Editor: Trâu lười
Nghe thấy thanh âm này, mũi Trình Dao Dao chua chua, mấy ngày ủy khuất gom lại bỗng nhiễn trào ra: “Anh tới làm gì…”
Tạ Phi vội nói: “Anh trai dẫn em tới đưa thuốc cho chị, vết thương trên mặt chị sinh mủ, bôi thuốc xong sẽ tốt.”
Trình Dao Dao muốn đưa tay sờ mặt mình, bị Tạ Phi ngăn lại: “Không được chạm vào, thuốc mỡ đã bôi lau đi sẽ không có tác dụng.”
Lúc này Trình Dao Dao mới cảm thấy trên mặt mát lạnh, má phải
vốn dĩ sưng đau khó nhịn đã dễ chịu hơn nhiều. Cô bỗng nhiên nghĩ đến
cái gì, đưa tay che mặt: “Anh ra ngoài!”
Tạ Phi giật nảy mình: “Em… Em…”
“Không phải em, là anh ta! » Trình Dao Dao vội an ủi cô, lại hung ác: “Ra ngoài! »
Tạ Ba không lên tiếng, một loạt tiếng bước chân ra khỏi ký túc xá, rèm cửa có ánh nắng lọt vào, lại che khuất.
Lúc này Trình Dao Dao mới vén chăn lên, chậm rãi chống xuống
giường muốn ngồi dậy, Tạ Phị đỡ cô ngồi dậy. Vài ngày nay Trình Dao Dao
không có rời giường, trên người cứng ngắc, cũg không phải rất đau, ngược lại có cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng.
Bây giờ cô mới nhìn xem Tạ Phi. Cô gái nhỏ 13,14 tuổi còn chưa
nảy nở, đã có thể thấy vô cùng thanh tú xinh đẹp. Cô có cái mũi và cằm
rất giống Tạ Ba, chỉ có đôi mắt khác biệt, đôi mắt cô giống như con nai
con, vô cùng mềm mại dịu dàng.
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng. Không hổ là tiểu mỹ nhân được
miêu tả qua trong sách, có một loại thanh nhã của vùng sông nước Giang
Nam.
Cùng lúc đó, Tạ Phi cũng xấu hổ nhìn Trình Dao Dao, hơn nửa ngày mới nói một câu : « Chị, chị xinh quá… »
« Em cũng rất xinh. » Đôi mắt Trình Dao Dao khẽ cong, được
người đẹp khen ngợi làm cho người ta có cảm giác thành công, cô cũng
không keo kiệt đáp lại.
Tạ Phi kích động sóng mắt rung động, đỏ mặt nói : « Không
không, em mới không xinh. Chị rất đẹp, chị là người em thấy đẹp nhất…
Trách không được anh trai thích chị như vậy. »
Nửa câu sau là nuốt vào trong bụng, Tạ Phi bê một bát canh gừng bên cạnh lên : « Chị muốn uống một chút không ? Vừa rồi chị liên tục
nói khát. »
Trình Dao Dao nhìn thoáng qua canh gừng đậm đặc màu nâu đỏ kia, lập tức nhíu mày : « Vừa rồi em cho chị uống cái này ? »
Tạ Phi gật đầu : « Vâng, đặt ở bên cạnh giường chị. Canh gừng này nấu rất đặc, ngửi thử cho không ít đường đỏ đâu. »
Trình Dao Dao lờ mờ nhớ tới, mấy ngày nay nóng mơ mơ màng màng, hoàn toàn chính xác có người rót nước ngọt ngọt cay cay vào miệng cô,
hóa ra là canh gừng. Nhưng trên mặt cô bọ thương, không thể uống canh
gừng… Trên lưng Trình Dao Dao đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Cô để Tạ Phi lấy giúp cô một bát nước tới, uống cạn một hơi, nằm trên giường ho khan.
