Ba ngàu sau Thẩm Hi mới có sữa, không biết do nàng có sức khỏe tốt
hay được Phương tỉ bồ bổ tốt mà sữa rất nhiều, thằng bé không ăn hết.
Khi nàng lần đầu cho con bú, cảm xúc vui mừng tự hào khi làm mẹ, cùng tình yêu của người mẹ dành cho con tràn đầy trong tim, nàng cảm thấy
thực hiển nhiên khi đứa bé trong lòng chính là tất cả thế giới. Khó
trách tất cả những người vô sinh đều phải tìm mọi cách để có con, cảm
giác khi có con thực sự tuyệt diệu. Nếu không có con, căn bản không thể
tưởng tượng được cảm giác tốt đẹp và cảm động khi một sinh mệnh nho nhỏ
yếu ớt nương tựa trong lồng ngực, cũng không thể cảm nhận được cảm giác
huyền diệu khi huyết mạch của mình được truyền thừa bởi một sinh mệnh
mới ra đời ra sao.
Giờ khắc này cảm giác oán hận Triệu Dịch của Thẩm Hi đã hoàn toàn tan thành mây khói. Muốn có con cái là thiên tính của tất cả mọi người,
Triệu Dịch muốn có con, điều này không tính là sai. Sai là lúc tuổi trẻ
bồng bột của hai người, là nàng không biết trân trọng bản thân, làm mất
đi hạnh phúc của chính mình. Bây giờ Thẩm Hi ôm đứa con mới sinh vào
lòng, cảm giác cuộc sống của nàng đã viên mãn hoàn toàn, không có gì để
tiếc nuối nữa.
Phương tỉ đến ở với nàng 4 đêm, thấy Thẩm Hi đã khôi phục mới trở về
nhà, dù sao nhà nàng vẫn còn hai đứa bé cần chăm sóc, không thể ở lại
lâu được. Nàng mới đi, Thẩm Hi đành tự thân vận động mà làm hết mọi
việc, người ta chăm sóc mình mấy ngày đã là đủ tốt, nàng nên biết đủ,
không cần lại làm phiền Phương tỉ nữa.
Giờ Thẩm Hi cô độc một mình, không có cơ hội trai nghiệm cảm giác ở
cữ sau sinh, Phương tỉ đi về nàng đành tự mình giặt tã, nhóm bếp nấu
cơm, mấy việc bình thường nhẹ nhàng nàng vẫn phải làm tiếp. Có lúc nàng
mệt mỏi khổ cực, nghĩ đến kiếp trước cha mẹ còn ở, nàng sống rất hạnh
phúc, không khỏi tủi thân đến rơi lệ. Nhưng nhìn lại đứa bé trong lòng,
nàng nhanh chóng kiên cường trở lại, xốc lại tinh thần tiếp tục làm
việc. Đứa con chính là động lực để nàng sinh tồn.
Sữa Thẩm Hi đủ nên mới qua một tháng thằng bé đã trắng trẻo mập mạp
hẳn lên, khuôn mặt trắng mềm như cái bánh trôi, đôi mắt đen láy trong
suốt như hai quả nho, vô cùng đáng yêu khiến nàng vô cùng yêu thương,
hận không thể ôm nó suốt ngày không buông tay. Ngay cả các phụ nhân tới
chơi nhìn thấy vậy đều trêu nàng quá nuông chiều con, ôm mãi không chịu
buông vậy sợ sau này nó lười trở mình.
Thẩm Hi nhìn lại hai đời mình mới có một mụn con, nàng chiều một ít
cũng là điều hiển nhiên, nên mặc kệ mọi người trêu chọc nàng vẫn bế con
đi đi lại lại.
Tuy bộ dạng của thàng bé giống Thẩm Hi nhưng đôi mắt lại khác, nàng
đoán nếu Người mù mở mắt ra, đôi mắt hắn cũng trông như vậy. Từ mặt con
trai nàng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người mù, dù không đẹp lắm nhưng tuyệt đối không khó xem. Để tưởng nhớ đến người cha không tên họ
của thằng bé, Thẩm Hi đặt tên con là Thẩm Hiệp. Lúc trước lâu lâu nàng
nhớ đến Người mù sẽ buồn bã đến rơi lệ, nhưng từ khi có con, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dồn cho con trai, bận rộn đến quay mòng mòng, không
có thời gian dư thừa nhớ đến hắn nữa.
