"Ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Vân Hàn không nghĩ tới Thần
Hiên sẽ xuất hiện ở đây, sao hắn lại biết được muội muội ở "Bạch Vân
Am"? Là muốn tìm muội muội trả thù?
"Đã nhiều năm như vậy, ta
không biết muội muội còn sống, oán hận cho ngươi, đối với ngươi nhiều
lần tính kế là ta không đúng, muốn bồi thường cho ngươi bao nhiêu cũng
không đủ." Hạ Vân Hàn ôm quyền với Thần Hiên, "Vân Phỉ năm đó tuổi trẻ
không hiểu chuyện, ngươi chớ tính toán với nàng. Có gì không cam lòng,
cứ tính hết lên đầu ta."
Thần Hiên cười khổ một tiếng: "Ta chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Hạ bá phụ."
Hạ Vân Hàn thấy hắn quả thật không có oán giận cùng trách hận, ước chừng mấy năm nay cũng đã nghĩ thông rồi?
Thở dài, hắn nói: "Đã là đèn cạn dầu thật rồi… Bằng không ta cũng sẽ không đi xa đến vậy mà tìm Vân Phỉ."
Thần Hiên gật gật đầu, nghe được một trận tiếng bước chân vội vã từ trong
truyền ra, không muốn nhiều lời, mang theo A Vi lên xe ngựa, cứ vậy mà
đi. A Vi nhìn nét mặt cương nghị chăm chú đánh xe ngựa quay về đường cũ
của trượng phu, lại nghĩ tới vừa rồi hắn cùng nam tử xa lạ kia nói
chuyện, trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi ra miệng.
Xe ngựa đến trong thành, cũng không trở về Phạm gia, mà dừng trước một hoa dinh lộng lẫy khác.
Thần Hiên vén rèm, nói với A Vi: "Cùng ta đi gặp cố nhân một lần cuối đi. . . Sau đó chúng ta về lại Thanh Dụ trấn."
A Vi gật gật đầu, theo hắn đi vào.
Gia đinh giữ cửa của Hạ gia nghe Thần Hiên báo tên tuổi đều giật mình không thôi. Hạ gia cùng Phạm gia vì chuyện tình bảy năm trước mà có hiềm
khích, phàm là người Đàm Châu từ lớn đến nhỏ ai ai cũng biết, huống chi
bọn họ còn là gia đinh của Hạ gia, thù trong giặc ngoài của gia chủ bọn
họ không rõ thì còn có thể ở lại làm hạ nhân sao? Nghe nói người của
Phạm gia muốn đến thăm lão gia, bọn họ cũng không biết làm sao cho phải, một người giữ khách ở cửa, người kia vội vàng đi vào báo cáo. Sau một
lúc lâu mới có một lão nô bộc vội vã chạy đến mời khách vào nhà. Gia
đinh canh cửa thấy lão nô bộc bên người lão gia tự mình lộ diện, trong
lòng càng thêm nghi hoặc, điểm này rõ ràng không giống với tác phong
hàng ngày của lão gia.
Thần Hiên mang theo A Vi đi cùng lão bộc
vào đại viện, trong suốt quãng đường đối phương đi rất nhanh, tựa hồ như chậm một bước liền bỏ lỡ điều gì…
"Tình hình của Hạ lão gia thế nào rồi?" Thần Hiên không khỏi hỏi.
Lão nô bộc khổ sở lắc đầu: "Sợ là không qua được mấy ngày…"
"Phát bệnh nghiêm trọng đã lâu như vậy sao?" Thần Hiên thập phần tiếc hận,
nhân gia hai nhà có chút đặc thù, bình thường trừ bỏ vì chuyện làm ăn
buôn bán thì huynh trưởng phải cùng Hạ Vân Hàn có lúc phải giáp mặt,
bằng không suốt 7 năm qua cơ hồ hai nhà không hề lui tới.
Lão nô
bộc cả đời đi theo bên người Hạ lão gia không khỏi thương cảm: "Sau khi
phu nhân qua đời thân thể lão gia đã không còn được như trước. Lại thêm
năm đó xảy ra cớ sự như vậy, sức khỏe của lão gia xem như hoàn toàn suy
sụp." Lão gia năm đó tang thê, cũng không tái giá, đem toàn bộ tâm tư
dồn vào phát triển sinh ý cùng nuôi dạy hai con nhỏ. Nào ngờ tiểu thư
lại xảy ra chuyện như vậy, đối với lão gia thật sự là đả kích vô cùng
lớn.
Đi đến trước một gian phòng, lão nô bộc cuối cùng cũng dừng
lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong phòng lập tức truyền ra vị thuốc nồng
đậm cùng mùi ẩm mốc lâu ngày…
Thần Hiên nghĩ nghĩ, nói khẽ với A Vi: "Không biết bên trong tình huống thế nào, cứ để ta vào trước, nàng chờ một lát đi vậy."
