Triệu Ngu đi làm
như bình thường và vẫn thể hiện tính cách thường ngày của cô. Nhìn vào
sự yên bình này thì dường như không có gì xảy ra, nhưng khi đối mặt với
Tiết Tử Ngang, cô lại thấy không thoải mái và thậm chí là không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Ngược lại, Tiết Tử Ngang có vẻ thờ ơ và bình
tĩnh hơn, dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì cả, thái độ đối với
cô cũng không có gì thay đổi.
“Đưa cái này cho Phó tổng.”
Khi Triệu Ngu nhận tài liệu, nhìn thấy cô vẫn còn giữ bộ dạng thấp thỏm
bất an không biết làm thế nào, Tiết Tử Ngang đột nhiên mỉm cười: “Sợ tôi sẽ ăn thịt em à?”
Câu nói này vốn dĩ không có gì cả, nhưng sau những gì đã xảy ra đêm qua thì từ “ăn” này có vẻ mang đầy ý nghĩa.
Vì vậy, Triệu Ngu nhanh chóng cúi đầu xuống, giả vờ ngại ngùng và xấu hổ, cô cắn môi, nhìn mũi giày.
Tiết Tử Ngang tiếp tục cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi không nhỏ mọn như vậy, tôi sẽ không tính toán gì với em đâu.”
Khi nói điều này, Tiết Tử Ngang tiến lại gần cô, phả hơi thở ấm áp của anh
vào mặt cô một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, lời nói rót vào tai cô có
chút mờ ám khiến cô xấu hổ không thôi.
Triệu Ngu biết rằng kẻ ăn
chơi ỏ trước mặt không hề mất đi hứng thú đối với cô. Ngược lại, anh sẽ
càng lấn tới hơn, thay đổi cách trêu chọc cô cho đến khi cô hoàn toàn
mất đi sự phản kháng của mình và ngoan ngoãn sà vào lòng anh. Hiệu quả
nhưng vậy chính là điều mà cô mong muốn.
Sau giờ làm việc, cô ở
một mình trong căn hộ, tự nấu đồ ăn kiêng cho mình. Vừa mới ăn được hai
miếng thì có điện thoại gọi đến, người gọi là “Mẹ nuôi”.
Nhìn thấy hai chữ này, cô hơi bất ngờ, sau khi trấn tĩnh lại một lúc mới bắt máy.
“Hi Hi, cuối tuần này con có đến nhà mẹ nuôi một chuyến không? Con đã về
nước bao lâu rồi, tại sao con không quay về gặp ba mẹ nuôi? Ba mẹ nhớ
con quá.”
Như mọi khi, giọng nói thân mật và dịu dàng
khiến Triệu Ngu cảm thấy thật có lỗi, cô vô thức nói dối: “Con phải làm
thêm giờ vào cuối tuần, vì con vừa trở về, công việc rất nhiều, cảm
tưởng như không thế làm hết được.”
“Vậy à… Có việc này mẹ muốn
đợi con về rồi nói chuyện trực tiếp với con. Nhưng mà con không về thì
mẹ nói với con qua điện thoại vậy.”
Triệu Ngu đã biết những gì bà sẽ nói, nhưng vẫn cứ hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ nuôi thở dài một hơi nói: “Thì vẫn là chuyện của Tiểu Cẩn thôi. Vài
ngày trước mẹ đã nhận được một cuộc gọi từ một công ty bảo hiểm, họ nói
rằng Tiểu Cẩn đã mua mấy gói bảo hiểm tai nạn từ công ty của họ bốn năm
trước, thế cho nên…”
Nói đến đây, giọng nói của mẹ nuôi đã vỡ òa: “Con nói xem, cái con bé này, tuổi còn trẻ như vậy mà mua bảo hiểm làm
gì? Đây không là tự trù mình sao? Kết quả thì đúng là… “
Nghe tiếng nức nở không thể kiềm chế được ở đầu bên kia, bàn tay của Triệu
Ngu trên ghế sofa đã siết chặt lại, nhưng cô vẫn bình tĩnh an ủi mẹ
nuôi.
Đợi đến khi bên kia đã hơi nguôi, bà tiếp tục nói với cô:
“Công ty bảo hiểm đã trả tiền bồi thường, có 3 triệu nhân dân tệ, và hôm nay đã gửi vào tài khoản rồi, người ta nói rằng một gói bảo hiểm có thể bồi thường 1 triệu nhân dân tệ, một người có thể mua tới ba gói, Tiểu
Cẩn đã tự mình mua ba gói, con nói đi, con bé này tại sao lại… “
“Có thể là… Bởi vì bạn học của cậu ấy vô tình bị tai nạn xe hơi. Cậu ấy bị dọa sợ, nên sau đó mới chạy đi mua bảo hiểm.”