Cuộc sống của Thẩm Hi sau khi có con vừa ngọt ngào lại hơi phiền não, mỗi lần nhìn đến bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Thẩm Hiệp nàng đều muốn
dành hết những điều tốt đẹp nhất cho con, đôi khi nàng nghĩ, giờ nếu có
nguy hiểm xảy ra chắc chắn sẽ dứt khoát chơ chở cho con mà vứt bỏ tính
mạng bản thân để con trai được an toàn, đa số cha mẹ trong thiên hạ cũng nghĩ như nàng vậy.
Thời tiết ngày càng ấm dần lên, bộ dáng của Thẩm Hiệp cũng càng ngày
càng khác, Thẩm Hi nhàn rỗi không có việc gì sẽ thường thường bế con đi
chơi nhà mọi người trong thôn, lâu lâu thì cõng con ra bờ biển nhặt hải
sản.
Đầu tháng tám, mặt trời chói chang nhưng không nóng rực như ngày hè,
nhân lúc trời chiều, thủy triều rút, gió biển chưa thổi mạnh, Thẩm Hi
cõng Thẩm Hiệp, tay cầm cái giỏ ra bờ biển bắt hải sản. Nàng đi muộn nên lúc đến nơi nhiều người đã nhặt xong, lục tục rủ nhau đi về. Thẩm Hi
nhặt chốc lát, bờ cát giờ chỉ còn lại một mình nàng. Chỗ bờ cát cạnh
thôn nãy đã có người nhặt, nàng đi tới ghềnh đá xa hơn ở phía bắc, nơi
đó xa hơn nên ít người tới.
Đang lúc Thẩm Hi cúi đầu lật hòn đá lên, chợt nghe trên biển có tiếng thét dài, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn xem, ngoài khơi thăm thảm có ba
chiếc thuyền con đang trôi nổi, mỗi mũi thuyền có một người đang đứng.
Vì khoảng cách khá xa nên Thẩm Hi chỉ nhìn thấy loáng thoáng bóng người, nhưng không rõ ai đang đứng trên đó.
Thấy bóng người đứng theo thế chân vạc trên thuyền, Thẩm Hi kích
động, không lẽ là việc quyết đấu giữa các cao thủ trong truyền thuyết?
Tuy nói Trung Nhạc quốc có truyền thống thượng võ nhưng từ khi đến
đây Thẩm Hi chưa bao giờ thấy một trận đánh nhau nào, càng chưa kể đến
cao thủ võ công, chắc hôm nay nàng sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu
vang lên: “Hoắc ca ca, đừng đuổi theo người ta nữa được không? Nếu ngươi thích người ta thì cứ việc nói thẳng đi, cứ đuổi theo người ta như vậy, ta cũng thẹn thùng chứ bộ.” Có lẽ là khoảng cách giữa 3 chiếc thuyền
khá xa nên người trên đó phải dùng nội công để có thể cho người khác
nghe được, Thẩm Hi ở cách xa như vậy cũng nghe được rõ ràng.
Lúc này một giọng nam vang lên: “Phong Triền Nguyệt, nếu ngươi lại đi vào lãnh thổ Trung Nhạc quốc ta lạm sát người vô tội, đừng trách ta
không nể mặt. Bản Ngã Sơ Tâm, nếu ngươi lại nối giáo cho giặc, Hoắc mỗ
tất sẽ tới Nam Nhạc một chuyến.” Nghe vậy, Thẩm Hi hiểu ra, ba người ở
ngoài kia chính là 3 vị Võ thần của Đông Nhạc, Trung Nhạc với Nam Nhạc,
Phong Triền Nguyệt, Hoắc Trung Khê với Bản Ngã Sơ Tâm.
Không tồi, có thể chiêm ngưỡng từ xa ba vị Võ thần, Thẩm Hi đã cảm
thấy đủ may mắn, như những nhân vật trong truyền thuyết như vậy có người đến hết đời cũng chưa thấy được lần nào đâu, huống chi nàng còn được
thấy cả ba người.
Lại có một giọng trầm khác vang lên: “Hoắc huynh, việc này không thể
trách Nguyệt nhi được, người vứt bỏ Nguyệt nhi khi xưa chính là người
Trung Nhạc quốc, dù Nguyệt nhi có giết mấy người Trung Nhạc báo thù thì
có lỗi gì? Chút chuyện này so với Hoắc huynh ngươi còn kém xa, ít nhất
nguyệt nhi không vì báo thù mà tiêu diệt Bắc Nhạc đúng không?”