A Vi cũng nghĩ rằng mình cũng không biết vị lão gia này, tiện đi thăm
cũng không tốt, liền gật gật đầu, theo lão bộc đến gian phòng khách bên
cạnh.
Thần Hiên bước vào, vòng qua bình phong đi tới trước
giường. Một người hầu đang thay Hạ lão gia dịch chăn, thấy A Vi tiến
vào, biết lão gia muốn gặp người liền không tiếng động thi lễ với khách
nhân, bưng chén thuốc lui ra ngoài. Hạ lão gia gầy yếu nằm trên giường,
hơi thở thoi thóp khó khăn, Thần Hiên đã đứng một lúc lâu, lão nhân mới mơ mơ màng màng mở mắt.
"Thần Hiên. . ." Đáy mắt Hạ lão gia lóe
sáng, chống thân thể nỗ lực muốn ngồi lên, "Thật không nghĩ tới trong
lúc này còn có thể gặp được ngươi. . . Ông trời xem ra cũng không tệ với ta."
Thần Hiên đỡ người ngồi dậy, cẩn thận kê một lớp đệm dày phía sau lưng ông.
"Mấy năm nay rong ruổi bên ngoài học tập… Lẽ ra phải sớm đến thăm người."
Thần Hiên nỗ lực nặn ra một chút tươi cười, khiến cho không khí ảm đạm
trở nên dễ thở hơn một chút.
"Hạ gia chúng ta xin lỗi ngươi. . ." Hạ lão gia nghẹn ngào, hô hấp dồn dập.
Thần Hiên thay ông vỗ lưng thuận khí, thoải mái: "Hết thảy đều là do Phạm gia lựa chọn, sao còn có thể trách người."
Hạ lão gia run rẩy cầm tay đối phương: "Nghe nói rốt cuộc ngươi cũng đã
chịu thú nương tử?…. Lão nhân tuy bệnh lâu nằm trên giường nhưng tin tức cũng linh thông lắm đấy." Ông nở nụ cười, thật tình vì Thần Hiên mà cao hứng.
Thần Hiên cười gật gật đầu.
"Thế nào lại không mang theo người đến thăm lão nhân?"
"Nàng đã đến đây rồi, đang ở bên ngoài chờ."
Lão bộc ở ngoài cửa nghe lão gia muốn gặp A Vi liền vội vàng chạy đi gọi người.
A Vi đang nhìn ấm trà sen tỏa hương thơm ngát mà ngẩn người, nghe nói Hạ lão gia muốn gặp mình bỗng dưng có chút khẩn trương, siết chặt vạt áo
theo lão nô bộc đi tới.
Thần Hiên mang ghế đặt bên cạnh giường cho A Vi ngồi, sau đó mới chậm rãi giới thiệu nàng với Hạ lão gia.
A Vi gọi một tiếng Hạ lão gia, Hạ lão gia lại muốn nàng theo Thần Hiên
gọi ông một tiếng bá phụ là tốt rồi. Nhìn nữ nhân xinh đẹp tinh tế có ít nhiều nét thanh thoát giống nữ nhân của mình, tâm tư Hạ lão gia có chút chua xót, nhớ tới ngày đầu tiên ông gặp được người bạn già đã ở cạnh
mình suốt cả cuộc đời.
"Vừa thấy liền biết là một cô nương tốt."
Hạ lão gia nhìn về phía Thần Hiên, cười đến ôn hòa, "Tiểu tử ngươi cũng
thật thật tinh mắt."
Thần Hiên không tự chủ liếc nhìn A Vi, cười: "Vận khí tốt."
A Vi có chút mặt đỏ, cũng cúi đầu nở nụ cười.
Lão bộc ở ngoài cửa nghe trong phòng truyền đến tiếng cười, không khỏi
hoảng hốt. . . Trong nhà này đã bao lâu không có tiếng cười như vậy? Nếu năm đó tiểu thư cùng Phạm gia nhị thiếu gia bình bình an an thành hôn,
con cái của bọn họ đại khái cũng năm sáu tuổi, có lẽ lão gia sẽ cười đến vui vẻ như vậy mỗi ngày…
"Ngươi có thể tìm được một cô nương tốt như vậy mà sống an ổn qua ngày, ta đây liền an tâm." Hạ lão gia trầm
tĩnh nói, tinh thần chỉ trong nháy mắt tốt lên rất nhiều, một chút cũng
không giống người bệnh sắp chết. Ông hỏi chuyện những năm gần đây Thần
Hiên ở bên ngoài gặp qua, Thần Hiên liền chọn vài chuyện tốt mà kể, chọc lão nhân cười vui vẻ, không khỏi vắng vẻ A Vi, lại dẫn đề tài đến trên
người nàng. Thần Hiên vui vẻ nói không ít lời về trù nghệ nấu nướng của
nàng, lại ngoài ý chọc lão nhân gia bày ra bộ dáng muốn nếm thử.
