Thần Hiên trở lại phòng nghỉ, trông thấy A Vi đang sắp xếp hành lý, túi
gấm Hạ bá phụ giao cho hắn ngày hôm qua được đặt ngay ngắn trên đầu
giường. Nàng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng
nói: "Thiếp đang thu thập lại hành lý một chút, sợ tổn hại cho nên đành
để ra bên ngoài."
Thần Hiên nhìn túi gấm mà chính mình đã suýt
quên mất, biết nương tử tò mò: "Không sao, về sau của ta chính là của
nàng, cứ mở ra xem qua một chút.", hắn cười, "Bất quá là chút tài vật
thôi, đều giao cho nàng."
"Thật sao?" A Vi thật sự có chút suy
nghĩ, đoán chừng Hạ tiểu thư là mượn cớ, nhân danh Hạ lão gia mà đưa vài món đồ cho Thần Hiên mà thôi, thật sự sẽ không phải là thứ gì quá quý
giá cho nên mới thử mở túi gấm ra. Bên trong chỉ chứa một tờ giấy thật
mỏng, phỏng chừng là một phong thư tâm tình cũng nên…
Thần Hiên
nhìn ánh mắt A Vi, biết nàng do dự, lập tức vươn tay thay nàng lấy đồ
trong túi ra. Bên trong quả nhiên là một trang giấy ngả vàng cũ kĩ, bất
quá cũng không có chi chít chữ nghĩa tâm tình. A Vi thấy thực tại không
giống như những gì mình nghĩ liền cảm thấy mình đúng là một nữ nhân nhỏ
mọn, chuyện vốn không có gì liền suy nghĩ lung tung. Nàng cắn cắn môi
định lên tiếng thì lại thấy sắc mặt vốn bình tĩnh như nước của Thần Hiên đột nhiên đại biến…
"Làm sao vậy?" Nàng vội hỏi.
Nét mặt Thần Hiên vô cùng ngưng trọng: "Là bí pháp gia truyền làm men Bí Sắc của Hạ gia."
A Vi vừa nghe đã biết, Kiều lão đầu cả đời làm thợ trám sứ, A Vi đương
nhiên cũng nhận thức được. Cái gọi là men Bí Sắc là một loại men xanh
thượng phẩm, đồ gốm sứ được tráng men này ở dưới ánh sáng khác nhau sẽ
cho ra màu sắc khác nhau. Loại thượng phẩm bằng men xanh ngọc này từ
triều Hán đã trở thành cống phẩm tiến cống cho triều đình. Nếu không
phải hoàng thân quốc thích thì cũng là gia đình đại phú đại quý, hầu như hiếm có ai có thể dùng được. Có thể nói là trân quý vô cùng nhưng hiện
tại đã thất truyền, lúc này Thần Hiên lại nói Hạ gia có được bí pháp chế tạo loại men này, thật sự khiến người có chút khó tin.
Thần Hiên giải thích: "Tổ tiên Hạ gia từng làm quan Ngự sử từ triều Hán cho nên
mới có thể lưu lại bí phương này cho con cháu trong nhà. Cuộc tuyển chọn 7 năm trước, Hạ gia là muốn dùng bí pháp này để đoạt giải nhất nhưng
lại có hiệp nghị với Phạm gia nên mới giao ra một vài phương pháp nung
gốm tinh xảo để cho Phạm gia đoạt giải, đồng thời cũng không để lộ ra
bảo bối trong tay."
"Cho nên Phạm gia năm đó đã đoạt được giải
nhất?" A Vi tiếp lời, lại hỏi thêm, "Nhưng… Sao Hạ lão gia lại có thể
giao một thứ quý giá như vậy cho chàng?"
Thần Hiên cất tờ giấy
mỏng vào túi gấm, không muốn nhìn thêm: "Năm ấy bên ngoài truyền ra tin
đồn khắc vợ, cha mẹ ta cũng không nhìn nổi, vô cùng phân vân chuyện có
nên tiếp tục giữ bí mật không. Hạ bá phụ cũng biết người nhà ta có dao
động, cũng áy náy với tiếng xấu ta phải chịu cho nên liền lập thêm một
hiệp nghị mới với Phạm gia. Nếu Phạm gia kiên quyết giữ bí mật thì trước khi chết ông ấy sẽ giao bí pháp cho chúng ta, hơn nữa còn cam kết xưởng gốm của Hạ gia tuyệt đối không sử dụng phương pháp này trước khi giao
ra."
