Ngày hôm sau, Ôn Ngôn Trăn ôm một bó hoa lớn tới nỗi người ta
phải chặc lưỡi hít hà, đến nơi tập dợt của Phạm Ca. Sau đó
dưới sự chứng kiến của toàn thể các cô gái ở đấy ném thẳng
bó hoa vào thùng rác, rồi phất tay áo bỏ đi.
Từ hôm đó, Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn bắt đầu chiến tranh lạnh. Lạc Trường An sau sự cố bị bỏ thuốc và xuất viện thì rất biết
điều, con bé ít nói hơn hẳn, cả ngày chỉ ở nhà ngẩn ngơ thẫn
thờ. Đôi lúc Phạm Ca chưa nói được với con bé mấy câu thì nó đã bắt đầu rơi vào trạng thái thất thần, sau khi hồi hồn liền đến ôm
chặt cô, nói đi nói lại, "Phạm Ca, em rất thích chị, thật sự
rất thích."
Mỗi lần như vậy, ôm cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương đó, Phạm Ca lại thấy đau đớn trong lòng.
Đêm giao thừa là ngày thứ năm mà Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn chiến tranh lạnh.
Cô của Phạm Ca có thói quen đón giao thừa và cầu phúc ở chùa
Bửu Liên Tự, nằm trên hòn đảo Đại Nhĩ Sơn của Hồng Kông. Nhưng
do mấy năm gần đây sức khoẻ của Cô ngày càng yếu nên Phạm Ca
xin phép được đi cùng để chăm sóc Cô. Hơn mười giờ sáng, lúc họ
đang chuẩn bị lên đường thì Ôn công tử chủ động yêu cầu đi
cùng, mặc dù đang nói chuyện với Cô nhưng đôi mắt anh lại nhìn
Phạm Ca chằm chằm.
Cô không cho Ôn Ngôn Trăn đi theo vì năm nào vợ chồng Ôn Cảnh Minh
cũng tổ chức một bữa tiệc đón năm mới ở nhà. Loại tiệc này
chính là sân chơi kiếm lợi dành cho những doanh nhân chốn thương
trường muốn làm quen đối tác và mở rộng việc làm ăn. Là người
thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, Ôn Ngôn Trăn cần phải tiếp xúc
với những bữa tiệc như vậy.
Ôn Ngôn Trăn cầm chiếc khăn quàng trong tay Phạm Ca, định quấn lên
cổ cô, nhưng lại bị Phạm Ca né qua một bên, thế là tay anh liền
chưng hửng giữa không trung.
Cô người hầu mới đến nhà họ Ôn thấy vậy không kìm được bật
cười. Ôn Ngôn Trăn tức giận ném thẳng chiếc khăn quàng vào mặt
cô hầu gái không biết điều ấy.
Phạm Ca lạnh mặt rời đi, lúc quay đầu tình cờ thấy Lạc Trường
An đang đứng trước cửa phòng, gương mặt mơ màng của con bé lờ
mờ in trên cửa sổ, Phạm Ca vẫy tay tạm biệt Lạc Trường An. Vốn dĩ, ban đầu cô tính mang con bé theo, nhưng Cô nói không khí trên núi rất ẩm và loãng, không tốt cho sức khỏe nên để con bé ở
nhà thì hơn. Phạm Ca lờ mờ cảm nhận được Cô không thích Lạc
Trường An.
Lạc Trường An đứng bên kia cửa sổ cũng vẫy tay chào cô.
Vào lúc rạng sáng, Phạm Ca lái xe chạy bon bon trên đường.
Chiếc xe vụt đi như tên bắn. Sau tiếng chuông đêm giao thừa, trong
đầu bỗng có một suy nghĩ thúc giục cô, Phạm Ca, mau về nhà, mau
về nhà.
Sau khi đưa Cô về chỗ ở, Phạm Ca liền quay đầu xe chạy vụt đi như
điên. Suốt quãng đường về nhà, pháo hoa mừng năm mới trên cảng
Victoria rực sáng cả bầu trời phản chiếu vào đôi mắt cô.
Vào lúc hai giờ sáng, cuối cùng cô cũng chạm được cánh cửa nhà
họ Ôn. Cánh cửa điện tử chậm rãi mở ra, cả ngôi nhà vẫn thắp đèn sáng chưng. Tấm kính trong suốt từ sàn nhà đến trần thấp thoáng bóng người đang say sưa tiệc tùng, Phạm Ca thở phào nhẹ nhõm.