Hoắc Trung Khê im ặng một lúc sau mới trả lời: “Phong Triền Nguyệt,
ngươi giết cả nhà tình lang ngươi chẳng lẽ còn chưa giải hận sao, vì sao còn lạm sát người vô tội? Ngươi có biết những người ngươi giết chết
kia, họ có vợ con, người nhà đang đợi họ trở về không? Nỗi thống khổ của họ còn lớn hơn gấp vạn lần so với nỗi oán hận của ngươi.” Pnt kia chỉ
nũng nịu đáp lại: “Có vẻ như Hoắc ca ca đa sầu đa cảm hơn sau khi thê tử chết đi nhỉ? Dù ta có giết mấy người kia thì sao, vợ chồng con cái của
họ sẽ đau buồn được bao lâu? Ngươi có tin mấy năm sau người ta lại cưới
người khác, quên hết người cũ? Nam nữ trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình, chết thêm mấy cái thì làm sao? Như Hoắc ca ca ngươi đau lòng mất vợ,
nhưng mấy năm sau ngươi còn buồn khổ nữa không? Một năm, hai năm, hay cả đời? Nếu lại có một cô gái hợp ý ngươi, làm ngươi động tâm không?”
Hoắc Trung Khê kiên quyết: “Ta không biết. Nhưng trên đời này sẽ không có ai tốt hơn thê tử của ta nữa. Nàng là đặc biệt.”
Không ngờ Kiếm thần Hoắc Trung Khê lại là tình thánh, chỉ là không
biết lời nói của hắn có bao phần thật lòng, lại sẽ kiên trì được bao
lâu?
Bản Ngã Sơ Tâm nói: “Hoắc huynh nói sai rồi, ngươi cho rằng thê tử
của ngươi là người tốt nhất, nhưng ngươi không biết trong ta Nguyệt nhi
mới là tốt nhất, trên đời này không có ai tốt như nàng.” Hoắc Trung Khê
chế nhạo: Bản Ngã Sơ Tâm, ngươi đã sống gần 40 tuổi rồi, vẫn còn mù mắt
dối lòng sao? Ngươi si mê lưu luyến Phong Triền Nguyệt hơn 20 năm, nàng
ta có chịu gả cho ngươi không? Ngươi còn đuổi theo nàng ta tới khi nào?
Có phải ngươi định đuổi theo cho tới khi vào quan tàn mới thôi không?
Loại nữ nhân như Phong Triền Nguyệt căn bản không thích hợp để làm thê
tử, ngươi mau tìm một cô gái tốt mà cưới đi, hai người sống hạnh phúc
cùng nhau mới là chuyện đứng đắn, ngươi đã không còn trẻ rồi.”
Bản Ngã Sơ Tâm nghe xong, không nói một lời, trên biển một mảnh yên tĩnh.
Một lúc lâu sau Phong Triền Nguyệt mới cười duyên nói: “Hoắc ca ca,
nghe ngươi nói vậy chắc chắn ngươi là một nam nhân tử tế biết yên ổn
đúng không? Chi bằng chúng ta ghép đôi lại, ngươi dạy ta sống qua ngày
là cuộc sống kiểu gì? Nương tử của ngươi dù có tốt nhưng ta cũng không
đến nỗi tồi tệ như vậy đi?”
Hoắc Trung Khê khinh thường nói: “Ngươi? Xem nhân phẩm của ngươi, kể
cả xách giày cho nương tử của ta ngươi còn không đáng. Còn nữa, đừng lại gọi ta là Hoắc ca ca, mới nghe thôi đã buồn nôn rồi. Nhìn bộ dạng hoa
tàn ít bướm của ngươi không khác gì bà thím cả, còn không biết xấu hổ mà gọi ta là ca ca, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi đã hơn 40 tuổi rồi
đúng không?”
Là phụ nữ thì ai cũng chú ý tuổi tác với vẻ bề ngoài, Phong Triền
Nguyệt tựa hồ đã nổi giận, kêu lên: “Hoắc Trung Khê, ngươi đừng cho là
ta không đánh lại ngươi thì ngươi có thể bắt nạt ta, Bản Ngã Sơ Tâm,
ngươi mất hồn rồi à? Khiến hắn bắt nạt ta như vậy!”
