Hai người rời Cát Tường Cư, định đến chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn mang về trên núi.
A Vi lúc này mới phát hiện ra Thần Hiên hoàn toàn không biết chợ bán thức ăn họp ở nơi nào, hỏi qua mới biết hắn chưa bao giờ đi chợ, từ trước
đến giờ muốn mua thức ăn đều là lấy từ bếp của Cát Tường Cư, người ta
thay hắn xử lý toàn bộ, đóng gói cẩn thận, hắn chỉ cần trả tiền rồi màng về trên núi mà thôi. A Vi nhớ đến toàn bộ nguyên liệu được sắp xếp ngay ngắn, xử lý sạch sẽ, thì ra là nguyên cớ.
Thậm chí đến giá cả
thức ăn cùng lương thực hiện tại là bao nhiêu hắn cũng không biết, xem
ra đã uổng phí không biết bao nhiêu tiền vì mua hớ, mua giá cao rồi.
A Vi liền dẫn Thần Hiên qua mấy con phố, tới chợ bán thức ăn nhộn nhịp.
Chợ họp hai bên đường, nơi trung tâm có một giếng nước rất lớn để dùng
chung vô cùng thanh mát, tiểu thương cùng người qua lại đều lấy nước từ
đây để dùng. Ngoại trừ mấy gánh hàng rau, chợ còn có không ít sạp thịt
của đồ tể, hàng cá tôm tươi của ngư dân cùng mấy sạp thú rừng của thợ
săn. Vừa vào chợ, các loại tiếng rao, tiếng ngã giá trao đổi huyên náo
cùng một mùi khó ngửi lập tức tấn công vào các giác quan của bọn họ, mùi máu tươi của thịt, phân vị của súc vật cùng mùi hơi người giữa ngày hè
quyện thành một khối, thật sự khiến người ta có chút hít thở không
thông.
A Vi nhìn y phục tao nhã sạch sẽ của Thần Hiên, lại sâu
sắc cảm thấy không khí nơi phố phường nhộn nhịp này không hề hợp với khí chất của hắn, nàng xoay người, khẽ thương lượng: "Ngươi muốn ăn cái gì
cứ nói, ta đi mua là được, ngươi đến lương đình bên kia chờ đi."
Thần Hiên nhíu mày nhưng trên mặt cũng không có ý ghét bỏ, đáy mắt lại không ngừng quan sát.
Từ nhỏ đã ở trong thế gia danh viện, hắn chưa từng đặt chân đến một địa
phương nào như vậy. Cho dù mấy năm phải lưu lạc bên ngoài nhưng hắn cũng dựa vào tay nghề trám sứ của mình mà tích cóp, cuộc sống cũng thoải mái cũng dư dả. Chuyện gì có thể dùng tiền liền dùng tiền, hắn đương nhiên
không muốn phí sức tự mình làm. Cho nên mang tiếng đã tới Thanh Dụ trấn ở một thời gian nhưng có rất nhiều chuyện hắn không hề hay biết cũng
không hề quan tâm đếm.
A Vi đành gật đầu, đi phía trước dẫn đường, đến các đoạn có ổ gà khó đi
hay có người gồng gánh cồng kềnh nàng đều quay đầu nhắc nhở hắn tránh
né.
Vừa vặn đi ngang một hàng cá, lão bản giơ tay chém xuống một nhát gọn gàng, con cá lập tức đứt đôi, đuôi vẫn còn dãy dụa. Thần Hiên
nhìn thấy cảnh tượng này có chút kinh ngạc, nhất thời quên né tránh,
đuôi cá quẫy tung toé làm bắn không ít máu tanh khắp nơi, A Vi kéo hắn
không kịp liền đứng chắn trước người hắn, toàn bộ số máu kia đều văng
lên người nàng.
A Vi nhìn sang, thấy Thần Hiên vẫn như cũ không dính bẩn, nàng thở phào nhẹ nhõm nhỏ tiếng dặn dò: "Phải chú ý xung quanh."
Thần Hiên nhìn nữ nhân nhỏ nhắn, thấp hơn hắn cả một cái đầu đang bày ra bộ
dáng muốn bảo vệ hắn, nhịn không được có chút buồn cười, bất quá trên
mặt cũng không hề lộ biểu cảm gì.