Để ngăn không cho bên kia nghi ngờ, Triệu Ngu đã nhanh chóng bổ sung cho
lời nói dối này: ” Mẹ nói như vậy con mới đột nhiên nhớ ra, khi học năm
ba cậu ấy đã nói với con rằng cậu ấy muốn sử dụng tiền lương thực tập để mua bảo hiểm. Lúc đó con không để ý lắm, không ngờ rằng cậu ấy thực sự
đã đi mua bảo hiểm. “
“Đúng vậy, không những mua mà còn không chịu bàn bạc gì với ba mẹ hết. Nếu công ty bảo hiểm không
gọi, ba mẹ cũng sẽ không biết gì về việc này. Trước giờ mẹ nghe nói các
quy định bồi thường của công ty bảo hiểm rắc rối lắm, điều này thật bất
ngờ. Khi người bán bảo hiểm cho Tiểu Cẩn biết rằng con bé không còn nữa
thì đã chủ động liên hệ với mẹ và giúp giải quyết khiếu nại. Chỉ mất vài ngày để xử lý mọi việc. “
Triệu Ngu lặp lại: “Bây giờ ngày càng
có nhiều công ty bảo hiểm và sự cạnh tranh quá khốc liệt. Đương nhiên,
họ phải cải thiện thái độ phục vụ từ mọi mặt mà mẹ nuôi.”
Mẹ nuôi lại thở dài và nói: “Hi Hi, nếu con không trở về, hãy gửi cho mẹ
số thẻ ngân hàng của con, mẹ nói ba nuôi con gửi cho con một ít tiền.”
“Mẹ đang nói gì vậy, mẹ nuôi? Con có tiền mà. Hàng tháng con đều có tiền lương, mẹ và ba nuôi không cần lo lắng cho con đâu.”
“Tiểu Cẩn đã mất, mẹ của con cũng không còn rồi, chỉ còn ba chúng ta nương
tựa lẫn nhau. Ba mẹ nuôi không lo lắng cho con vậy ai lo được cho con
đây? Trước đây ba mẹ không giúp con được gì, nhưng mà bây giờ, công ty
bảo hiểm bồi thường nhiều như vậy. Ba mẹ đều đã sống hơn nửa đời người
rồi, tiêu không hết được, số tiền này, để dành lại cho con. Con một thân một mình ở trong một thành phố lớn, phải mua nhà mua xe. Chi phí sinh
hoạt rất cao, có số tiền này thì không lo phải vất vả rồi. “
“Thực sự không cần đâu ạ, công ty con trả lương rất cao, con sắp được thăng
chức rồi, tiền lương con cũng đủ xài, đó là tiền của Tiểu Cẩn để lại cho ba mẹ, ba mẹ hãy sử dụng để đổi một ngôi nhà tốt hơn, sau đó đổi một
chiếc xe thoải mái, bình thường muốn mua gì thì mua cái đó, đừng có tiết kiệm, hãy tận hưởng cuộc sống thật tốt. Con tin rằng chắc chắn Tiểu Cẩn hi vọng ba mẹ sống như vậy. “
Vòng tới vòng lui đề tài này
thì cũng không thể nói lại Triệu Ngu nên mẹ nuôi chỉ có thể thỏa hiệp:
“Vậy thì con nếu có bất cứ khó khăn nào ở bên ngoài, con nhất định phải
nói với mẹ nuôi, chúng ta bây giờ là một gia đình, nếu có gì ấm ức thì
cũng không được chịu đựng một mình. “
Triệu Ngu cố gắng gật đầu: “Dạ, con biết rồi ạ.”
”Tết Thanh Minh mẹ và ba nuôi con có đi thăm mộ của Tiểu Cẩn và mẹ con, quét dọn mộ, mua hoa và trái cây bọn họ thích, mọi thứ đều ổn, con đừng quá
nhớ nhung. Đợi công việc của con bớt bận rộn hơn, nhớ phải về thăm ba
mẹ, rồi cũng đi thăm bọn họ.”
Lúc mới cúp điện thoại, TV bị tắt tiếng đang phát tin tức, chú thích bên dưới ghi rõ:
【Sự kiện ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn trang sức Lan Tỉ, cô Trang Diệc
Tình, Phó chủ tịch của Tập đoàn, đã có bài phát biểu tại buổi ra mắt】
Nhìn người phụ nữ rạng rỡ trên màn hình, bàn tay trái của Triệu Ngu siết chặt nắm tay hơn, móng tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, cô từ từ buông tay, nhấc điện thoại lên và quay số lần nữa.
“Đã xác định được ngày về nước của chồng chưa cưới của Trang Diệc Tình chưa?”
“Xác định rồi, là ngày mốt.”
“Chắc chắn không?”
“Chắc chắn, tôi đã lấy được thông tin lịch trình của anh ta, thông tin vé máy bay sẽ được gửi đến hộp thư của cô ngay lập tức.”
“Được.”
”À còn nữa, tình hình mới nhất về trợ lý Kỷ của chủ tịch Lan Tỉ đã tìm thấy, sắp xếp lại một chút là có thể gửi cho cô được.”
“Một lúc nữa tiền chuyển vào tài khoản của anh, hãy ghi nhớ thỏa thuận giữa chúng ta.”
“Yên tâm, nghề này của chúng tôi, mạng có thể mất nhưng uy tín thì không thể.”