- Chị nhớ sớm về thăm nhà nhé. Khi nào sanh cháu phải báo em biết đầu tiên ấy.
- Chị biết rồi mà. Nhớ là ngoan nhá.
Mẹ cô đứng ngoài cửa nhìn hai chị em mà âm thầm rơi nước mắt.
Gia Minh:
- Mẹ ơi. Xe chuẩn bị xong rồi.
Bà lau vội những giọt nước mắt trên má rồi nói:
- Nhờ con chăm sóc tốt cho con gái mẹ.
- Dạ mẹ cứ yên tâm ạ. Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé. Bọn con sẽ sớm về thăm mẹ và em.
Bà gật đầu nói.
- Mẹ tin ở con!!
Lúc tiễn mẹ và em ra khỏi xe mà cô khóc từ đó cho đến lúc lên trên phòng khiến anh bối rối dỗ dành.
- Vợ à? Em đừng khóc nữa được không? Vợ khóc như vậy anh không biết làm sao nữa.
- Huhu Huhu..
- Thôi mà. Rồi mấy nữa vợ chồng mình lại xuôi dưới đó.
- À đúng rồi. Sáng nay anh tới viện thăm bé Su đúng không?
- Ừ. Con bé đang bị nhiễm trùng máu, cần phải lọc máu gấp. Nhưng mà nhóm
máu của con bé là O- rất hiếm, lại không trùng khớp với nhóm máu của ai
trong nhà. Bệnh viện hiện tại cũng đang hết nhóm máu đó, Gia Hưng nhờ
anh tìm máu giúp.
- Vậy anh còn không đi tìm.
- Anh cho người đi tìm rồi, hy vọng là có người thích hợp.
Lúc này cô mới nhớ, bé Su không phải là con của Gia Hưng. Nếu vậy biết đâu cha ruột bé Su sẽ hợp với nhóm máu của con bé.
- Gia Minh. Anh đưa em tới viện đi. Em cần nói chuyện với út Liên.
- Nhưng mà...( Gia Minh chần chừ)
- Em đến siêu âm luôn.
- Thôi được rồi. Anh xuống lấy xe.
Tại bệnh viện nhi.
Út Liên mệt mỏi ngồi tựa đầu vào ghế hành lang bệnh viện. Cô nói với Gia
Minh đứng đây chờ mình rồi tiến lại gần chỗ út Liên hỏi nhỏ:
- Thím đã ăn gì chưa?
- Chị dâu.
- Bầu bí không được bỏ bữa đâu ấy.
- Em rối quá. Vẫn chưa tìm được nhóm máu thích hợp cho con bé.
- Út Liên. Hình như thím quên rồi. Còn có tia hy vọng, đó chính là bố của Su.
Út Liên tròn xoe mắt hỏi lại:
- Ý chị là...
- Phải rồi. Bây giờ chẳng có gì quan trọng bằng tính mạng con bé.
- Đúng. Tại sao em không nghĩ ra nhỉ? Em sẽ liên lạc với anh ta.
- Tôi muốn thím chuẩn bị tinh thần, khi anh ta đến đây đồng nghĩa với việc Gia Hưng sẽ biết Su không phải con ruột cậu ấy.
Út Liên vừa khóc vừa nói:
- Em biết. Em đã từng suy nghĩ sẽ nói cho Gia
Hưng biết sự thật. Dạo này nhà xảy ra liên tiếp chuyện không hay, em thấy
anh ấy mệt mỏi nên chưa có cơ hội nói ra. Chẳng có sự thật nào được che
dấu mãi mãi, sống như vậy em cũng mệt mỏi lắm.- Cố lên. Sau cơn mưa trời lại sáng.
- Cảm ơn chị...