Đó là cám dỗ lớn đến mức nào A Vi không phải không hiểu
được, mà kết quả đương nhiên làm Phạm gia chấp nhận thỏa hiệp. Đến nay
Hạ lão gia tự biết chính mình sẽ sớm không qua khỏi, dựa theo ước định
đem bí pháp giao cho Thần Hiên.
"Kỳ thật Hạ Vân Phỉ đã muốn trở
về, chuyện năm đó sớm muộn gì cũng phải để lộ chân tướng, Hạ bá phụ thật sự không cần thực hiện ước định này." Thần Hiên nhớ tới vị trưởng bối
vì đau bệnh mà nằm liệt giường kia, đột nhiên thở dài.
A Vi lắc
đầu: "Thật ra là do chàng đã đặt xuống chuyện cũ, mở một đường lui để
cho Hạ lão gia nhận lại nữ nhi, miễn lúc lâm chung tiếc nuối. Đoán chừng là vì vậy mà lão nhân mới kiên trì thực hiện ước định ban đầu, là cảm
kích chàng, cũng là thành toàn cho chính ông ấy."
Thần Hiên gật gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng.
Bất quá lúc này cầm bí pháp trong tay hắn lại lâm vào một tình huống tiến
thoái lưỡng nan. Vừa rồi huynh trưởng có nhắc với hắn chuyện tuyển chọn
lần này, kết quả thật sự cũng không có gì nắm chắc, nếu hắn giao cho
huynh trưởng bí pháp này thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết. Có được
bí pháp, với năng lực của Phạm gia nhất định sẽ làm ra một vật phẩm hảo
hạng.
Nhưng là… Cứ vậy đem một bí pháp giá trị liên thành chiếm làm của riêng… Trong lòng hắn thật sự vẫn chưa sẵn sàng…
Mấy ngày cứ thế trôi qua, Phạm Thần Dật gần như không ăn không ngủ, sứt đầu mẻ trán tính toán tìm giải pháp nhưng vẫn thủy chung không đạt được kết quả mong muốn. Ngay lúc tưởng chừng mọi chuyện rơi vào bế tắc thì Thần
Hiên phái người đưa tới một phong thơ cùng bản thiết kế một vật phẩm gốm sứ.
Phạm Thần Dật đọc xong mấy chữ, trong lòng liền khơi thông, lập tức sai người chuẩn bị làm theo.
Cùng lúc đó, Hạ gia cũng nhận được một phong thơ cùng với túi gấm trọng yếu kia.
Hạ lão gia xem xong thư, thở dài một hơi, khẽ cười: "Đứa nhỏ Thần Hiên
này, ta đúng là không nhìn lầm hắn." Trong lòng còn có một câu "Đáng
tiếc hắn không trở thành con rể của ta", chỉ vì Hạ Vân Hàn, Hạ Vân Phỉ
cùng với Hình Lâm đều ở đây, lão nhân đành đem vế sau nuốt xuống.
Hạ Vân Phỉ vừa nhìn liền biết túi gấm kia chính là thứ ngày đó phụ thân
sai nàng giao cho Thần Hiên, ca ca nói ở bên trong là bí pháp, là trụ
cột của cả Hạ gia… Nàng chưa từng nghĩ tới, một vật trân quý có giá trị
liên thành như vậy đã giao ra mà còn có lúc lấy được vào tay.
"Phụ thân, trong thư nói cái gì?" Hạ Vân Hàn vội hỏi, "Túi gấm có mất gì không?"
Hạ lão gia lườm hắn một cái, đem túi gấm vứt cho đối phương: "Thần Hiên
nói bí phương này hắn không có tư cách nhận, cho nên muốn trả lại cho Hạ gia. Ta già rồi, giao vật này cho ngươi bảo quản. Toàn bộ danh dự cùng
tiếng tăm của Hạ gia liền nhờ vào ngươi."
Hạ Vân Hàn vui
s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng, không khỏi khẳng định: "Túi gấm đã tới tay Phạm Thần Hiên, ta không tin hắn không động lòng. Nhất định đã sớm sao chép bí
pháp, lại còn ra vẻ làm người tốt."
"Lòng tiểu nhân!" Hạ lão gia
lớn tiếng quát. Từ khi ông nhận lại nữ nhi, thân thể ông chuyển biến như một kì tích, ngày ngày vẫn chú tâm tịnh dưỡng, bệnh trạng đã không còn
là nguy kịch khó qua khỏi, lúc này ngữ khí thập phần nghiêm túc, uy
nghiêm so với những năm đó không hề giảm sút.