A Vi để ý tới một sạp củ ấu
phía trước, thoạt nhìn rất ngon, giá cả rao bán cũng rất tiện nghi, vừa
muốn đi qua lại phát hiện có người kéo tay áo mình, sải bước theo sau…
Dạo một vòng chợ, hai người mua được rất nhiều thứ. Cũng may là A Vi đã
lên tiếng ngăn cản, thế mà lúc ra đến cổng chợ, bọn họ đã xách đầy tay,
thậm chí còn không thể xách nổi. Thái độ của Thần Hiên đối với chuyện
mua bán thức ăn này nhiệt tình ngoài dự kiến của A Vi, hơn nữa ra tay
cũng rất hào phóng. Người ta nói giá thế nào thì hắn liền mua thế ấy,
một lời cò kè mặc cả cũng không có. Lại còn hơn 20 cân trai sông tươi
nguyên này nữa, ước chừng cũng hơn 2 lượng bạc, thế mà hắn cũng sảng
khoái mua, còn sâu xa giải thích với nàng: "Trai sông thịt ít, có cả vỏ
thì hai mươi cân nhưng thật ra chỉ ăn được một chút mà thôi."
A Vi cảm thấy không hề đáng giá tí nào, hai lượng bạc, làm lụng bao lâu mới có thể kiếm được?
Thần Hiên lại không so đo nhiều như vậy. Hắn vốn nấu nướng không tốt, từ
trước đến giờ có mua được nguyên liệu tốt thì cũng đem về nấu lung tung
chẳng đâu vào đâu, lại phí cả thức ăn ngon cho nên cũng chỉ mua vài loại nguyên liệu bình thường làm qua loa mấy món đơn giản. Bây giờ đã có
nàng ở đây, nguyên liệu tốt vào tay nàng chắc chắn sẽ trở nên vô cùng mĩ vị, chút bạc này thì có đáng gì?
Giờ phút này, hai ngươi đang
đứng dưới một gốc cây liễu mát mẻ, Thần Hiên thấy vẻ mặt A Vi có chút
thất thần: "Mỏi tay sao? Để cho ta." Dứt lời liền kéo bao lớn bao nhỏ từ tay nàng xách hết lên tay mình.
A Vi muốn níu lại cũng đã muộn: "Ta mang được."
Thần Hiên cũng không để ý lắm, nói thêm: "Phải mua thêm vài vật dụng hàng
ngày nữa." Dứt lời liền sải bước đi, chợ bán vật dụng thì hắn biết.
Đến nơi, Thần Hiên thuê một phu khuân vác đi phía sau, hai tay lập tức rảnh rỗi trở lại.
Bên đường có một hàng nước, Thần Hiên mua hai ly nước ô mai, chuyền một ly
cho A Vi, cũng gọi một chén trà xanh cho phu khuân vác.
A Vi đi
theo ông nội bày sạp rất hay gặp vị tiểu thương này nhưng lại chưa bao
giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng mua nước ở hàng nước để uống, không
nghĩ tới ô mai chua chua ngọt ngọt trượt qua cổ họng lại sảng khoái đến như vậy. Thần Hiên thấy nàng tựa hồ rất thích loại quà vặt này, liền
một mình tiến tới sạp bán đường cùng các loại mứt quả mua một túi lớn
cho nàng.
Hai người sóng vai đi trên đường, Thần Hiên nghiêng đầu nói nhỏ: "Ngươi thấy trong nhà còn thiếu gì thì cứ việc mua, không cần
tiếc rẻ."
A Vi nghe hắn để cho mình làm chủ, nhất thời lo lắng: "Hay là cứ để ngươi quyết định đi…"
Nàng từ trước đến nay chưa hề có loại tư thái mua bán tuỳ tâm sở dục giống
như hắn, mua này mua nọ cũng không cần tự mang, còn có thể vừa đi dạo
chợ vừa mua nước để giải khát. Loại hưởng thụ này đối với nàng vô cùng
mới mẻ, nhất thời khiến nàng cảm thấy mình không biết làm sao mới phải.
Thần Hiên gật gật đầu, đi về phía trước.
Đến hiệu vải, Thần Hiên chậm rãi tiến vào, A Vi chọn thêm một viên mứt ô
mai nho nhỏ thả vào miệng, cũng từ từ đi theo hắn, phu khuân vác thì tìm một nơi nghỉ chân bên cạnh cửa hiệu chờ bọn họ.
Người bán nhìn khí độ bất phàm cùng xiêm y tao nhã của Thần Hiên liền ân cần tiến lên tiếp đón.