Thẩm Hi đang xem náo nhiệt, Thẩm Hiệp đang nằm sau lưng nàng bỗng
tỉnh lại, hình như thằng bé đói bụng nên oa oa khóc lên, tiếng khóc này
làm ba người trên thuyền nhìn lại đây. Thẩm Hi vội ôm chặt con trai vào
lòng dỗ dành, lại nghe Phong Triền Nguyệt cười lạnh: “Hoắc Trung Khê,
ngươi bắt nạt ta, ta đành lấy người Trung Nhạc ra giải hận vậy. Ngươi
thử nói xem nên ngư phụ này với đứa nhỏ bị giết chết, trượng phu của
nàng ta sẽ thương tâm bao lâu? Lại lấy tháng sau hắn ta sẽ cưới người
khác? Chúng ta đánh cược đi.” Nàng ta chưa dứt lời, Thẩm Hi đã thấy một
hàng nước biển thẳng tắp bắn đến chỗ nàng. Thẩm Hi hoảng sợ vội tìm một
chỗ trốn, nhưng nàng ở xa ghềnh đá, xung quanh lại trơ trọi không có chỗ nương náu, vội ôm chặt con trai vào lòng, nhanh chóng xoay lưng về phía biển rộng, hi vọng lưỡi dao nước không xuyên qua đươc cơ thể nàng, làm
hại đến con trai.
Đang lúc tuyệt vọng, Thẩm Hi bỗng nghe tiếng Hoắc Trung Khê quát lên: “Phong Triền Nguyệt, ngươi thật to gan!” Sau đó là một tiếng vang lớn,
một cơn gió thổi qua lưng nàng, Thẩm Hi chỉ thấy sau lưng chợt có gì đó
ngừng lại rồi tĩnh lặng.
Đã an toàn? Nàng không sao rồi?
Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên biển sóng gió dữ dội, đao quang kiếm ảnh xen lẫn vào nhau, ba chiếc thuyền nhỏ càng đánh càng
trôi xa dần, cuối cùng mất hút. Thẩm Hi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cái
mạng nhỏ của nàng được bảo vệ rồi.
Trải qua nguy hiểm lần này, Thẩm Hi không dám ở lại chỗ cũ, vội vã
xách giỏ lên, cõng Thẩm Hiệp về nhà, đến nhà nàng mới ngồi bệt lên
giường, hơi thở hỗn loạn, hai chân run rẩy, cả đôi tay đang bế con cũng
không ngừng run run.
Nàng rốt cuộc có một cái nhìn toàn cảnh chân thực về thế giới thượng
võ này. Đối mặt với cường giả như Võ thần, loại người thường không biết
võ công như nàng chỉ như một con kiến nhỏ, dí ngón tay là chết bẹp. Nếu
lúc này không phải Kiếm thần Hoắc Trung Khê cứu hai mẹ con nàng, chỉ sợ
bây giờ xác nàng đã lạnh rồi. Từ khi đi vào thế giới này cho đến lúc
này, nàng chưa từng cảm kích Kiếm thần như vậy, lần trước hắn ngăn lại
chiến tranh, lần này lại cứu mạng hai mẹ con nàng.
“Oa...” – Thẩm Hiệp đói bụng từ nãy, tới giờ vẫn chưa được mẹ cho bú
bất ngờ khóc lên lần nữa, rốt cuộc kéo Thẩm Hi ra khỏi cơn sợ hãi, nàng
không thể nhìn được dáng vẻ oan ức đáng thương của con trai, vội cởi áo
cho con bú. Thằng bé có vẻ đã đói lả, mút ừng ực, Thẩm Hi nhìn dáng vẻ
đáng yêu của con trai, trong lòng dần bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi tan biến dần.
Một thời gian sau Thẩm Hi vẫn chưa hết sợ, không dám đi ra bờ biển,
dù nàng rõ ràng lấy võ công cao siêu như Phong Triền Nguyệt cõi lòng
cũng trống trải, không có lòng dạ nhớ đến tiểu nhân vật như nàng nhưng
vẫn còn sợ sợ, chỉ lo lần này lại gặp chuyện gì cũng không có Hoắc Trung Khê xuất hiện lần nữa.