Hạ Vân Hàn sợ phụ
thân nổi giận tổn hại đến sức khỏe, chỉ đứng im nghe trưởng bối giảng
giải: "Thần Hiên nói, lần này Phạm gia cùng Hạ gia đều tham dự so tài,
chỉ cần cạnh tranh công bằng, phát huy toàn bộ tiềm lực của mình là
được. Hắn sẽ không dùng đến bí pháp của chúng ta, ngược lại còn hi vọng
Hạ gia có thể chế tạo thành công loại men Bí Sắc cực phẩm kia, như vậy
mới là một trận đấu phấn khích cùng gay cấn tột cùng."
Hạ Vân Phỉ không thể tưởng được đối phương có loại suy nghĩ này, đáy lòng không
khỏi sinh ra một chút ngưỡng mộ. Hình Lâm đứng bên cạnh nàng, đáy mắt
nghiêng nghiêng chưa từng rời khỏi bóng dáng nữ nhân thanh mảnh ấy, nhìn thấy thê tử có chút thất thần xa xăm, đáy lòng hắn thật sự không nhịn
được mà có chút buồn bực. Từ lúc ở Thanh Dụ trấn, Lãng Đình đại nhân đối với tiểu tử Phạm gia này đã thập phần thưởng thức, nay nhạc phụ cũng
khen hắn không dứt miệng. Hình Lâm hắn không phục! Nếu ngày đó không có
Lãng Đình đại nhân ra mặt, chính hắn bây giờ có khi còn bị Hạ gia chặn
ngoài cửa. Nay nhạc phụ vì nể mặt Lãng Đình đại nhân mà công nhận hắn
nhưng thực tế vẫn không hề cho hắn chút sắc mặt hòa nhã nào.
Mấy
người vừa khỏi phòng Hạ lão gia, Hạ Vân Hàn bỗng nhiên đi tới nói với Hạ Vân Phỉ: "Muội muội, muội phu đến Hạ gia chúng ta cũng đã mấy ngày, ta
còn chưa cùng đệ ấy nói được mấy câu. Không bằng muội phòng trước, để ta mang muội phu đi mấy cửa tiệm của Hạ gia dạo qua một chút."
Hạ
Vân Phỉ nghi hoặc, ca ca từ trước tới nay đối với Hình Lâm đều rất lạnh
nhạt, mặc dù mặt ngoài là tiếp nhận nhưng bên trong ngay cả nói chuyện
cũng rất ít, sao lại đột nhiên đổi tính muốn cùng Hình Lâm thân cận. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn Hình Lâm như hỏi ý, thấy
hắn không nói gì, nàng liền xoay người trở về phòng.
Hình Lâm đi
theo Hạ Vân Hàn đến hoa viên, xung quanh không có ai liền đi thẳng vào
vấn đề: "Đại cữu có chuyện gì dặn dò xin cứ nói thẳng."
Hạ Vân
Hàn thấy hắn là nam nhân thông minh, liền cười: "Nếu ngươi muốn phụ thân hoàn toàn tiếp nhận ngươi, sao không thay Hạ gia chúng ta làm chút
chuyện? Đến lúc đó ta lại thay ngươi nói tốt vài câu, cái nhìn của phụ
thân đối với ngươi chắc chắn sẽ thay đổi."
"Chuyện gì?" Hình Lâm bình thản hỏi lại.
Hạ Vân Hàn thấy hắn để tâm, mừng rỡ trong lòng: "Phạm Thần Hiên lấy đi bí
pháp, lại ở trong lúc này trả lại, còn nói không vụ lợi để dự thi lần
này. Hừ, ta phỏng đoán đây là hắn cố bày binh bố trận, muốn để cho chúng ta khinh suất. Không bằng ngươi đi điều tra một phen, xem thử Phạm gia
bên kia rốt cuộc có động tác gì. Ngươi là thuộc hạ của Lãng Đình đại
nhân, đại nhân lại là người coi sóc các hoạt động của xưởng gốm sứ,
ngươi làm việc này là thuận tiện nhất."
Hình Lâm không nói gì, rõ ràng việc này là không công bằng, cũng không quang minh chính đại, nếu
bị Lãng Đình đại nhân biết chính hắn dụng chức vụ thay nhà vợ làm chuyện không ngay ngắn thì chắc chắn sẽ không vui. Nhưng nhớ tới từ lúc gặp
lại Vân Phỉ đến giờ, mặc dù nàng cũng cùng hắn tranh cãi ầm ĩ nhưng phu
thê ở chung cũng chỉ đạm mạc như nước, đây tuyệt không phải là thứ hắn
muốn.
Đảo mắt đã tới đầu tháng, chỉ còn 2 ngày nữa là đến hạn triển lãm….
