại thiếu phu
nhân trong một đêm tựa hồ như cũng có biến hóa, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng lúc nào cũng ẩn ẩn ý cười. Cũng không biết vì sao, nô tì Bích Vân cận thân của của nàng lại bị chính Vân Nương nàng ra lệnh phát mãi.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Trong lòng mỗi người đều có những suy đoán riêng, bất quá hạ nhân ở Phạm gia là một tay Liễu thị quản lý, từ trước đến giờ sợ nhất chính là phạm phải buôn chuyện thị phi, vì thế mỗi
người chỉ có thể giấu sâu ở trong lòng mà thôi.
Tiểu viện của
Thần Hiên trước giờ đều thanh tĩnh, cho nên chuyện đôi phu thê đến giữa
mới tỉnh giấc cũng không có ai chú ý, bất quá hắn ra khỏi viện tản bộ
một chút liền bắt gặp huynh trưởng đi tới.
Hai nam nhân anh tuấn nhìn vẻ mặt thỏa mãn tràn ra đáy mắt của nhau chỉ cười cười, lòng hiểu mà không nói…
Chẳng bù cho A Vi lúc này vẫn còn đỡ hông mình, không cách nào rời giường
nổi. Càng làm cho nàng lúng túng hơn là một lát sau Khúc mẹ cho hạ nhân
mang nước ấm đến cho nàng rửa mặt, còn thuận tiện báo mấy món cơm trưa,
nào là rau hẹ xào trứng, hải sâm kho tàu, canh ba ba, gà hầm đông trùng
hạ thảo, nhung hươu hấp rượu…
Nhìn biểu tình "Ta biết các ngươi cực khổ" của Khúc mẹ, nàng thật sự khóc không ra nước mắt…
Cái người cả gan dám hạ xuân dược lên trượng phu của nàng kia, rốt cuộc
nàng đã làm gì mà phải chịu tội thế này…. Thật muốn trở về Thanh Dụ
trấn, nơi này đúng là nguy hiển quá rồi….
————————————————————–
Đường núi gập ghềnh có một chiếc xe ngựa thong thả đi.
Thần Hiên đánh xe, một bên quan sát tình hình đường lộ, một bên cẩn thận chú ý sắc mặt A Vi. Từ đêm hôm đó hoang đàn buông thả không chút kiêng kị,
tiểu thê tử vẫn không cho hắn một chút sắc mặt hòa nhã nào.
"Đừng tức giận." Thần Hiên nở nụ cười, "Ở Phạm gia không có nơi để phát tiết. Chờ trở về nhà ta liền làm hết gia vụ, nàng chỉ cần nghỉ ngơi là được,
coi như là phạt ta."
A Vi nhìn hắn một cái, chu miệng nhỏ: "Mấy ngày không đủ đâu, phải phạt chàng cả một năm!"
"Cái này cũng quá dài rồi đó?" Thần Hiên nghiêng người kéo tay nhỏ của nàng, mặt dày cười cười, "Nàng không đau lòng sao?"
A Vi cắn môi dưới, kéo tay hắn đặt lên bụng mình, thấp giọng nói: "Vậy
chàng không đau lòng thiếp lớn bụng còn phải làm việc quần quật?"
Thần Hiên vội rụt tay lại, tay kia siết dây cương để cho xe dừng lại.
"Nàng có? Từ khi nào cơ?" Hắn bỗng nhiên có chút lo âu, mày nhíu chặt. "Đêm đó…. Sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ chứ?"
Thấy hắn khẩn trương như vậy, nàng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn lãng
kia, cười cười: "Không sao, thiếp đã nhờ đại phu xem qua rồi, không có
vấn đề gì."
"Đương nhiên." Thần Hiên có chút khẩn trương, chân tay luống cuống không biết làm sao.
"Thiếp sợ công công bà bà biết ta mang thai, nhất định sẽ không cho chúng ta.
Càng ở lâu thì bụng sẽ càng lớn, càng không thể đi được. Cho nên thiếp
không nói cho ai biết, chàng đừng trách thiếp." A Vi thấy hắn không có
chút vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mừng rỡ gì, đáy lòng cũng có chút lo lắng.
Thần Hiên đáp: "Sao lại trách nàng?" Hắn thở dài, ngữ khí có chút bất đắc
dĩ, "Nhưng lúc vừa lên đường nàng nên nói cho ta mới phải, ta sẽ đánh xe chậm một chút, thời tiết lại lạnh, ban đêm phải đốt than, lúc ngủ ta
cũng phải chú ý tư thế một chút…."
A Vi bật cười, lúc này nàng mới xác định được, hắn không phải là không vui, chính là khẩn trương thái quá thôi.
"Nàng cười cái gì?" Thần Hiên hỏi, một bên cẩn thận lót thêm một lớp đệm cùng chăn êm cho A Vi. Cũng may xe ngựa của Phạm gia rộng rãi ổn trọng, mẫu
thân lại chú ý thay hắn sắm thêm không ít thứ, lúc này cũng có tác dụng
rồi.
A Vi nhìn hắn, khóe môi hơi hơi cong lên: "Là thiếp cao
hứng, nếu là con trai thì sẽ giống như chàng, bộ dạng tuấn tú, thiện
lương cùng săn sóc, còn có một thân tài nghệ… Nhất định sẽ tìm được con
dâu tốt."
Thần Hiên gật gật đầu, cũng cười: "Sinh con gái cũng
tốt, giống như nàng. Cái gì cũng tốt, lại còn có trù nghệ bếp núc tốt
như vậy, nam nhân xếp hàng đợi vào cửa chắc chắn sẽ không ít."
"Vậy thì sinh hai đứa nhỏ, một trai một gái!" Nàng cười hì hì.
Thần Hiên ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôn nhu: "Có nàng là được rồi. Một đứa nhỏ là được, ta sợ nàng sẽ cực khổ."
Giữa trưa ngày đông, ánh nắng le lói xuyên qua, nàng nhìn hắn, đáy mắt ươn
ướt, tay nhỏ ở trong chăn vươn tới ôm lấy hắn, thỏa mãn vùi đầu vào lòng trượng phu….
Cứ vậy cứ vậy, bình bình đạm đạm muôn đời muôn kiếp…