Trong hành lang tối đen dẫn đến sảnh tiệc, có vài người đàn ông và phụ nữ không kịp chờ đợi quấn chặt lấy nhau, rượu cồn làm bọn họ to gan hơn, không cần kiêng kỵ gì. Đây chính là phong
cách tiệc tùng điển hình nhất của giới thượng lưu Hồng Kông.
Nửa đầu là sân chơi trao đổi lợi ích, nửa sau là bữa tiệc
thác loạn sặc mùi trai gái. Họ để rượu và đêm tối xé rách
vẻ đạo mạo nghiêm trang của mình. Những người đàn ông mang trên
lưng bạc tỷ và những người đàn bà tham gia bữa tiệc vì một
mục đích nào đó vội vàng vồ lấy nhau. Một số cặp văn minh thì đến phòng do chủ tiệc chỉ định, một số cặp không kịp chờ
đợi muốn chơi trò kích thích thì sẽ chọn vài địa điểm lạ như
bồn cầu trong nhà vệ sinh, tay vịn trên cầu thang, chiếc xe xịn
mở toang cửa, hoặc những lối đi tối tăm...
Bữa tiệc chỉ còn lưa thưa lại vài vị khách quý say đến bét
nhè, và những người phục vụ đang bận bịu dọn dẹp, chăm sóc
họ. Trong khi ba người chủ nhà họ Ôn thì không thấy đâu nữa.
Trái tim Phạm Ca bắt đầu đập cuồng loạn. Cô đến phòng Ôn Ngôn
Trăn, nhưng không có ai ở đó. Người giúp việc nói với cô bọn
họ không nhìn thấy thiếu gia đâu.
Bước chân của Phạm Ca dần trở nên hỗn loạn, lần đầu tiên trong
ngôi nhà đã sống mười chín năm này, cô phát hiện mình bị lạc
đường. Trong lúc đó, có một người đàn ông trung niên bụng phệ
đã say lè nhè đến sờ mặt cô.
Cuối cùng, không biết thế nào, Phạm Ca lại đứng trước cửa
phòng Lạc Trường An, máy móc gõ cửa, rồi lại máy móc gọi,
"Trường An, mở cửa, Trường An, mở cửa..."
Cánh cửa mở ra, Lạc Trường An đứng trước mặt cô, khuôn mặt đỏ
ửng. Con bé mặc chiếc áo lông to sụ, che kín cơ thể nhỏ bé
của mình.
Phạm Ca vào trong phòng. Căn phòng rất
bừa bộn, trên chăn còn để lộn xộn vài thứ con bé mang đến, có
chai rượu, ly rượu, vả cả mùi rượu nồng nặc.
"Em uống rượu?" Phạm Ca hỏi, giọng trống rỗng như không còn linh hồn, ngay cả cô cũng chẳng biết mình đang nói gì.
"Vâng, em không ngủ được, nên đến phòng bếp trộm ít rượu." Lạc Trường An thấp giọng trả lời.
Mùi rượu này Phạm Ca biết, là rượu ngọt của Ireland, được làm từ cây oliu, cây thùa, với một lượng nước hoa nhỏ và đường tinh
luyện. Lúc đầu uống có vị ngọt, sau một lúc là vị cam, và
cuối cùng là vị cay xé đắng chát trên đầu lưỡi.
Phạm Ca rất thích uống rượu này, và cũng hay trộm để uống.
"Thế uống xong là em đi ngủ?" Phạm Ca thẫn thờ nhìn chiếc
giường xốc xếch bừa bộn, một lát sau, dời mắt lên khuôn mặt
đỏ ửng của Lạc Trường An. Từ trước đến giờ, sắc mặt con bé
luôn tái nhợt không khỏe mạnh.
"Vâng, em ngủ được một lúc thì bị chị đánh thức." Lạc Trường An nói.
Thành phố không bao giờ ngủ về đêm như đang soi rọi mọi ánh
sáng sặc sỡ mê ly của mình vào căn phòng. Dưới ánh đèn lờ mờ tản mạn, hương rượu Ireland thơm nồng ngào ngạt tràn khắp không
gian sáng tối không rõ.
Phạm Ca đứng đờ đẫn ở đấy, nheo đôi mắt nhìn, cả căn phòng
xoay tròn như con ngựa gỗ bấp bênh không ngừng nghỉ. Cuối cùng,
đôi mắt cô dừng lại trên chiếc rèm cửa sổ màu cam. Đây là tấm
rèm mà Phạm Ca tự chọn, tấm rèm trước đó màu nâu đậm, Phạm Ca sợ màu đó quá ngột ngạt, không phù hợp với Lạc Trường An nên đã đổi lại. Con bé còn trẻ như vậy nên tiếp xúc nhiều với mấy
màu sắc tươi sáng. Cô phải đi mất vài thị trấn mới tìm thấy
chiếc rèm này.