Thần Hiên xoay người nói với A Vi: "Tự mình chọn đi."
A Vi sững sờ, đây là muốn mua xiêm y cùng vải vóc cho nàng sao? A Vi
nghiêng người đưa lưng về phía người bán, nói khẽ với Thần Hiên: "Không
cần." Y phục của nàng còn rất nhiều, lúc này cũng không phải là lễ tết
gì, thật sự không có lý do gì để mua y phục mới. Chưa kể, mua y phục may sẵn cũng không tiện lắm, chỉ cần sắm mấy khúc vải bố rồi vào thôn tìm
các thợ may là được, tiết kiệm thêm không ít bạc.
Thần Hiên nhíu
mày nhìn nàng, đáy mắt sâu như nước hồ. A Vi bị nhìn chăm chú liền vô
cùng ngượng ngùng, hai gò má như nóng cháy, bản năng cúi đầu, lại thoáng thấy ống tay áo viền lá trúc tinh xảo của hắn.
Nàng lúc này mới ý thức được, trên người mình là y phục vải bố thô, lại còn nhuộm vết máu, cùng hắn đi chung một chỗ tựa hồ không xứng đôi.
Thần Hiên không nhìn nữa nàng, xoay người theo người bán xem hàng. Trong hiệu bày rất
nhiều cuộn vải thượng hạng, sắc màu rực rỡ cùng các bộ y phục cắt may
khéo léo, nhìn thoáng qua liền không cưỡng lại được mà quay đầu nhìn
thêm. Thần Hiên cũng không biết chọn lựa thế nào, chỉ cảm thấy bộ xiêm y màu xanh thiên thanh nhàn nhạt nơi đó sẽ hợp với nàng.
Người bán cười: "Nhìn qua nương tử của ngài, bộ xiêm y này nhất định sẽ rất thích hợp."
Thần Hiên cầm y phục đến trước mặt A Vi, mang theo chút chất vấn: "Vừa rồi ngươi nói là để cho ta quyết định?"
Dứt lời liền nhét kiện vải vóc mềm mại ấy vào tay A Vi, ngữ khí nhẹ nhàng: "Mau đi thử một chút."
A Vi có chút câu nệ nhận lấy, theo một tiểu nhị đi vào nơi thử y phục.
Thần Hiên nhìn bóng lưng nho nhỏ của nàng, cảm thấy có bất đắc dĩ.
Mấy ngày này, mỗi bữa cơm của hắn luôn được nàng chăm chút tỉ mỉ từng li
từng tí, mặc dù không phải là sơn hào hải vị gì nhưng đối với một người
chán ngấy đến tận cổ mấy loại thức ăn của hàng cơm cùng tiệm ăn bên
ngoài thì hương vị cơm nhà mà nàng mang tới chính là một loại khát vọng. Mỗi bữa cơm này, hắn thật sự ăn đến vô cùng thoả mãn.
Chính mình thản nhiên hưởng thụ mỹ vị nàng mang tới thì nàng cũng nên thoải mái
nhận đồ hắn tặng chứ? Sao cứ phải áy náy cùng tiếc rẻ như thế?
Qua một lát sau, tiểu nhị vén mành, một nữ nhân xinh đẹp hiện ra….
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong hiệu vải đều bị nàng hấp dẫn mà nhìn
sang. Kể cả Thần Hiên đang gõ nhịp mấy ngón tay trên mặt quầy, mắt nhìn
quang cảnh nhộn nhịp ngoài phố phường cũng phải dừng lại, chú mục vào
thân ảnh đang từ từ đi về phía hắn. Nữ nhân mảnh mai mặc một bộ xiêm y
bằng lụa mềm mại thanh thoát, làn da trắng nõn làm nổi bật hai đốm hồng
hồng đáng yêu trên gò má, làn váy theo dáng người uyển chuyển mà lả lướt nhẹ nhàng, xinh đẹp như một đoá hoa nở rộ.
A Vi đi về phía hắn, cả người vì ánh mắt thẳng tắp kia mà ngượng ngùng không thôi.
Người bán đến giữa hai người, cười tủm tỉm: "Tiểu điếm còn có một đôi giày
thêu mây trắng, công tử người xem đi, thật sự rất tương xứng với xiêm y
của nương tử đây có phải không?"
Thần Hiên lúc này mới bất động thanh sắc thu tầm mắt, nói với đối phương: "Được."