Tạ Phi hỏi chậu rửa mặt của cô là cái nào, lấy một chậu nước đến, vặn khăn lông ướt đưa cho cô : « Chị, chị lau đi. »
Khăn mặt ướt lau mồ hôi dinh dính trên da, da thịt dần khô mát, Trình Dao Dao thở ra một hơi, bây giờ mới sống lại, cô nhìn Tạ Phi :
« Cảm ơn em. »
« Là anh trai bảo em giúp chăm sóc chị. » Tạ Phi được cảm ơn,
vui mừng đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, tranh thủ thời gian bổ sung một câu : « Em cũng rất muốn chị tốt lên. »
Trình Dao Dao bẹp miệng, đề cao tiếng nói: “Chị sẽ nhớ điều tốt của em. »
Trình Dao Dao bây giờ rất yếu, chính là lúc muốn có người ở
bên. Cô cùng Tạ Phi nói chuyện một lúc, phát hiện cô gái nhỏ đơn thuần
như con thỏ trắng nhỏ, luôn luôn đưa ra vài vấn đề ngây thơ, nhưng cũng
không làm người chán ghét.
Trách không được mọi người đều thích Bạch Liên Hoa… Bạch Liên Hoa được tác giả khẳng định đáng yêu hơn Trình Nặc Nặc nhiều.
Trình Dao Dao lấy bánh bích quy và quả thanh mai ra cho Tạ Phi
ăn, Tạ Phi không chịu ăn: “BÀ nội và anh trai không cho em ăn đồ của
người khác.”
« Chị cũng dùng thuốc em đưa tới mà. Em không ăn, chị cũng không cần. » Trình Dao Dao nói.
“Không được! Thuốc này là anh trai… là rất quý giá.» Tạ Phi nhớ tới lời phân phó của anh trai, vội vàng đổi giọng.
Trình Dao Dao hất cằm lên: “Vậy em ăn đi. »
Tạ Phi trộm nhìn lén bên ngoài, không có động tĩnh. Nghĩ chắc
anh trai không phản đối, lúc này mới cầm một cái bánh bích quy, cắn
miếng nhỏ. Bánh bích quy thơm ngọt xốp giòn, mang theo mùi sữa, còn có
đường rắc bên trên, khỏi nói ăn ngon như nào.
Tạ Phi chưa từng chịu đói, nhưng cũng chưa từng ăn qua đồ ăn
ngon như vậy, ăn ngon hơn bánh ngọt gạo nếp anh trai mang từ thôn Đập
Thượng về nhiều !
Ăn xong một cái bánh bích quy, Tạ Phi không chịu ăn nữa. Bánh bích quy này khẳng định rất đắt.
Lúc này bên ngoài rèm truyền tới tiếng nói của Tạ Ba : « Tiểu Phi, thời gian không còn sớm, cần phải về thôi. »
Trình Dao Dao xem đồng hồ đeo tay của cô, đã 4 rưỡi rồi.
Tạ Phi trước nhìn đồng hồ yêu thích của Trình Dao Dao, sau đó
nói : « A…Đã giờ này rồi, em phải về nhà giúp bà nội cho gà ăn, còn phải nấu cơm nữa ! »
Trình Dao Dao có chút thất vọng. Nhưng cũng biết Tạ Ba nên đi
rồi, một lúc nữa có người tan làm, bị người ta nhìn thấy là chuyện phiền phức.
Trình Dao Dao đưa bình thanh mai cho Tạ Phi: “Em mang bình này
về nhà ăn… Đừng đẩy, trước đó chị cũng đã nói muốn đưa cho nhà em. »
Tiếng nói Trình Dao Dao cao lên, lại có chút tức giận. Hôm đó cãi nhau với Tạ Ba, quên mất cho hắn, lưu lại đến bây giờ.
Tạ Phi không đẩy cũng không dám nhận, khó xử nhìn bên ngoài rèm.
Tạ Ba không lên tiếng, dừng một chút, lại nói : « Tiểu Phi, đi thôi. »
Không nói không thể nhận. Tạ Phi nhận lấy, nói với Trình Dao Dao : « Chị, em về đây. »
« Ừm, em có thời gian rảnh tới tìm chị chơi. » Trình Dao Dao ngồi trên giường, có chút không nỡ.
Mỗi ngày một mình cô đợi ở ký túc xá, lúc sinh bệnh khó tránh
khỏi vô cùng tủi thân, muốn có người bên cạnh. Nhưng những người khác
không rảnh ở cùng cô.