Sau khi liên lạc với bố đẻ của bé Su, quả nhiên nhóm máu của anh ta hoàn
toàn trùng khớp với nhóm máu của con bé. Nghe Út Liên kể lại Gia Hưng đã biết sự thật Su không phải con cậu ấy từ vài tháng trước, chính bố đẻ
của bé Su là người đến tống tiền Gia Hưng, chính vì vậy cậu ấy mới sa
ngã vào những cuộc vui và để cho Nhật Lệ có cơ hội lừa mình. Tuy nhiên
không vì vậy mà Gia Hưng ngừng yêu thương con bé, có thể cậu ấy không
hoàn hảo nhưng tình yêu thương của cậu ấy dành cho bé Su luôn hoàn hảo
theo cách đặc biệt nhất. Và điều đó rất hiếm những người đàn ông trên
đời này có thể làm được.
********
Một tuần sau...
Hôm nay cô với Gia Minh xin phép bà nội đến nhà thầy Pháp nói chuyện về
linh hồn dưới gốc cây xoài. tuy nhiên bà lưỡng lự không muốn hai vợ
chồng cô đi giống như kiểu sự việc ấy bà đã nắm rõ. Sau một hồi dò hỏi,
cuối cùng bà kêu ba chồng cô tới nói chuyện.
Gia Minh nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh từ từ hỏi.
- Bà nội... ba... hôm nay hai người phải nói rõ giúp con linh hồn ấy hai người biết là ai đúng không?
- Gia Minh... làm gì có linh hồn nào con.
- Ba con định giấu con đến bao giờ?
Bà nội trầm ngâm nói.
- Con cứ thẳng thắn nói với thằng bé. Mẹ nghĩ chẳng giấu được mãi đâu.
- Ba... Linh hồn đó liệu có phải... có phải là..mẹ con....
Ông im lặng một hồi, ở khoé mắt đã rưng rưng giọt lệ. Sau đó ông thở dài nói:
- Phải... đó là mẹ con...nhà mình đã nhiều lần làm lễ cầu siêu cho linh
hồn mẹ con siêu thoát nhưng chẳng biết vì lý do gì mà bà ấy không chịu
đi, vẫn ở yên đó đến giờ.
- Thảo nào... thảo nào lắm khi con hay
gặp ba nói chuyện một mình ở đó. Vậy còn chuyện, mẹ con chết là do tai
nạn có đúng không ạ?
- Mẹ con chết đúng là do tai nạn..
-
Liệu có phải tai nạn ấy là do ai đó sắp đặt? Còn nữa, có phải con có một bà dì là em gái sinh đôi với mẹ. Sao không thấy ai nhắc với con hết
vậy?
- Gia Minh... ai nói với con chuyện này?
- Ai nói có còn quan trọng nữa không? Ba với bà nội trả lời con đi.
Ông mệt mỏi bỏ chiếc kính mắt ra khỏi, vội vàng lấy tay lau những giọt nước mắt ở khoé mi.
- Được rồi, nếu như con muốn biết ta sẽ nói hết sự thật cho con biết. Mẹ
con chết là do tai nạn nhưng đúng như con nói, tai nạn đó là có
người.... sắp đặt ( nói đến đây ông nghẹn ngào)Gia Minh thay đổi sắc mặt, cô nhìn anh, cô biết anh đang cố gắng gồng mình để vững tâm.
- Vậy người sắp đặt vụ tai nạn đó là ai? Là tình nhân của ba hay là đối thủ của ba?
- Là dì của con... là dì ruột của con.
Cô và anh như chết lặng. “ Dì “ của Gia Minh sao? Liệu hai người có nghe
nhầm chăng? Hai người đó là chị em gái cơ mà, sao lại hại nhau.
Ông nghen lòng nói tiếp.
- Hai đứa đang nghĩ mình nghe nhầm đúng không? Hai đứa không nhầm đâu,
chính là dì của hai đứa. Bà ấy ghen tỵ với mẹ con nên chính ngày sinh
Nhật của con bà ấy đã lên kế hoặch hãm hại mẹ của con khiến mẹ của con
bị chết oan ức. Và... để con... là đứa trẻ mồ côi mẹ...
- Vậy... bà dì đó đâu rồi?
- Bà ta vô tù được thời gian thì phát điên. Sau đó bà nội con đã đồng ý
cho bà ta tại ngoại, cho đến bây giờ bà ấy vẫn điên loạn. Đó là lý do ta giấu diếm con trong suốt những năm nay... ta không muốn con đau lòng...