"Người muốn là được, hôm nào ta sẽ để A Vi làm vài món cho người thử qua." Thần Hiên cười.
"Ai, lão nhân ta còn được mấy ngàu?" Hạ lão gia thoải mái không giống như
đang nói chuyện sinh tử, "Hôm nay đi có được không? Trong đại trạch Hạ
gia bếp lớn bếp nhỏ gì cũng có cả!"
A Vi nhìn Thần Hiên, thấy hắn không phản đối liền nói với Hạ lão gia: "Để ta đến nhà bếp nhỏ sát vách xem thử. Ta chuẩn bị cho người một ít điểm tâm thanh đạm có được
không?"
Đợi Hạ lão gia cho phép, A Vi liền theo lão bộc đi về phía nhà bếp.
Hạ lão gia dõi theo bóng dáng của A Vi đi khuất, thở dài nói với Thần
Hiên: "Đời này ngươi không làm con rể ta, là tiếc nuối lớn nhất của ta. . . Là Vân Phỉ năm đó không biết phân biệt, không có phúc khí, cũng trách ta không dạy tốt con cái của mình." Năm đó người con rể này là chính
ông chọn trúng, chuyện môn đăng hậu đối là đương nhiên không phải bàn
đến, lại còn bản lĩnh thông mình, tướng mạo tuấn lãng, có thể nói, tìm
khắp Đàm Châu cũng không có người thứ hai hợp với Vân Phỉ như vậy, đáng
tiếc. . .
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hạ Vân
Hàn tiến vào nhìn thấy Thần Hiên ngồi ở bên cạnh cha liền có chút ngạc
nhiên, không nghĩ tới đối phương vừa hỏi qua bệnh tình của phụ thân liền lập tức tới thăm.
Phía sau Hạ Vân Hàn còn có một nữ nhân tuổi
hơn hai mươi, hắn thấy tinh thần phụ thân vẫn còn đang ổn định, liền mở
miệng: "Phụ thân, ta dẫn theo muội muội…."
"Cút ra ngoài!" Hạ lão gia quay mặt đi, "Ta không muốn thấy người!" Dứt lời ông liền ho khan
kịch liệt, Hạ Vân Hàn hoảng sợ, mang theo Hạ Vân Phỉ lui ra.
Thần Hiên lại nhẹ nhàng thay Hạ lão gia thuận khí, trong lúc lơ đãng mới
thấy Hạ Vân Phỉ che khăn tay, hai mắt rưng rưng nhìn phụ thân… Nhiều năm không gặp, nàng tựa hồ tang thương hơn rất nhiều…
Nghe phụ thân
đã ngừng ho khan, Hạ Vân Hàn lại tiến vào, thử thăm dò: "Phụ thân, muội
muội… Nàng biết sai rồi, nàng cũng rất lo lắng cho người. . ."
Thần Hiên thấy vẻ mặt Hạ lão gia không vui, đành nói: "Bá phụ, ta hôm nay
liền cáo từ trước, ngày khác ta lại mang A Vi đến thăm người."
Hạ lão gia kéo tay Thần Hiên, "Ở lại đây.", nghiêng đầu nói với Hạ Vân
Hàn, "Để cho nó trở về Bạch Vân Am đi. Ta còn chưa nhắm mắt thì nó đừng
mơ tưởng trở về!"
Phụ thân!" Hạ Vân Hàn nghĩ đến tình huống của
phụ thân lúc này cũng không còn bao nhiêu thời gian nhưng lại cố chấp
đến vậy, đáy lòng gấp đến khó thở. Phụ thân sao lại không nhớ muội muội, nếu không sẽ không để cho hắn mình thu xếp ổn thỏa cho muội muội. Phụ
thân cũng biết, nếu ông nhắn mắt, bản thân hắn sớm muộn gì cũng sẽ đem
muội muội trở lại. Phụ thân vẫn kiên quyết cự tuyệt muội muội tới vậy,
rốt cuộc là vì cái gì?
"Ngươi đi ra ngoài đi." Hạ lão gia hơi híp mắt, mệt mỏi tựa vào đệm lưng, "Nơi này có Thần Hiên giúp ta rồi."
Hạ Vân Hàn hồ nghi nhìn Thần Hiên một cái, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Thấy bộ dạng của Hạ lão gia như thế, Thần Hiên cũng không tiện cáo từ, đành
tiếp tục cùng lão nhân nói chuyện phiếm. Qua một lát, hạ nhân đã bưng
vài món ăn thơm thoang thoảng tiến vào, còn nói Phạm gia thiếu phu nhân
tay nghề rất tốt.