Tạ Phi dùng sức gật đầu : « Em sẽ cố gắng đến ! »
Tạ Phi vén rèm lên, lại quay đầu phân phó : « Chị, thuốc trong bình kia chị phải mang theo, mỗi ngày phải bôi hai lần. »
Tạ Ba đứng cạnh cửa, lúc này nháy mắt nhìn cô. Hai người xa xa
nhìn nhau, môi Tạ Ba giật giật, Trình Dao Dao lại tức giận quay mặt đi.
Tạ Ba rũ mắt xuống, giúp em gái buông rèm xuống, quay người đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Trình Dao Dao có chút mệt
nằm xuống, chuyển mắt nhìn cái bình bên gối, nắm lấy để trong ngực, lúc
này mới thoải mái chút.
Chạng vạng tối đám người trở về, Trình Dao Dao đã có thể xuống
giường. Cô tắm rửa, tóc ướt sũng để trên vai, lộ ra một bên mặt hoàn hảo vô cùng xinh đẹp.
« Dao Dao, cô có thể xuống giường rồi ?! » Hàn Nhân vui mừng nghênh đón.
« Ừm. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. » Trình Dao Dao mỉm cười xoay người, đám người kinh hô lên.
Má phải Trình Dao Dao vốn sưng đỏ không chịu nổi, lúc này đã
thu lại rất nhiều, nhìn thấy không còn sưng nữa. Quan trọng là, sắc mặt
bị bệnh nặng mấy ngày trước đã quét sạch sành sanh, đôi mắt hoa đào xoay tròn óng ánh, làm người không rời mắt nổi.
Mọi người vui mừng không cần nói, Lưu Mẫn Hà ở một bên lại thấp đầu, nắm chặt lòng bàn tay. Thật đáng tiếc.
Trình Nặc Nặc cũng ngây dại, cô phản ứng nhanh, mỉm cười đi
lên : « Chị Dao Dao, trông thấy chị không có việc gì thật sự quá tốt. »
Nghe xong lời Trình Nặc Nặc nói, những người khác lập tức nhớ
đến công lao của Trình Nặc Nặc, ồn ào với Trình Dao Dao : « Lần này may
mắn có Trình Nặc Nặc. Chính cô ấy đã bỏ tiền túi mỗi ngày nấu nước đường đỏ cho cô. »
« Đúng, mỗi tối Trình Nặc Nặc đều nấu nước cho cô uống. Còn đặc biệt nấu cơm bệnh nhân cho cô. »
Ngay cả Trương Hiểu Phong cũng nói : « Buổi tối mấy ngày nay, Trình Nặc Nặc giúp chúng ta cùng chăm sóc cô. »
Trình Dao Dao nghe thấy, đôi môi nhếch lên tia trào phúng, nhìn Trình Nặc Nặc nói: “Thật sao, thật đúng là may mắn vì có cô. »
Trình Dao Dao nói lời cảm kích, giọng nói trào phúng đến cực điểm, ai cũng có thể nghe được.
Trình Nặc Nặc rụt rè cúi thấp đầu, Thẩm Yến lập tức nói : « Dao Dao, Nặc Nặc có lòng tốt chăm sóc cô, sao cô có thể như vậy ? »
« Thật sự nhờ có cô ta chăm sóc ! Tôi không có mặt mày hốc hác
cũng không bởi vì vết thương nhiễm trùng chết, cô thất vọng đúng không ? Lãng phí nhiều nước đường đỏ của cô như vậy ? » Trình Dao Dao nhớ tới
lúc ngơ ngơ ngác ngác bị nước đường đổ vào miệng, cơn tức xông lên.
Thẩm Yến càng tức giận : « Nặc Nặc có lòng tốt nấu nước đường đỏ cho cô sai rồi ? »
Trình Dao Dao đảo mắt nhìn đám người, những người khác đều có biểu lộ “Trình Dao Dao lại cố tình gây sự ».
