Ám độ Trần Thương : nguyên văn “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – là kế thứ tám trong 36 kế: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không
ai nghĩ tới
Edit: Gar
Beta: Su
Tiết Tử Ngang không ngờ được Triệu Ngu sẽ tới công ty làm việc vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ.
Tuy rằng bản thân anh cũng ôm hy vọng cô sẽ đi làm, thậm chí là anh còn tới công ty sớm hơn bình thường, nhưng anh vẫn có chút bất ngờ khi thấy Triệu Ngu bước vào cửa.
Nhìn thấy Tiết Tử Ngang đang ngồi ở chỗ của mình, Triệu Ngu cũng không hề kinh
ngạc, chỉ bình tĩnh mà đi ngang qua và chào hỏi: “Tiết tổng.”
Sự vui mừng trêи mặt Tiết Tử Ngang dần tan đi, yên lặng mà nhìn cô trong chốc lát, anh mới mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Được ạ, phiền Tiết tổng đi vào trước chờ tôi.”
Tiết Tử Ngang trở về văn phòng của mình, chờ chưa tới vài phút,
Triệu Ngu đã đi vào, còn mang theo văn kiện để ở trước mặt anh.
Anh liếc mắt một cái, sắc mặt liền thay đổi: “Em muốn từ chức?”
“Nếu Tiết tổng cảm thấy đơn xin từ chức gửi trêи hệ thống là không đủ thành ý, để không phiền toái thì đây là đơn xin từ chức
của tôi để anh ký tên, xong tôi sẽ chuyển ngay cho bộ phận nhân
sự công ty.”
Cơn giận giữ từ Tết Âm Lịch cơ hồ là bùng
nổ trong đầu anh, nhưng Tiết Tử Ngang hít thật sâu hai hơi cố
nhịn xuống.
“Triệu Ngu.” Anh nhẫn nại cơn giận mở miệng:
“Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì em mới có thể tha thứ
cho tôi?”
Triệu Ngu nhìn anh và hơi hơi mỉm cười: “Sao Tiết
tổng lại sử dụng hai từ tha thứ? Tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, là thế thân của Từ Miểu, là công cụ để anh tiết
ɖu͙ƈ, hai chữ này, tôi xứng sao?”
Tiết Tử Ngang ngay lập tức đứng dậy: “Tại sao em cứ một hai phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi?”
Tiết Tử Ngang một câu cũng không nói, hùng hổ mà
kéo cô đi về phía thang máy, khiến Hạ Nam vừa mới tới bị dọa cho sợ hãi.
“Tiết Tử Ngang, anh làm gì vậy? Anh buông tay tôi
ra!” Triệu Ngu tức giận mà giãy giụa vài lần nhưng không thể
thoát ra được, chỉ có thể đi theo anh vào trong thang máy, nhìn
anh bấm số tầng cao nhất.
Tiết Tử Ngang khẽ
cắn môi, cười nhạo: “Không phải là cháu muốn làm loạn, là có
người nói rõ muốn làm trợ lý của chú, cháu làm gì còn cách nào
khác? Là mị lực của chú lớn, người ta coi trọng chú.”
Anh
bị Triệu Ngu ép tới tức giận, phải rất cố gắng mới khống
chế được bản thân mình không phát hỏa, nhưng nếu nói về độ âm
dương quái khí * thì anh hơn nhiều so với Triệu Ngu.
*Âm
dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng
chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ
không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Triệu Ngu nghe
xong cũng không nhịn được mà nở nụ cười, vừa cười, nước mắt
vừa lăn xuống: “Tiết tổng muốn phát hỏa liền phát đi, không cần phải chịu đựng, dù sao thì anh lấy tôi để trút giận cũng không chỉ có một lần.”
Một câu trong nháy mắt đã đủ uy hiếp
anh, khiến anh cảm thấy ảo não không thôi, ngay lập tức ngữ khí liền nhẹ ngàng hơn: “Triệu Ngu…”
“Phó chủ tịch Tiết…”
Triệu Ngu lại không cho Tiết Tử Ngang cơ hội mở miệng, chỉ xoay
người nhìn Tiết Trạm: “Tiết tổng nói không sai, là tôi muốn
làm trợ lý của anh, tôi không chỉ phải làm trợ lý của anh mà
còn muốn mặt dày vô sỉ quyến rũ anh, còn phải tìm mọi cách để được gả vào nhà họ Tiết, phó chủ tịch Tiết có thể cho tôi một
cơ hội hay không?”
Cô vừa nói những lời này ra, mấy người
thư ký bên cạnh đều bị làm cho vô cùng sửng sốt, nhưng rất mau
cũng nhận ra đây chẳng qua là hai người yêu nhau đang giận dỗi,
Triệu Ngu là đang nói những lời giận dỗi mà thôi.
Nếu là người khác dám đến văn phòng anh làm loạn, anh sẽ trực
tiếp cho người lôi ra ngoài, nhưng đây lại là cháu trai của anh
cùng một người đang khóc đến thương tâm khiến anh không thể nói
lời tàn nhẫn. Thế cho nên cuối cùng anh chỉ có thể tàn khốc
liếc mắt nhìn Tiết Tử Ngang một cái, ý tức chính là tự mình giải quyết việc mình gây ra.
Tiết Tử Ngang sớm đã bị
nước mắt của Triệu Ngu khiến trái tim đau đớn, cũng ý thức
được chính mình không thể khống chế tốt tính tình, anh không
nên giống như đứa trẻ mà cùng cô giận giỗi cùng cô làm loạn,
nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, để anh kéo xuống mặt mũi mà xin lỗi, anh có chút không làm được.
Khẽ cắn môi, anh
dứt khoát nắm tay Triệu Ngu muốn mang cô trở về, nhưng mà Triệu Ngu lại không nghe lời anh, một bước cũng không di chuyển, ngược
lại cô còn vừa khóc vừa cười nói với Vương Kỳ: “Làm phiền thư
ký Vương sắp xếp cho tôi một vị trí làm việc.”
Tiết Tử
Ngang biết là cô là đang giận dỗi với anh, trong lòng anh vừa
giận vừa lo lắng lại thêm hối hận, nhưng cũng không dám phát
hỏa với cô nên chỉ có thể đè nén cảm xúc, trầm giọng nói:
“Triệu Ngu, chúng ta trở về… Từ từ nói.”
Triệu Ngu hất
tay anh ra, tiếp tục mỉm cười nói với Vương Kỳ: “Chỗ này của các
người đã đủ người rồi sao? Nếu không cần thêm trợ lý, tôi sẽ
phụ trách việc pha trà rót nước, hay quét dọn vệ sinh, dọn
dẹp WC cũng đều được.”