Thần Hiên đột nhiên nhớ ra sau khi hắn thành thân Khúc mẹ đã nói sẽ trở
về Đàm Châu, lúc này không khỏi hỏi: "Người vì sao lại ở chỗ này?"
Sớm biết hắn sẽ hỏi, Khúc mẹ liền đáp: "Lão nô muốn tra ra mấy người bịa
đặt sinh sự làm bẩn thanh danh của thiếu gia cho nên mới ở lại lâu một
chút, chỉ tiếc người này thật giảo hoạt, phái người giả vờ làm khách
thương từ Đàm Châu đến, tung tin đồn xong liền rời khỏi Thanh Dụ trấn,
thật sự không thể nào tra ra."
Kỳ thật chuyện này căn bản không
cần tra, trong lòng cả hai người đều biết rõ nhân vật đứng sau tất cả,
bất quá chỉ là không nói ra khỏi miệng. Khúc mẹ biết thế nhưng cũng
không buông tha, chỉ hi vọng lúc trở về Đàm Châu có thể đòi cho Thần
Hiên thiếu gia một công đạo thật tốt.
"Nếu không tra được thì
thôi, Khúc mẹ cũng sớm trở về Đàm Châu đi." Thần Hiên nhìn vị lão bộc
dùng nửa đời người vất vả vì Phạm gia, thật sự hi vọng bà sớm có thể
được nghỉ ngơi hưởng phúc.
Khúc mẹ gật gật đầu, lần này bà lên
núi vốn là muốn chào Thần Hiên thiếu gia một chuyến để trở về Đàm Châu,
không nghĩ tới lại gặp được một màn kia. Thú thật bà cũng có chút hoảng
hốt, vốn tưởng rằng Thần Hiên cùng A Vi đã hoà hợp ổn thoả, nào ngờ lại
thành ra như vậy, cũng may là vừa kịp lúc, bằng không thiếu gia thật sự
để cho thiếu phu nhân đi thì bà biết ăn nói thế nào đây?
"Lão nô
đúng là định báo cho thiếu gia biết lão sẽ trở về Đàm Châu." Khúc mẹ nhẹ giọng nói, "Chỉ là thiếu gia cũng phải để cho lão nô hầu hạ người một
hôm, bằng không lão phu nhân nghe được lão nô tới lâu như vậy ngay cả
một bữa cơm cũng không làm cho Thần Hiên thiếu gia ăn thì chắc chắn sẽ
tức giận."
Thần Hiên chớp chớp mắt, xem như ngầm cho phép. Đợi
Khúc mẹ ra ngoài, tầm mắt của hắn lại rơi xuống thân ảnh không nhúc
nhích dưới tán cây kia.
Nàng nhìn dòng suối róc rách đến ngẩn người, cho đến khi Khúc mẹ kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng thì A Vi mới phản ứng được.
Đối mặt với bộ dáng nhu hoà thân thiết của Khúc mẹ, nàng vẫn hạ quyết tâm: "Khúc mẹ, ta phải trở về nhà thôi."
Giúp A Vi vén tóc ra sau tai, Khúc mẹ ôn nhu nói: "Đứa nhỏ này, lão nhân có
mấy lời muốn nói với ngươi một chút. Chuyện đi hay không cứ nghe nói
xong đã rồi hẵng quyết có được không?"
A Vi không tiện cự tuyệt, chầm chậm gật đầu.
Khúc mẹ liền đem tình huống của Phạm gia nói qua với nàng.
Phạm gia cũng không phải là thương gia buôn bán bình thường như bà từng nói
mà là dòng họ danh giá bậc nhất ở Đàm Châu. Sản nghiệp có được đều dựa
chế tạo đồ gốm sứ, cha truyền con nối đã qua ba đời. Hiện tại điền sản
cùng tiền tài vô cùng phong phú, danh tiếng cũng vang vọng khắp nơi.
Thần Hiên là con trai thứ trong nhà, trên có anh trai và chị dâu, dưới
có một em gái.