Trình Dao Dao cười nhạo: “Tôi sốt nóng muốn chết, mỗi ngày còn
cho tôi uống nước đường đỏ và gừng, một ngụm nước trắng cũng không cho
tôi uống. Gừng và đường đều là đồ kích thích, sẽ làm tăng nhanh tốc độ
lây nhiễm vết thương. Các người sợ tôi chết không được nhanh sao ? »
« Sao lại thế ! » Những người khác chấn kinh, thì thầm với nhau.
Lúc này Trương Hiểu Phong nói : « Thế nhưng Trình Nặc Nặc nói, cô mỗi ngày ra mồ hôi quá nhiều, sợ cô cảm lạnh mới… »
Hàn Nhân lúc này kêu lên : « Đúng rồi ! Dao Dao mỗi ngày uống
nước gừng và đường nhiều như vậy, càng uống càng khát, phát sốt liên tục không thấy tốt. »
Đầu năm nay mọi người chỉ cảm thấy đường đỏ quý giá, làm sao
biết lượng đường lớn là thứ kỵ vết thương lây nhiễm nhất. Chỉ thấy Trình Nặc Nặc nói đạo lý rõ ràng, Trình Dao Dao lại lúc lạnh lúc nóng, là
triệu chứng trúng gió, liền cho cô uống.
Hiện tại nghe Trình Dao Dao nói như vậy, lại đem triệu chứng lúc sinh bệnh suy nghĩ lại, lập tức cảm thấy có lý.
Một nam nhân trí thức tức giận nói : « Mặt Dao Dao nếu hốc hác, Trình Nặc Nặc cô có chỗ tốt gì ! »
Nhóm nam thanh niên trí thức rất ít khi tham dự vào việc cãi
nhau của đám con gái, huống chi còn phải xem mặt mũi của Thẩm Yến. Nhưng Trình Dao Dao là nữ thần của bọn họ, ai muốn phá hỏng mặt Trình Dao
Dao, đó chính là kẻ thù của bọn họ !
Hàn Nhân cũng nổi giận đùng đùng : « Trình Nặc Nặc, Dao Dao nói vậy đúng hay không ? »
« Không… Không phải, không phải ! » Trình Nặc Nặc hoảng hốt vội vàng lắc đầu, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Nhưng đám người cũng không phải là Thẩm Yến, không có cảm giác
gì với nước mắt của Trình Nặc Nặc. Đặc biệt là Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong, ánh mắt nhìn Trình Nặc Nặc đầy khinh bỉ, những nam thanh niên
khác cũng tức giận trừng cô.
Trình Nặc Nặc nức nở một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Yến, khóc kể lể : « Em thật sự không có. Đường đỏ là đồ rất tốt, mọi người
sinh con xong đều uống nước đường đỏ bổ sung sức khỏe, đường đỏ làm sao
ảnh hướng tới vết thương được ? Em thật sự không biết đường đỏ không tốt cho vết thương của chị Dao Dao, mọi người tin em đi. »
Trình Nặc Nặc nói rất đúng « mọi người », ánh mắt lại chỉ nhìn
Thẩm Yến. Chuyện tới bây giờ, cô không còn quan tâm ánh mắt của những
người khác, cô chỉ cần Thẩm Yến tin cô, cô vẫn là người thắng.
Thẩm Yến tim lặng. Hàn Nhân nói : « Thẩm Yến, toàn bộ thanh
niên trí thức đều cho rằng biểu hiện trên mặt Trình Nặc Nặc không giống
bề ngoài biết điều như vậy. »
Nước mắt Trình Nặc Nặc rơi giàn giụa, Thẩm Yến thống khổ nhắm
hai mắt lại, nói với Trình Dao Dao : « Dao Dao, nói chuyện phải có
chứng cứ. Cô có biết lời buộc tội của cô sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm
trong đối với Nặc Nặc hay không. »
Hai tay Trình Dao Dao ôm ở trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn : « Nơi này không phải tòa án, anh cũng không phải quan tòa, anh
không có tư cách yêu cầu tôi cung cấp chứng cứ. Anh nên cảm ơn tôi đã
không bỏ được chứng thực tế ra, nếu không cô ta bay giờ còn có thể đứng ở chỗ này sao ? »
Trình Dao Dao rõ ràng là cãi chày cãi cối, nhưng Thẩm Yến bị cô nói không trả lời được, giật mình đứng tại chỗ.