Bây giờ nó đang rũ thẳng xuống, giống như chiếc rèm trên sân
khấu mà cô tập dợt mấy ngày nay. Phạm Ca vô thức nhìn chằm
chằm rèm cửa sổ, đột nhiên nhớ tới những lúc tập múa, bạn
học của cô hay trốn trong đó doạ ma cô, thế mà không ai phát hiện cậu ấy cả.
Rèm cửa sổ rất lớn, có thể chứa đủ ba người bạn mà không ai phát hiện.
Ánh mắt cô như thể có một công năng đặc biệt, chiếc rèm màu cam
hơi lay động, Phạm Ca như bị thôi miên, bước chân đến đó.
Nhưng khi cô vừa mới nhúc nhích, Lạc Trường An đã lên tiếng hỏi, "Phạm Ca, chị tìm em có chuyện gì không?"
Có chuyện gì không? Phạm Ca quay đầu, nghĩ, thật ra thì cô cũng
không biết, chẳng qua là lúc đi bộ qua căn phòng này thấy nó
còn sáng đèn nên dừng lại.
"Chị tìm em...", Phạm Ca nhìn mải miết ngọn đèn trên tường:
"Chị thấy phòng em vẫn còn sáng đèn nên mới tới xem thử."
"À... Là do em quên tắt đèn."
Phạm Ca gật đầu, tiếp tục di chuyển từng bước về phía cửa sổ.
"Phạm...Phạm Ca, chị tính làm gì?" Giọng nói phía sau hơi run rẩy.
"Mở cửa sổ ra." Phạm Ca chỉ ô cửa sổ: "Phòng em nồng nặc mùi rượu thế này, rất có hại cho giấc ngủ."
Cô vẫn giữ vững nhịp bước chân của mình, đến lúc sắp chạm đến rèm cửa thì Lạc Trường An bất chợt cất giọng.
"Phạm Ca, có chuyện này em nên nói với chị từ sớm."
"Chuyện gì?" Phạm Ca dừng bước, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Lạc Trường An bước đến, ôm lấy eo cô, thấp giọng nói.
"Phạm Ca, thật ra thì mẹ chúng ta không giống nhau. Chị là kết
quả một lần bố phát sinh quan hệ với phụ nữ bên ngoài."
Đúng vậy, tại sao lại nói với cô những điều này, không nói
thì tốt biết mấy, ít nhất cô sẽ không cảm thấy mình đáng
thương đến vậy.
Có lẽ, mọi người sẽ nói, cô nên biết đủ là gì, có một cuộc
sống biết bao người ngưỡng mộ như thế rồi còn mong cầu gì nữa.
Nhưng Phạm Ca rất muốn mắng thẳng vào mặt họ, cuộc sống hạnh
phúc biết bao người ngưỡng mộ có cái rắm ý.
Cuộc sống hạnh phúc mà bao người ngưỡng mộ có giúp được bạn
khi bạn đến kỳ kinh nguyệt lần đầu tiên trong lúng túng lo sợ
không?
"Em không dám nói chuyện này vào ban ngày, chỉ khi uống chút
rượu em mới có can đảm để nói", Lạc Trường An chậm rãi trả
lời.
Đúng là hợp tình hợp lý. Phạm Ca gật đầu: "Thế nói ra rồi em có thấy lòng mình thoải mái không?"
Lạc Trường An cúi đầu.
Tay cô chạm vào gò má đỏ ửng của con bé, gật đầu nói: "Lạc
Trường An, đây là món quá năm mới em tặng cho chị ư?"
Mọi thứ xung quanh dần trở nên mê ảo: "Em nói ra điều này, rồi
em bảo em không quan tâm là để chứng tỏ em vĩ đại lắm sao? Nói
ra rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng em có bao giờ nghĩ
rằng chị bằng lòng nghe những lời đó chưa? Giống như việc em
hời hợt bảo em sắp chết rồi đến bên chị vậy. Từ trước đến
giờ em có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của chị không?"
"Trường An, trái tim một người bé là thế, cũng có giới hạn chịu đựng riêng của nó. Em hiểu không?"
Phạm Ca không biết mình đã đi hay trôi ra khỏi phòng Lạc Trường
An, nước mắt cô chảy dài trên mặt. Thật ra những gì Lạc Trường An nói cô mẹ nó chẳng quan tâm, cô chỉ tò mò không biết người
phụ nữ đưa cô tới thế giới này trông như thế nào, có giống cô
hay không.