Lúc rời khỏi hiệu may, cả người A Vi như đổi khác, xinh đẹp thanh thoát vô
cùng. Hai người sóng vai đi trên đường, nam thanh như trúc, nữ tú như
đào, nghiễm nhiên phối thành một đôi giai ngẫu hoà hợp, càng khiến người qua đường không thể dời mắt.
A Vi sờ sờ vải lụa mềm mại trên
người, cảm giác có chút lạ lẫm. Lúc thử y phục nàng đã nhìn qua mình
trong gương, cũng biết là đẹp mắt nhưng lại không nghĩ tới phản ứng của
mọi người lại lớn như vậy.
Nhớ lại ánh mắt chuyên chú của hắn khi nàng bước ra, đáy mắt vốn tĩnh lặng như một hồ nước sâu không thể chạm
đáy tựa hồ như nổi lên vài tia gợn sóng, trong lòng nàng đột nhiên cảm
thấy như có một chú nai nhỏ nhảy nhót không ngừng, đụng đổ một hũ mật
to, khiến cả người nàng cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Đi dọc
đường đến chỗ một sạp bán xà phòng Thần Hiên đi vào một hồi, mua mấy
khối xà phòng thượng hạng, nhớ đến trong nhà có nhiều thêm một nữ nhân,
lại mua thêm mấy khối xà phòng hương quế, hoa hồng cùng cúc trắng thơm
ngát.
Trong tiệm cũng có bán mấy loại son phấn thượng hạng, lão
bản gặp Thần Hiên ra tay phóng khoáng, sau lưng còn có một nữ nhân mỹ
mạo liền cực lực mời chào. Nhưng Thần Hiên cảm thấy nữ nhân chỉ cần
thanh thanh đạm đạm là tốt nhất, mỗi ngày không cần tự làm khó chính
mình, sáng sớm liền tốn không ít thời gian để tô tô vẽ vẽ, ban đêm lại
tốn thêm rất nhiều công đoạn để tẩy sạch son phấn. Lại thêm ngoại trừ
ngày tân hôn, về sau hắn cũng để ý thấy A Vi hoàn toàn không có thói
quen này, cho nên liền từ chối.
Rời khỏi tiệm này lại ghé đến
xưởng mộc, thấy bên ngoài có bày mấy bồn tắm lớn các loại. Thần Hiên
bỗng nhiên nghĩ tới, chính mình mỗi ngày đều là nhân lúc trời tối mà ở
trong suối tắm rửa là được nhưng nàng là nữ tử, tự nhiên không thể tuỳ
tiện như vậy. Mấy ngày nay nàng muốn tắm rửa đều là múc từng chậu mang
vào trong nhà, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng không tiện.
Thần Hiên cất bước tiến vào, A Vi muốn đi theo, đột nhiên lại nhớ tới nơi này có điểm quen mắt, thoáng chốc dừng cước bộ.
Tiểu nhị bên trong đang nhiệt tình giới thiệu với Thần Hiên: "Khách quan
thật tinh mắt, thùng tắm này là dùng lõi của một gốc cây hương bách cổ
thụ hơn 40 năm tuổi mà chế tạo, chắc chắn dùng rất bền."
A Vi đứng ở cửa, lập tức gặp phải một nam nhân đang kéo xe củi đầy ắp tiến đến.
Cũng thật là khéo.
Người đang tới chính là là Dương Thanh Tùng, Dương gia mỗi khi không bận thu
lúa đều chạy tới trấn trên làm thợ gỗ. Xưởng mộc này vừa vặn chính làm
nơi Dương gia thường hay tới làm thuê.
Nắng hè chói chang gay
gắt, Dương Thanh Tùng một thân đầm đìa mồ hôi, định hắng giọng gọi lão
bản đến kiểm tra hàng thì đã thấy một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc ở
trước mắt, nhất thời giật mình sửng sốt.
A Vi giữ đúng lễ nghĩa chào một tiếng.
Kể từ khi Dương gia từ hôn cho đến nay, nàng cùng Dương Thanh Tùng hoàn
toàn không chạm mặt nhau. Hôm nay tình cờ gặp, không biết có phải ảo
giác hay không, A Vi cảm thấy đối phương tựa hồ gầy rất nhiều, cũng tiều tụy hơn rất nhiều.
A Vi nhớ tới lúc trước nam nhân này thẳng
thắn bộc bạch nỗi lòng với mình, nếu Dương gia tham tiền tham của như
vậy, thì có khi trượng phu của nàng chính là người trước mặt này, tự
nhiên không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng tiến thoái lưỡng nan, thậm chí còn có chút hối hận mình đã lên tiếng chào hỏi trước.