Gia Minh im lặng rồi lững thững bước đi lên phòng, chắc có lẽ anh đang sốc
lắm. Cô vội vàng xin phép bà nội với ba chồng cô bước theo sau anh. Lên
đến phòng, bỗng nhiên cô thấy nước mắt anh rơi, người đàn ông mạnh mẽ
của cô đã khóc sau cánh cửa, có lẽ anh mạnh mẽ đủ rồi, có những lúc phải cho phép mình yếu mềm một chút. Cô im lặng nhìn anh khóc một hồi rồi
tiến lại gần ôm chặt lấy anh. Có lẽ khi biết được sự thật thì đây chính
là sự thật tàn khốc nhất đời anh, anh đã mất mẹ từ sự đố kỵ của chính
người dì ruột của mình. Đến anh còn sốc như vậy thì bảo sao mẹ anh lại
không thể đi siêu thoát.
Buổi chiều hôm đó bà nội lại mời thầy
pháp đến cúng ở gốc cây xoài. Theo yêu cầu của Gia Minh, thầy pháp gọi
hồn cho nhập vào người hợp tuổi cầm cành phan. Người cầm cành phan lần
này chính là bà ba.
Cây cối và mọi thứ xung quanh im lìm, duy
nhất chỉ có cành phan đung đưa ríu rít từ phải qua trái và xoay một vòng tròn tròn. Một lát sau bà ba lăn đùng ra ngất, sau khi tỉnh dậy người
nói là mẹ Gia Minh trong thân xác bà ba. Nhìn thấy anh, bà khóc nức nở
một hồi, nghẹn ngào nói.
- Con trai của mẹ...
Gia Minh im lặng nhìn bà, có lẽ mọi thứ với anh vẫn là rất mơ hồ.
- Mẹ đây con trai... là mẹ đây.
Bà nội:
- Gia Minh... là mẹ của cháu đó. Chào mẹ đi.
Khó khăn lắm cổ họng anh mới thốt ra được tiếng mẹ.
- Mẹ!
Bà mỉm cười trong nước mắt gật đầu nói.
- Bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày con gọi tiếng
mẹ. Con trai mẹ lớn quá rồi, lại sắp làm ba trẻ con nữa rồi.
Nói rồi bà liếc mắt nhìn về phía cô.
- Lại đây... cảm ơn con đã khiến con trai mẹ trở nên hạnh phúc.
- Con chào mẹ ( cô rơi nước mắt nói)
Bất ngờ bà ôm bụng nhăn mặt đúng như lời cu Tý miêu tả bữa trước.
Ông rơi nước mắt nói.
- Bà còn tâm nguyện gì không?
- Có. Giúp tôi lấy con dao yếm ở dưới huyệt không tôi đau đớn lắm. Cầu
siêu cho con của chúng ta, khi đó tôi đã mang thai một bé gái.
Bà vừa dứt lời thì bà ba lịm đi lần nữa. Sau khi tỉnh dậy bà ấy đã chẳng nhớ chuyện gì xảy ra.
Thầy pháp nhàn nhạt nói:
- Vong hồn đi rồi. Có lẽ đã thanh thản nên ra đi cũng nhẹ bâng. Từ nay bà ấy có thể yên tâm đầu thai rồi. Còn chuyện con dao yểm dưới huyệt, gia
đình sớm thu xếp!
Gia Minh lại bắt đầu im lặng. Bà nội nói:
- Cảm ơn thầy pháp. Vậy nhờ thầy xem ngày nào được thì giúp gia đình, làm lễ cầu siêu cho hai mẹ con lần nữa.
Ông bất ngờ ngồi sụp xuống bật khóc, dù có năm thê bảy thiếp nhưng không
thể dối lòng bà vẫn là người ông thương nhất. Huống hồ lẽ ra ông còn có
đứa con gái. Hèn chi bao năm rồi bà vẫn chưa thể yên lòng đi đầu thai
chuyển kiếp.