Khúc mẹ cũng nói ra thân phận thật của mình, nhìn
khí độ trên người bà có vẻ cao sang quyền quý hơn người bình thường một
chút nhưng thật ra cũng chỉ là một nô bộc nho nhỏ mà thôi.
A Vi
nhìn Khúc mẹ một lát, đáy lòng không cách nào tưởng tượng được Phạm gia
rốt cuộc là người như thế nào, đều là tiên tử thoát tục giống như Thần
Hiên sao?
"Tương lai người theo Thần Hiên thiếu gia trở về, lão
còn phải gọi một tiếng nhị thiếu phu nhân đấy." Khúc mẹ mỉm cười, trong
lời nói ẩn ẩn nét cung kính, mong A Vi sau khi hiểu rõ gia thế của Phạm
gia sẽ không phản cảm mà hiểu rõ hơn về Thần Hiên thiếu gia. Đứa nhỏ kia biết sai nhưng lại toàn hành động khiến người ta không thể chịu nổi, bà chỉ có thể làm cho A Vi hiểu được mà thông cảm thôi.
A Vi chợt
hiểu ra, trước đây nàng chỉ nghĩ Thần Hiên là một đại sư tay nghề bất
phàm, không nghĩ tới trong nhà hắn lại có truyền thống cùng giàu có đến
vậy. Xem ra chuyện hắn không coi trọng nàng cũng là điều đương nhiên,
nếu không phải vì hắn thanh danh bất hảo, Phạm gia sao có thể tìm nàng
làm con dâu. Thật đúng là ủy khuất hắn, nếu nàng đã hiểu rõ mọi chuyện
mà vẫn cố chấp lưu lại, chỉ sợ về sau hắn càng cho rằng nàng là vì tiền
tài cùng phú quý mà sống chết không buông.
Khúc mẹ lại khuyên lơn thêm không ít câu nhưng A Vi đã quyết định trở về nhà mình, một chút
cũng không đổi ý. Bà đành thở dài, nói: "Thôi, xem như là Phạm gia chúng ta có lỗi với A Vi cô nương. Nếu thật phải đi thì cũng ăn một bữa cơm
rồi hẵng đi. Lão thân tự mình đưa ngươi trở về, cũng thay ngươi tìm một
công đạo với người nhà."
Nói đến mức này, A Vi liền đáp ứng, thậm chí còn giúp Khúc mẹ không ít chuyện bếp núc.
Bóng cây ngả về tây, trên bàn đã bày đầy thức ăn, Khúc mẹ kéo Thần Hiên cùng A Vi ngồi xuống. Hai người ngồi đối diện nhau cũng không nói lời nào,
chỉ vùi đầu vào ăn xơm. Nhưng chưa ăn được bao lâu, Khúc mẹ một mình vừa hát vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến cổ họng cũng khát khô đột nhiên nói: "Có đồ ăn
ngon lại không có rượu thơm thì cũng thật mất hứng, lão nô nhớ ngày
thành thân hôm trước có mua thêm mấy bình rượu đặt trong phòng. Không
biết có còn không?" Khúc mẹ đưa mắt nhìn Thần Hiên.
Thần Hiên
hiện tại nào có tâm tư uống rượu, đoán chừng Khúc mẹ phiền chán vì không khuyên được nàng ở lại nên mới muốn uống rượu sao? Hay là…Bà muốn cho A Vi uống rượu, người say thì làm sao có thể rời đi? Bất quá cách này
thật tiểu nhân, hắn thật sự khinh thường.
Thấy hắn không nói,
Khúc mẹ coi như hắn thầm chấp nhận, rất nhanh vào trong nhà. Những bình
rượu kia là tự tay bà cất trong ngăn kéo, hiện tại liền rất nhanh tìm
thấy, lại đem hai cái ly, thay hai kính rượu.
Thần Hiên cầm ly
rượu, uống một hơi cạn sạch, u sầu trong lòng vốn không kìm nén được bao nhiêu, lúc nào theo hương rượu cay nồng mà xông tới.
Dưới ánh mắt mong chờ của Khúc mẹ, A Vi cũng nhấp một hớp nhỏ, nhất thời bị cay đến nhíu mày.