Hạ lão gia vốn muốn cùng Thần Hiên tâm sự lâu
một chút cho nên mới để cho A Vi nấu cơm. Kỳ thật mấy năm qua đối với
ông chuyện uống một chén thuốc đã vô cùng khó khăn, thức ăn cho vào
miệng cũng không khác gì rơm rác nhưng lần này nhìn tới đồ ăn bày trên
bàn, tươi mới mềm mại, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, mày kiếm của
lão nhân lập tức giãn ra. Đã lâu mới có cảm giác thèm ăn, Hạ lão dã để
cho nô bộc đỡ mình đứng lên, ngồi vào bàn ăn, Thần Hiên cũng ở một bên
đỡ người đi tới.
A Vi tự mình bưng cháo gà cùng trứng bắc thảo
vào phòng, lấy cho Hạ lão gia một chén nhỏ. Lão nhân ấy vậy mà chậm rãi
ăn hết phần cháo, lão bộc vừa thấy, cao hứng vô cùng, từ lúc lão gia
sinh bệnh tới nay, hiếm khi có khẩu vị tốt như vậy, bình thường đều chỉ
uống một chút cháo loãng, chung quy dùng bao nhiêu biện pháp cũng không
có tác dụng. Đại phu nói, bệnh tình của lão gia cũng không có vấn đề
lớn, chỉ là trong lòng tích tụ quá mức thôi, nếu có thể tẩm bổ đa dạng
thì bệnh sẽ có tiến triển tốt hơn một chút.
"Lão hồ đồ này chỉ lo ăn một mình, để quên hai vị khách nhân, thật là sơ ý." Có một chút cháo ấm bụng, tinh thần Hạ lão gia thật sự khởi sắc hơn rất nhiều, phân phó
lão nô bộc cho người đi phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, lại cười nói với A Vi, "Đầu bếp ở quý phủ ta tay nghề so với ngươi kém xa, chịu ủy khuất một chút vậy."
A Vi cười cười, liếc nhìn Thần Hiên, Thần Hiên
liền thay nàng đáp: "Người khách khí, thật sự không cần phiền toái, phu
thê bọn ta vừa ăn không lâu."
Hạ lão gia sợ hắn muốn nói cáo từ,
vội vẫy tay để cho lão bộc đi chuẩn bị, lại muốn cùng Thần Hiên nói
chuyện phiếm. Thần Hiên thấy tâm tình của lão nhân có chuyển biến, thử
thăm dò: "Bá phụ, ta thấy Hạ tiểu thư đối với người thật sự có lòng. Sự
tình đã qua nhiều năm, sao lại không đoàn tụ một nhà?"
"Thần Hiên, ngươi là muốn thay nữ nhân bất hiếu kia nói chuyện?" Hạ lão gia có chút không tin hỏi lại.
"Năm đó, nàng có lựa chọn của nàng, so với ta còn dũng cảm hơn rất nhiều.
Nếu ta không gặp được A Vi, còn không biết sẽ hoài phí thêm bao nhiêu
năm cuộc đời nữa. Tìm một người để cùng trải qua quãng đời còn lại, nhân chi thường tình, bỏ đi thế tục, nàng cũng không sai lầm." Thần Hiên nhớ tới một khắc kia trông thấy Vân Phỉ, hết thảy dường như đã trải qua mấy kiếp người, "Vật đổi sao dời, ta cũng không oán hận bất cứ ai."
"Thần Hiên, ngươi thực sự nghĩ như vậy?" Hạ lão gia không khỏi kinh ngạc, nội tâm ông sao lại không muốn tha thứ cho nữ nhi của mình, chỉ vì ngại
hiệp định của Phạm gia cùng Hạ gia, chỉ vì ngại Thần Hiên ở đây. Thể
diện cùng chấp niệm lớn như vậy, ông đành cắn răng nói ra mấy lời oán
hận nữ, cứng rắn ép buộc bản thân mình không được tha thứ cho nữ nhi của mình.
A Vi nghe mấy lời hai người vừa nói, tim trong lồng ngực
không khỏi nhảy thình thịch. Vừa rồi lúc nàng bưng cháo tiến vào cũng
nhìn thấy nữ nhân kia rưng rưng quỳ ở cửa, nàng cuối cùng cũng từ từ xâu chuỗi được mọi chuyện… Nữ nhi của Hạ lão gia cũng chính là thê tử 7 năm trước của Thần Hiên, chỉ là không hiểu vì sao nàng ấy lại có thể cải tử hoàn sinh. A Vi vừa nghi hoặc lại vừa bối rối, giống đang mò mẫm trong
một đám sương mù giăng giăng…
Hạ tiểu thư không chết, vậy là tin đồn nàng sớm không để trong lòng kia tất nhiên là thất thiệt.
Thế thì chân tướng là thế nào?
Vì sao chưa bao giờ Thần Hiên nói với nàng về chuyện này?