Những người khác cũng im lặng không nói, đều không hẹn mà đứng
về phía Trình Dao Dao. Thẩm Yến bỗng nhiên phát giác, mình và Nặc Nặc bị tách ra trơ trọi với đám người.
Rốt cuộc là lúc nào biến thành như vậy ?
Những người khác rời đi, Trình Nặc Nặc bỗng nhiên to gan ôm lấy Thẩm Yến, giống y con chim non nép vào trong ngực hắn ngửa đầu : « A
Yến, cảm ơn anh tin em. »
Thẩm Yến cúi đầu nhìn Trình Nặc Nặc, mặt trắng nõn có thể chảy
ra nước, đôi mắt vĩnh viễn tràn đầy vô tội và sùng bái, giống như mình
là cả thế giới của cô.
Thẩm Yến cảm nhận được sự mềm mại mà Trình Nặc Nặc đè ép vào
lồng ngực hắn, nở nụ cười đắng chát. Ở sâu trong lòng, hắn từ chối thừa
nhận rằng… Hắn cảm thấy lời Trình Dao Dao nói mới đúng.
Nặc Nặc ngây thơ nhu nhược như này, cùng Nặc Nặc với ánh mắt đáng sợ đêm hôm đó, đến cuối cùng cái nào mới là thật ?
Trở lại trong phòng, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân quan sát kỹ
mặt Trình Dao Dao, cảm thấy kỳ lạ. Sáng nay mặt Trình Dao Dao vẫn sưng
không còn hình dáng, thậm chí có chút thối rữa, lên mủ, bây giờ đã bình
phục lại.
Trình Dao Dao giơ cái gương nhỏ, cẩn thận soi vào má phải. Vết
sẹo trên gương mặt trắng nõn rất chướng mắt, nhưng đã có xu thế giảm
bớt, mấy ngày trước cô còn không dám soi gương.
Trình Dao Dao cười nói : « Đoán chừng thuốc tiêu viêm có tác dụng đi. Còn có thuốc của Lão Lâm Đầu, tôi bôi chút cho mình. »
Trình Dao Dao đột nhiên biết suy nghĩ, không nói ra chuyện Tạ Ba đưa thuốc cho mình.
« Như vậy tốt rồi. Tôi thấy cứ theo xu thế này, mặt cô sẽ không lưu lại sẹo. » Hàn Nhân cười nói : « Không nghĩ tới thuốc của Lão Lâm
Đầu nhìn bẩn bẩn, nhưng lại có tác dụng. »
Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng thét chói tai. Trình Dao
Dao giật mình suýt chút rơi gương, Hàn Nhân nhảy dựng lên : « Là Trình
Nặc Nặc, xảy ra chuyện gì vậy ?! »
Đám người ào ào nhô đầu ra, Thẩm Yến chạy nhanh nhất : « Nặc Nặc, làm sao rồi ! »
« Không… Em bị côn trùng dọa. » Trình Nặc Nặc cực nhanh giấu một vật ra sau lưng, rũ mắt xuống, giống như thật sự bị dọa sợ.
« Còn tưởng gặp phải lưu manh cơ. » Một nam thanh niên trí thức nói.
Những người khác ồn ào quay về.
Trình Nặc Nặc vội siết chặt ngọc bội trong tay, sắc mặt phức tạp.
Bắt đầu từ đêm Trình Dao Dao bị thương, cô còn chưa sử dụng qua linh tuyền để nấu cơm.
Trên mặt Trình Dao Dao bị thương, là ông trời cho cô cơ hội,
sao có thể để Trình Dao Dao chiếm được lợi từ linh tuyền? Hơn nữa cô đặc biệt cho thêm nước đường đỏ và gừng vào nguyên liệu nấu cơm mỗi ngày
cho Trình Dao Dao, mặt Trình Dao Dao quả nhiên bắt đầu sưng đỏ sinh mủ,
Trình Nặc Nặc vui sướng ở trong mơ còn ngâm nga hát.
Cho tới hôm Trình Dao Dao ở trước mặt mọi người vạch mặt cô, vì cứu vãn thiện cảm của mọi người, Trình Nặc Nặc mới quyết tâm bộc lộ tài năng. Cô lấy ngọc bội ra, chờ lúc lâu nhưng không xuất hiện linh tuyền.