"Bà ấy còn sống không?" Câu này Phạm Ca không dám mặt dày đi hỏi Lạc Trường An.
Lỡ như Lạc Trường An trả lời rằng bà đã mất, cô sẽ lại cảm
thấy khốn khổ trong một thời gian rất dài và trái tim cô sẽ
trở nên chết lặng.
Đêm nay cô rất mệt, lái xe cả một đường dài như vậy.
Đi rồi lại đi, người đàn ông cao lớn bỗng sượt qua vai cô, anh ta
rất lễ phép gọi cô một tiếng "Lạc tiểu thư". Đó là trợ lý
đắc lực kiêm tình nhân của Ngôn Kiều. Bà còn mua cho anh ta một
căn biệt thự lớn trên đỉnh núi. Trên cổ áo sơ mi trắng của anh
ta còn dính một vết son nhàn nhạt.
Cô lại lững thững đi tiếp, đụng phải Ngôn Kiều đang đứng thế
chờ sẵn, thấy cô xuất hiện bà ấy cũng không ngạc nhiên lắm. Ở
chỗ nghỉ chân có kiến trúc hình tròn kiểu Ả Rập, Ngôn Kiều
đã chủ động nói, "Phạm Ca, con muốn tìm Tiểu Trăn à. Thằng bé với bố nó đi xem pháo bông ở cảng Victoria rồi."
Từ khung của sổ hình chữ nhật cao đến trần nhà có thể nhìn
thấy sắc trời bị nhuộm đỏ. Thật sao? Buổi trình diễn pháo hoa năm nay đặc biệt dài. Ngẫm lại thì cũng đúng, nhà họ Ôn đã
viết một tờ séc tài trợ 50 triệu cho chương trình bắn pháo hoa của chính phủ Hồng Kông. Hơn nữa, năm nay có rất nhiều ông lớn chi tiền cho tụ điểm bắn pháo hoa ở cảng Victoria.
"Phạm Ca, mẹ đã chấp nhận con là vợ tương lai của Tiểu Trăn từ
rất lâu trước kia rồi." Một điếu thuốc mỏng được kẹp trên ngón tay bà ấy, rất hợp với đôi môi màu đỏ tươi, trông quyến rũ vô
ngần.
Đôi mắt hẹp dài của Ôn Ngôn Trăn rất giống với Ngôn Kiều, mỗi
khi ngước lên như chứa đựng cả khung cảnh diễm lệ khiến người ta
không khỏi mê đắm.
"Phạm Ca, sở dĩ mẹ thừa nhận con không phải là do thằng bé kia
uy hiếp, mà là vì mẹ không ghét con." Ngôn Kiều nói.
Hơn một nửa bạn học lớp cô đều thần tượng Ngôn Kiều. Bà ấy quả thật là tài nữ nổi tiếng chân chính, xinh đẹp, quyết đoán và
khôn ngoan. Ai lấy được người phụ nữ như vậy quả là phước bảy
mươi đời.
"Phạm Ca, mẹ tin con có thể đảm nhiệm được vị trí vợ Tiểu Trăn." Ngôn Kiều vỗ vai cô.
Sau khi hút xong điếu thuốc, bà ấy liền rời đi.
Phạm Ca đi lên tầng trên cùng, đúng như Ngôn Kiều đã nói, Ôn Ngôn Trăn cùng Ôn Cảnh Minh và một đám người khác đang xem pháo hoa
qua tấm kính lớn cao đến trần nhà.
Ngôn Kiều không hề lừa cô, nhưng bóng lưng của Ôn Ngôn Trăn lại khiến đôi mắt cô chua xót.
Phạm Ca quay đầu, trở về phòng. Bây giờ cô chẳng cần tình yêu,
cô chỉ cần chiếc giường êm ái và chiếc chăn ấm áp của mình.
~~~~~~
P/s: Sau một thời gian dài thật dài tớ đã xuất hiện lại rồi
đây ạ ^^ Tớ có đọc được bình luận của mấy bạn nhưng không có
thời gian ngơi tay để trả lời, nên mấy bạn thông cảm cho tớ
nhé.
A Trăn hên là đúng vào dịp Tết nên ít bị chửi ạ ~
Truyện có ngược có đau lòng thì mấy bạn đọc để đó thôi ạ, qua 5 phút là phải gạt qua một bên nhé!
Còn chưa đầy hai tiếng nữa là qua năm mới rồi, tớ xin chúc các
bạn một năm mới an lành hạnh phúc, bỏ lại năm cũ ở phía sau,
mang những khát vọng và những điều cần thực hiện vào năm 2020
nhé ^^