Khúc mẹ cười hiền thay nàng gắp đồ ăn: "Ăn một chút sẽ hết cay!" Cứ như vậy dỗ A Vi uống cạn ly rượu nhỏ.
Thần Hiên thấy thế lại càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, nhìn khuôn
mặt ửng hồng vì rượu của nàng, hắn định cản Khúc mẹ nhưng lời đến bên
miệng lại không nói ra được.
Ăn xong một bữa cơm, A Vi lung la lung lay đứng lên, thanh âm cũng có chút mơ hồ: "Khúc mẹ… Ta nên về nhà."
Nàng uống đến ly thứ ba đã không tỉnh táo lắm, nhưng uống xong mấy ly rượu
này suy nghĩ cũng trở nên nhẹ bẫng, phiền muộn cùng khó chịu như tan
biến hết, khiến cho nàng tự mình uống không biết bao nhiêu ly rượu.
Tay áo xanh tinh tế duỗi tới, đỡ lấy nàng rồi lại chần chờ rút trở về. Hắn
nhíu mày nói với Khúc mẹ: "Phiền người đỡ nàng vào trong nghỉ ngơi một
lát đi."
Khúc mẹ âm thầm liếc cái tên đầu gỗ kia, đem A Vi dìu vào trong, đặt ngay ngắn trên giường.
A Vi uống rượu cho nên cả người đều nóng, hiện tại lại là mùa hè, mồ hôi
đã rịn qua lớp áo, nàng kéo tay Khúc mẹ, lẩm bẩm: "Nóng quá… Nóng quá…"
Khúc mẹ nhanh chóng mang một chậu nước đến, thay A Vi lau người. Bà vừa làm
vừa cảm khái, vóc người của cô nương này thật tốt, nhìn qua thon thả
mảnh khảnh nhưng thật ra nơi cần no đủ cũng thật no đủ, nơi cần nhỏ nhắn cũng thật sự chưa đầy một bàn tay nam nhân. Da thịt trên người lại nõn
nà như tuyết, non nớt giống như đóa hoa, khăn ẩm nhẹ nhàng lướt qua nơi
nào nơi ấy liền lưu lại mấy vệt đo đỏ dụ người. Nam nhân nhìn thấy chắc
chắn sẽ không thể dời mắt nổi, cũng không hiểu rốt cuộc thiếu gia nhà
mình có chỗ nào không được, chung đụng lâu ngày như vậy lại kiên quyết
làm hoà thượng.
Đem người đặt xuống giường, Khúc mẹ tìm một mảnh
khăn lụa thật lớn thay chăn đắp cho A Vi. Mỹ nhân lúc này mới thôi không kêu ca lẩm bẩm, im lặng tiến vào mộng đẹp.
Xong việc đi ra
ngoài, bà cũng mặc kệ Thần Hiên thiếu gia vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, thu
thập dọn sạch sẽ mọi thứ. Sau đó mới thi lễ với Thần Hiên một cái: "Thần Hiên thiếu gia, lão nô xuống núi đây, sớm mai liền xuất phát trở về Đàm Châu. Ngày sinh nhật của phu nhân cũng đã gần kề, hôm đó thiếu gia nhất định phải mang thiếu phu nhân cùng nhau trở về."
"Mẹ phải chú ý
giữ sức khoẻ." Thần Hiên đứng lên tiễn Khúc mẹ một đoạn đường, trong
lòng cũng đã xác định, nàng đã muốn rời đi thì chuyện trở về Phạm gia
cũng là chuyện của một mình hắn mà thôi.
Chờ Khúc mẹ đi xa, hắn
xoay người trở về mới thấy bên sườn núi còn có một cái rổ bị vứt chỏng
chơ. Lúc đó nàng còn vội muốn giải thích với hắn, đến rổ để trên đất
cũng không nhặt lên, xem hắn rốt cuộc làm nàng gấp đến mức độ nào… Thần
Hiên ngồi xuống nhặt toàn bộ rau dại rơi tung toé vào rổ, mang về nhà
đặt lên bàn trong bếp. Nhìn thấy nồi niêu xoong chảo được nàng sắp xếp
ngay ngắn, đáy lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận mất mát không chịu
nổi, đành trở về dưới tán cây, một mình uống tiếp bình rượu.