Tại sao có thể như vậy?
Trình Nặc Nặc giống như bị người đánh một gậy vào đầu, tay chân run run hoảng sợ, cô để linh tuyền lên trên bát, cố gắng cảm nhận khí
linh tuyền. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hàn Nhân nhô đầu ra
thúc giục nấu cơm, linh tuyền vẫn im lặng.
Chẳng lẽ bởi vì mấy ngày nay không để ngọc bội bên người Trình
Dao Dao? Trình Nặc Nặc an ủi mình, nhất định là như vậy! May mà linh
tuyền trước đó còn nhiều, cô dùng bình nhỏ tích lũy một chút. Trình Nặc
Nặc quyết tâm, đổ 2,3 giọt linh tuyền vào nồi.
Cơm tối có một đĩa rau sam trộn, một chậu canh nấm nấu mỡ heo
dưa muối nhỏ, còn có một đĩa bầu xào, mỗi người hai cái bánh cao lương
trộn lẫn bột mì trắng.
Miệng nhỏ Trình Dao Dao uống canh, trong canh có hương vị thoải mái làm tâm tình cô cực kì dễ chịu, không khỏi cảm khái trong lòng, bàn tay vàng của Trình Nặc Nặc vẫn dùng tốt.
Tí tách.
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh giọt nước, giống nước mưa
rơi vào con suối, biến ảo quanh quẩn bên tai, giống như mang theo sự bất mãn vô cùng lớn.
Trình Dao Dao khẽ giật mình, nhìn quanh bốn phía một vòng.
Hàn Nhân nói: “Cô tìm cái gì vậy?”
“Không, không có gì, hình như có con muỗi kêu bên tai tôi.” Trình Dao Dao lắc đầu, do nằm quá lâu nên nghe nhầm sao ?
Đêm hôm ấy, Trình Dao Dao lại bắt đầu lên cơn sốt. Cô nằm mơ,
trong mơ sương mù mịt mờ, có một cánh sen lung la lung lay trước mắt cô, phiến lá màu xanh nhạt có chút ỉu xìu.
Trình Dao Dao lật qua lật lại, ngực nóng rực, khát khô làm giật mình tỉnh lại. Cô chân trần lao xuống giường, chạy đến bên bàn uông
nước ừng ực, miệng thở phì phò. Cổ họng khát khô được xoa dịu, cảm giác
nóng như thiêu đốt bên trong ngực vẫn chưa thể bình phục lại.
Cô lau vệt nước ở khóe môi, thuận tay sợ một bên gương mặt, má
trái hoàn hảo non mềm như đậu hũ, chính mình cũng có chút lưu luyến. Ăn
nhiều hoa quả có thể dưỡng da. Mắt Trình Dao Dao nhìn chỗ nằm của Trình
Nặc Nặc, cô nằm nghiêng bên phải, chỉ là rất cứng ngắc, không biết có
ngủ hay không. Trình Dao Dao cằm khăn ướt lau chân sạch sẽ, trước khi
ngủ sờ soạng gối một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới nằm xuống.
Trình Dao Dao ngủ một giấc đến sáng, không nằm mơ nữa.
Chờ Trình Dao Dao quyết định đi làm, vết thương trên mặt đã
giảm bớt, chỉ còn một đường màu hồng, vẫn dễ thấy lơ lửng trên gương mặt trắng nõn nà.
Trình Dao Dao mặc áo khoác nhỏ màu hồng, tết tóc đẹp, thoải mái lộ ra vết thương trên mặt, bắt đầu đi làm việc. Thân ảnh duyên dáng màu hồng đi qua bờ ruộng, làm đám trẻ ranh to xác và mấy người già quay đầu nhìn, trợn mắt lên.
“Không phải nói mặt thanh trí thức Trình hốc hác sao? Làm sao mà còn xinh đẹp hơn so với trước vậy?”
“Cô không nhìn thấy vết rách trên khuôn mặt kia sao?”