Ngày hôm đó, Phạm Thần Dật mời phu thê Thần Hiên cùng Phạm Trọng Thịnh, Liễu thị, Vân Nương, Thần Tư đến chứng kiến khoảnh khắc cực kì trọng yếu của Phạm gia. Từ bản vẽ của Thần Hiên đưa tới, Phạm Thần Dật lập tức theo y hướng dẫn mà thử nghiệm qua không ít lần nhưng đều thất bại, nội tâm
càng thêm lo lắng.
"Thần Hiên, năng lực của ta hữu hạn, những lần trước làm ra đều có tì vết, không biết lần này có thể thành công hay
không…" Phạm Thần Dật nhìn cửa lò nung đã được mở ra, thở dài, "Nếu là
chưa, tuyển chọn lần này ta thật không nắm chắc, đành phải xin lỗi tổ
phụ đã lưu lại sản nghiệp to lớn như vậy mà bị hủy trong tay ta… Cũng
xin lỗi những hi sinh ngươi vì Phạm gia mà chịu đựng."
Thần Hiên
cười thoải mái: "Huynh không cần phải áp lực như vậy, sản nghiệp lúc
trước tổ phụ lưu lại bất quá cũng chỉ là một lò gốm tầm trung cùng mấy
cửa hiệu nho nhỏ mà thôi, Phạm gia ngày càng phát triển là nhờ công lao
của huynh. Cho dù sự tình bất thành, ít nhất chúng ta cũng đã thử nghiệm ý tưởng của tổ phụ, hẳn là không tiếc nuối mới đúng."
Phạm Trọng Thịnh cũng tiến tới vỗ vai con trưởng: "Chuyện do mình làm, hết sức là
tốt rồi. Sau này cho dù không đoạt được giải nhất thì cùng lắm chúng ta
nung ít đồ sứ hơn một chút, kiếm ít tiền hơn một chút mà thôi, chẳng lẽ
Phạm gia chúng ta không vượt qua nổi sao?"
Liễu thị nhìn con trai lớn chưa đầy một tháng mà tóc đã bạc không ít, trong lòng khó chịu xót
xa, theo bản năng liếc Vân Nương một cái, đứa con dâu này toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người hai đứa con trai, đối với trượng phu chẳng mấy
quan tâm.
Nhớ năm đó Phạm gia còn chưa khấm khá, chính bà vừa
phải lo lắng cho cha mẹ chồng vừa chăm sóc các con nhưng cũng cùng
trượng phu quan tâm sinh ý, mọi sự tuy khó khăn nhưng đều gọn gàng đâu
vào đấy, một chút chậm trễ cũng không có. Năng lực hiện tại của Vân
Nương so ra cũng không được một nửa của bà, còn vọng tưởng thao túng cái nhà này, lòng người sao có thể an tâm đây?
Lại nhìn đến A Vi
đứng nép bên người Thần Hiên nhu thuận, Liễu thị không khỏi cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng cũng không có bao nhiêu khả năng nhưng cũng không chọc người sốt ruột, hiểu chuyện như vậy càng khiến cho người ta thuận mắt.
Ít nhất tay nghề bếp núc của A Vi cũng xuất sắc, đem Thần Hiên nuôi đến
tinh thần sáng láng, tâm tư cũng mềm mại không ít.
Thần Tư nhìn
vẻ mặt không tự nhiên của Vân Nương, đoán chừng đại tẩu dạo gần đây khóc nháo với đại ca không được, vốn còn đang có chút đồng tình lại nhớ tới
chuyện đại tẩu khi dễ nhị tẩu, còn muốn đuổi người đi, đáy lòng nàng
liền cảm thấy rất đáng. Bất quá mẫu thân của Thần Tư nàng là nữ nhân ưu
việt đến mức nào, làm con dâu của bà đương nhiên cũng phải có chút bản
lĩnh, bằng không cũng khó tránh khỏi trách móc nặng nề… Cũng may Du Bách Ngạn có một dinh thự riêng, nàng sẽ không phải chịu đựng mẹ chồng quá
nhiều… Nghĩ đến chim sẻ thối kia, nàng không nhịn được cười thầm…
Đốc công đi tới báo đã có thể khui mẻ gốm, toàn bộ Phạm gia liền cùng nhau
đi qua. Thần Hiên dắt tay A Vi, kéo nàng đến vị trí trước nhất. A Vi
trông thấy bộ dáng chắc chắn của tướng công, nghĩ đến lần này là thử
nghiệm cuối cùng, trong quá trình thực hiện đã sửa đổi vô số thứ, xem ra lần này vẫn rất có hi vọng…
Đốc công mang theo găng tay, cẩn thận đem vật phẩm đang được người người mong chờ đem ra.