Dương
Thanh Tùng liếc mắt một cái liền nhìn thấy búi tóc kiểu phụ nhân đơn
giản của A Vi, trong lòng đột nhiên truyền tới một trận đau nhói.
Ngày ấy bị cha mẹ ngăn cản, lòng hắn chua xót không chịu nổi, mấy ngày cũng
không định ra cửa, thứ nhất là muốn tỏ thái độ với trưởng bối, thứ hai
lại sợ gặp phải A Vi, không biết lựa lời thế nào để giải thích với nàng. Hắn sợ, sợ rằng hắn ở trong lòng nàng chính là một nam nhân nhu nhược
yếu đuối, đến cả người thương trong lòng cũng không có bản lĩnh mà giữ
lấy.
Không nghĩ tới chỉ qua mấy ngày, hắn lại nghe được Kiều gia
đồng ý một mối hôn sự, còn có sính lễ cao nhất nhì trong vùng. Trong
lòng hắn cảm thấy thập phần thất bại, tiền tài phú quý như vậy hắn tìm ở đâu mà cho nàng đây….
Về sau, tin đồn về cái tên goá vợ bại hoại kia lại lan truyền khắp nơi, hắn liền tự trách không thôi, nếu không
phải hắn thất bại thua kém như vậy thì A Vi sẽ khổ sở như thế sao?
Đến lúc này tận mắt nhìn thấy A Vi, Dương Thanh Tùng không khỏi nghĩ tới
nàng là đặc biệt đến tìm hắn. Xem ra cuộc sống của nàng vô cùng gian
nan.
Đáy lòng hắn nhất thời có ngàn vạn tư vị dâng lên, khắc chế
một lúc lâu mới nghẹn ngào gọi một tiếng "A Vi", lại vô cùng khổ sở nói
thêm: "Là ta hại nàng."
A Vi nhìn vẻ mặt hối hận của hắn, khẳng
định chắc chắn người này cũng đã nghe qua tin đồn kia. Bất quá hiện tại
nàng đã gả cho trượng phu như ý, cần gì phải để ý chuyện cũ, cần gì phải để ý đến lời ra tiếng vào. Cho dù hôm nay không đúng dịp gặp phải thì
sau này cũng sẽ có lúc chạm mặt, không bằng hiện tại đối đãi chừng mực
bình thường là được, tránh cho về sau sượng sùng khó xử là tốt nhất.
Vì vậy A Vi dùng ngữ khí bình bình đạm đạm nói: "Thanh Tùng ca, ngươi đừng nói như vậy, ta hiện tại sống rất tốt"
Dương Thanh Tùng đương nhiên không tin những lời này, rõ ràng là nàng tự mình ngậm đắng nuốt cay mà không dám nói ra thôi.
Mấy ngày nay, trong mộng của hắn đều là nàng. Hắn mơ thấy nàng cười ngọt
ngào xinh đẹp, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, trìu mến nhìn
hắn. Nhưng chỉ trong một khắc nụ cười kia liền biến mất, hắn lại nhìn
thấy nàng không tiếng động mà rơi nước mắt, chất vấn hắn vì sao không
nguyện cưới nàng vào cửa.
Thân ảnh trong mộng cùng người trước
mắt như hoà làm một, Dương Thanh Tùng tựa hồ quên mất mình đang ở giữa
dòng người qua lại như mắc cửi, hắn kéo mạnh tay A Vi, đáy mắt lộ ra nét quyết đoán chưa từng thấy: "A Vi, ta mang nàng đi."
Đi đâu cũng
được, miễn là đi cùng nhau. Hắn vẫn còn một ít tiền tích cóp, chỉ cần
kiên định chịu làm ăn, không lo về sau không thể cho nàng một cuộc sống
an ổn.
A Vi cả kinh, vội vàng rụt tay lại: "Thanh Tùng ca, ngươi làm cái gì vậy?"
——————————————————————————————————————————
Những ngày đầu năm dương cuối năm âm của mọi người thế nào rồi?
Mình thì năm nào cũng vậy, cứ mỗi lần tới những ngày này đều bận cực.
Chẳng hiểu tại sao nữa huhu : Cho nên mình có thể để mọi người đợi hơi lâu một tí, mọi người chịu khó được không ạ?