“Vậy cũng gọi là vết rách? Mỗi ngày tôi bị mạ cắt ra đầy vết rách, lớn hơn nó nhiều!”
Mấy người phụ nữ cũng choáng váng mắt, đặc biệt là những người
truyền khắp nơi mặt Trình Dao Dao hốc hác. Cảm giác của phụ nữ trong
thôn đối với Trình Dao Dao đều vô cùng phức tạp, bởi vì cô thực sự đẹp,
đẹp đến mức không cùng một loài giống các cô. Phụ nữ trong thôn sẽ ghen
ghét quả thụ xinh đẹp đầu thôn, sẽ ghét con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú,
cũng sẽ không ghét Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao bị phá mặt, gặp rủi ro Phượng Hoàng không bằng
gà, giống như bỗng dưng bị kéo xuống một đoạn, đám phụ nữ cũng có tư
cách bình luận về cô.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Trình Dao Dao, còn có làn
da, chỗ nào giống dáng vẻ bị phá mặt, còn tăng thêm mùi vị không nói ra
được so với lúc trước. Nếu như thôn Điềm Thủy có một văn nhân (người có
học), sẽ chua chua nói một câu: “Phong tình (quyến rũ).”
Đôi mắt Trình Dao Dao vừa đa tình vừa mềm mại, vừa chạm vào ánh mắt hồn đều muốn câu đi. Có trời mới biết cô chỉ đang tìm người mà
thôi, người kia cao lớn, nhìn một chút có thể nhận ra, đang đứng bên
cạnh bờ ruộng cúi đầu nói chuyện với ai đó.
Cô gái đứng trước mặt hắn nổi bật lên thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, lúc nói chuyện không ngừng vuốt bím tóc, dáng vẻ yểu điệu.
Chàng trai cúi xuống nhìn cô, bộ dáng cứng rắn nóng nảy đều dịu xuống.
Cứ vuốt tóc như vậy, cũng không sợ vuốt trọc đầu mình!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thanh niên trí thức Trình bỗng nhiên
lạnh lùng như băng, làm Lâm Gia Tuấn đang muốn đi tới nói chuyện lạnh
cóng đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Trình Dao Dao đi qua như một làn gió
thơm, một câu “Thanh niên trí thức Trình” ngậm trong miệng không nhả ra
được.
Chờ người đi qua, mới hất cùi chỏ vào thanh niên anh tuấn bên cạnh: “Anh hai, thế nào, đây chính là Quan Âm, hứng thú sao?”
“Người ta là con gái, không nên nói bậy.” Lâm Gia Kỳ nghiêm túc nói.
« Thôi đi, anh làm binh mấy năm trở về, làm sao càng lúc càng giống bố. » Lâm Gia Tuấn không có sức lực.
Lâm Gia Kỳ quay đầu nhìn, Trình Dao Dao đã đi rất xa.
Trình Dao Dao ngẩng đầu, cao ngạo đi qua bờ ruộng, làm mấy
người phụ nữ rớt tròng mắt. Đi qua bờ ruộng rẽ sang, tầm mắt của mọi
người không đuổi kịp, Trình Dao Dao đội nón tre lên.
Vết sẹo trên mặt tránh phơi nắng, nhỡ sắc tố kết tủa làm sao
bây giờ ! Trình Dao Dao cẩn thận sờ mặt, phía sau truyền tới tiếng nói
trầm thấp: “Đừng chạm vào vết thương.”
« Liên quan gì đến anh, em muốn chạm vào đấy ! » Trình Dao Dao
quay đầu trừng hắn: “Anh vụng trộm đi theo em từ lúc nào ? Không phải
anh đang nói cười vui vẻ với người ta sao ? »
Tạ Ba : « … »
Lúc đứng bên trên bờ ruộng, Trình Dao Dao ngẩng đầu, giống như
con mèo chiến thắng trở về đi qua trước mặt hắn, Tạ Ba có thể không nhìn thấy cô sao ?
Vết sẹo Trình Dao Dao tốt rồi liền quên đau, thù mới hận cũ,
giống như con mèo xù lông lườm Tạ Ba. Tạ Ba vốn dĩ thấy vết thương trên
mặt cô lành rồi, tâm tình không tồi. Thấy cô thở hồng hộc, cũng không
biết tức giận này từ đâu tới.