Hắn
cũng không tham rượu, thi thoảng cùng các huynh đệ vui vẻ thì cũng uống
vài chén mà thôi, hôm nay không hiểu sao lại muốn phóng túng, cũng không phải vì tiêu sầu, chỉ cảm thấy càng uống càng không đủ. Một ly lại một
ly, hắn uống đến tận khuya…
Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm của A Vi: "Khát… Khát nước… Uống nước…", mềm mại đến hữu khí vô lực, khiến cho người ta không khỏi động lòng.
Thần Hiên sải bước đi
vào trong nhà, rót một ly nước, vòng qua bình phong liền thấy trướng mạn nơi đó chưa được kéo xuống. Nàng nằm đưa lưng về phía hắn, tóc đen tản
ra như một mảnh gấm thượng hạng óng ánh trải dài trên gối, khăn lụa đỏ
ửng chỉ có thể che khuất từ nơi đẫy đà kia tới bắp chân ngọc, bờ vai
cùng xương quai xanh và cánh tay trần trắng nõn lộ ra ngoài, vô cùng câu người. Vải lụa kia lại thập phần mỏng manh, phong cảnh trùng điệp như
ẩn như hiện…
Thần Hiên giật mình không dám bước tới, Khúc mẹ
không chỉ muốn A Vi đơn giản quá chén, tạm thời không thể rời đi mà còn
muốn hắn cùng nàng trở thành phu thê thật sự, đến lúc đó nàng sẽ tự động không rời đi.
Loại thủ đoạn thế này sao hắn lại có thể không
nhìn ra, cũng đương nhiên không muốn trúng kế. Vừa định xoay người rời
đi lại nghe người trên giường vội vàng gọi: "Khát… Thật là khát…"
Hắn chung quy không đành lòng, vẫn quyết định giúp nàng uống nước một chút, bằng không chỉ sợ nàng sẽ thống khổ không chịu nổi. Thần Hiên đi đến
trước giường, hai mắt tuy nhắm chặt nhưng tựa hồ như nàng vẫn cảm nhận
được có người đang đến, liền nâng người lên, vươn tay muốn tìm nước
uống. Vải lụa hờ hững kia theo động tác của nàng lập tức tuột xuống, nơi mềm mại đẫy đà nào đó lập tức hiện ra không xót một chút gì.
Phàm là nam tử gặp cảnh này đều bị huyết mạch phẫn trương nhưng hắn còn muốn cho nàng uống nước, không dám nhìn lâu, lập tức giũ chăn bọc này thật
kín, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia.
Nâng gáy giúp
nàng uống một ly nước lớn, thấy nàng không kêu khát nữa hắn mới chậm rãi đặt nàng xuống giường, cẩn thận buông trướng mạn. Nhịp tim của hắn từ
nãy đến giờ đều đập như trống trầu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi thế nhưng đáy lòng u sầu lại thoải mái hơn mấy phần.
Hầu hạ tiểu sâu rượu ổn thoả, hắn cảm thấy chính mình không thể uống thêm rượu nữa,
bằng không thật khó mà đảm bảo đêm nay hắn vẫn còn là chính nhân quân
tử. Thần Hiên đi tới bên cửa sổ, rót một ly trà chậm rãi nhấp một chút,
để gió đêm làm tan bớt hơi rượu.
Tư vị mơ hồ đã dần thanh tỉnh
nhưng dưới bụng hắn đột nhiên lại nổi lên một đoàn lửa dục, ẩn ẩn khô
nóng khó chịu. Lửa nóng ra tràn rất nhanh, dưới da hắn như có hàng ngàn
con kiến lửa đang bò qua bò lại, Thần Hiên thống khổ thở hào hển, nhìn
nơi nào đó đang nổi phồng thật cao dưới thắt lưng, đầu óc hắn có chút
trì độn nhớ lại bầu rượu trên bàn kia…