Trong xưởng gốm của Hạ gia cũng đang hạ mẻ gốm cuối cùng, trong lúc Phạm gia
không ngừng thử nghiệm phương pháp nung gốm mới, Hạ gia cũng ở xưởng gốm nhà mình thử qua không biết bao nhiêu lần bí pháp nung gốm Bí Sắc. Cũng không biết vì sao, tuy có bí phương trong tay nhưng Hạ gia lại tiếp
nhận vô số lần thất bại. Hạ Vân Hàn thậm chí hoài nghi còn Phạm Thần
Hiên trả lại bí phương giả, cố ý hại Hạ gia không nung được đồ sứ Bí
Sắc, cứ vậy loại bỏ đi một đối thủ cạnh tranh. Hạ lão gia nghe lời này
liền phán con trai mù quáng, bí phương là của Hạ gia, cho dù không viết
trên giấy, ông cũng đã sớm thuộc lòng. Nếu là đồ giả, chính ông nhất
định sẽ nhận ra. Hạ Vân Hàn suy nghĩ một chút liền cảm thấy đúng đắn,
quyết dốc hết sức lực, không thể để cho phụ thân của chính hắn hoài
nghi, nào biết được Hạ lão gia đối với hắn đã sớm thất vọng vô cùng.
Lúc này, đốc công đem vật phẩm trong lò ra ngoài, là một ấm trà men xanh
tám cạnh, Hạ Vân Hàn nhìn không ra men tráng này có đạt được đến tiêu
chuẩn của men Bí Sắc hay chưa, liền giao cho phụ thân xem.
Hạ lão gia cầm ấm tám cạnh nhìn thật kĩ, sau một lúc lâu, thở dài: "Men sứ này so với các loại men xanh bình thường đã là hàng cao cấp nhưng còn rất
xa mới có thể cùng men Bí Sắc so sánh."
"Phụ thân, ý người nói…"
Mấy chữ còn lại Hạ Vân Hàn cũng không còn dũng khí để nói ra, thời gian
gấp gáp như vậy, hắn đã không còn cơ hội để thử lại nữa rồi.
Hạ
lão gia đem ấm trà trả lại cho đốc công, ý muốn hắn cất đi, lúc này mới
nói với con: "Việc này cũng không thể cưỡng cầu. Bí pháp này là mấy trăm năm trước lưu truyền tới nay, khi đó thổ nhưỡng, củi lửa cũng khác với
bây giờ. Chưa kể bí pháp cũng chỉ ghi lại chuyện chế phôi cùng phương
pháp nung, cụ thể chúng ta còn phải tự mình tìm ra, trong khoảng thời
gian ngắn không thể được việc là chuyện bình thường. Ta thấy mấy lần
trước nung ra đồ sứ tuy chưa đạt được tiêu chuẩn của men Bí Sắc nhưng
cũng là hàng thượng hạng, ngươi cứ vậy mà chọn một kiện tốt nhất mang đi dự thi là được rồi."
Hạ Vân Hàn đương nhiên không thể làm ra vẻ
mây nhạt gió nhẹ như phụ thân, đỡ trưởng bối trở phòng xong hắn ở trước
cửa đi tới đi lui, ra sức suy tư. Hắn muốn thắng, phi thường khát vọng,
nhất là thắng Phạm gia, nếu không hắn sẽ cam lòng. Vì phụ thân nhân
nhượng mà Hạ gia bị Phạm gia chèn ép quá lâu rồi, lần này không thể để
mọi chuyện tiếp diễn được!
Lúc này, Hình Lâm vội vàng đi tới. Lúc trước Hạ Vân Hàn muốn Hình Lâm lưu ý động tĩnh của Phạm gia, Hình Lâm
cũng chỉ nói bên kia đang thử nghiệm vô số lần nhưng vẫn chưa thành
công. Lúc này nhìn vẻ mặt Hình Lâm, Hạ Vân Hàn biết Phạm gia bên kia đã
có kết quả.
Hắn vội hỏi: "Thế nào? Phạm gia có nung được bí pháp không?"
Hình Lâm nhấp môi, lại không lên tiếng.
"Bọn họ thành công rồi?" Hạ Vân Hàn thấy Hình Lâm không nói, đầu óc náo loạn một trận. Bí phương của nhà mình chính mình nung không ra, ngược lại
người khác lại làm được. Chuyện này mà truyền ra ngoài, sự nghiệp Hạ gia có thể an ổn sao?
Hình Lâm đáp: "Thành công, bất quá Phạm gia không nung Bí Sắc."