Nhưng bộ dáng mỏng manh, ngang ngược của Trình Dao Dao tràn ngập sức sống tốt hơn bộ dáng mệt mỏi ngày đó, hắn thấy vui hơn.
Tiếng nói Tạ Ba hiếm khi dịu dàng : « Mặt còn đau không ? »
« Không cần anh lo. » Trình Dao Dao trả lời lại, cô vô cùng
kiêu căng hất cằm nhỏ : « Em và Hàn Nhân đã thương lượng qua, em sẽ dọn
tới nhà bí thư chi bộ ở. »
Tạ Ba đột nhiên ngước mắt nhìn, trong đôi mắt hẹp dài bùng nổ lửa giận.
Trình Dao Dao vội vàng không kịp chuẩn bị, lùi về sau nói: “Sao… Làm sao ? »
Tạ Ba nửa ngày mới nói : « Trong nhà bí thư chi bộ có con trai. »
« Vậy thì sao ? Trong nhà ai không có đàn ông ? » Trình Dao Dao học Hàn Nhân: “Nhà bí thư chi bộ nhiều phòng, em có thể ở một mình một
phòng, hơn nữa con trai thứ hai nhà họ Lâm là người tốt. Lâm Gia Tuấn
kia… cũng rất tốt. »
Nghĩ đến tên vô lại kia, Trình Dao Dao nghĩ một đằng nói một
nẻo. Dù sao Tạ Ba cũng không cho mình vào nhà hắn ở, Trình Dao Dao muốn
cho hắn thấy, mình cũng không phải không có nơi khác ở !
Tạ Ba yên lặng nhìn cô, cằm kéo căng, nửa ngày lạnh lùng giật môi dưới : « Vậy rất tốt, tùy cô. »
« …Lúc đầu anh cũng không xen vào ! » Vành mắt Trình Dao Dao đỏ lên: “Anh đi quản cái cô trọc đầu kia đi ! »
« ? » Tạ Ba không hiểu gì, thấy cô không thèm nói lý, rốt cuộc mặt cũng lạnh xuống.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, đôi mắt Trình Dao Dao trời sinh
đa tình, trừng người cũng không đủ hung dữ, nhưng cô có đủ khí thế, chỉ
vào Tạ Ba nói : « Về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh
không muốn nói chuyện với em, em cũng không muốn nói với anh. »
Lời này giống như học sinh tiểu học. Tạ Ba giận quá cười lên,
đôi môi kéo ra nụ cười trào phúng : « Làm việc thì sao ? Cũng tách
ra ? »
« …Tách thì tách ! » Trình Dao Dao suy nghĩ một chút. Trước kia quấn lấy Tạ Ba là bởi vì chạm vào hắn có thể tăng thêm trí nhớ, hiện
tại ký ức đã đủ, cô cũng không cần thiết tiếp tục quấn lấy Tạ Ba ! Đúng, chính là như vậy ! Cô mới không không cần tự mình quấn lấy Tạ Ba.
Trình Dao Dao gật đầu, vô cùng có sức nói : « Dù sao mấy ngày
nữa phân ký túc xá, bí thưu chi bộ sẽ đổi một công việc thoải mái cho
em, em cũng không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của anh ! »
« Nhìn… Sắc mặt của tôi ? » Trên mặt Tạ Ba rốt cuộc lộ ra vẻ
mặt kỳ quái. Trình Dao Dao có phải bị nắng váng đầu, một chút liền tức
giận, đến cùng là ai xem sắc mặt ai?
Trình Dao Dao mới mặc kệ, cô đơn phương tuyên bố mình thắng, hất bím tóc lên, đẩy Tạ Ba ra muốn đi lên trước.
Chạm phải Tạ Ba, thân thể bỗng nhiên run lên.
Cô không xác định có phải mình phát ra một thanh âm rất kỳ quái hay không. Chỉ cảm thấy từ đầu đến chân mình chạm phải điện, gương mặt
nóng hổi, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống.
Trước khi rơi xuống đất, một đôi tay rắc chắc vững vàng đỡ cô, cái ôm nóng hổi.