Triệu Ngu từ trong miệng Tần Ý nghe
qua cái tên Lăng Kiến Vi rất nhiều lần, biết tính cách của anh hiện tại
thay đổi rất nhiều, không chỉ ít nói hơn trước mà đối với người khác
cũng vô cùng lạnh nhạt.
Mà khi Lăng Kiến Vi nhìn thấy sự hài hước trong mắt cô, ý thức được chân cô căn bản không bị thương, chỉ là giả
bộ diễn trò dụ anh tới, bộ dáng tức giận co quắp kia, rõ ràng không khác gì mấy so với thiếu niên cô quen biết nhiều năm trước.
Bàn tay
đỡ cánh tay Triệu Ngu nắm thật chặt rồi lại đột nhiên buông ra, Lăng
Kiến Vi yên lặng nhìn cô vài giây xong xoay người rời đi.
“Tôi tên là Triệu Ngu.” Thanh âm bình tĩnh của cô từ sau lưng truyền đến.
Lăng Kiến Vi dừng bước, cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Sợ tôi vạch trần bộ mặt thật của cô với Tiết Tử Ngang?”
Triệu Ngu cũng cười, chậm rãi đi đến trước mặt anh: “Nếu Lăng thiếu gia cảm
thấy bộ mặt thật của tôi khó coi đến như thế thì hà tất phải chạy tới
bệnh viện nhìn tôi? Hoặc là anh muốn nói với tôi, thật sự chỉ là ngẫu
nhiên?”
Lăng Kiến Vi quay mặt tránh đi ánh mắt của cô, môi mỏng mấp máy khẩn trương, không nói một câu.
Triệu Ngu thu lại ý cười rồi nhàn nhạt nói: “Mặc kệ cậu có hận tôi, hay là
không quên được tôi thì chuyện trong quá khứ tôi không muốn nhắc lại,
tin tưởng nhà họ Lăng các người cũng không muốn nhắc lại, thế cho nên
cũng mong Lăng thiếu gia làm như không quen biết tôi, như vậy đối với ai cũng đều tốt.”
Thấy anh vẫn không lên tiếng, Triệu Ngu cúi đầu
cười cười xong tiếp tục đi về phía khu nằm viện, nhưng mới vừa đi hai
bước, cánh tay lại bị người kia bắt lấy lần nữa.
Cô xoay người, đón nhận đôi con ngươi mang theo sự tức giận của Lăng Kiến Vi.
Anh không hề che dấu sự tức giận của mình, nhưng nhìn cô chằm chằm một câu
cũng không nói, cực kỳ giống với một con sư tử nhỏ muốn bão nổi nhưng
lại không biết làm như thế nào.
Triệu Ngu buồn cười nhìn anh:
“Cho nên, hôm nay cậu tới tìm tôi là để tính sổ? Nếu là chuyện của 3 năm trước, cậu nhất quyết muốn nghe một lời giải thích thì tôi thừa nhận,
tôi có lỗi với cậu, là tôi lừa cậu, cậu muốn làm như thế nào thì cứ nói
thẳng đi.”
Ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay của cô bị đông lạnh
đến có chút đỏ, càng nắm càng chặt, thẳng đến khi cô nhẹ nhàng “Tê” một
tiếng, anh mới chậm rãi buông ra.
Hai người liền như vậy đứng ở
giữa trời gió lạnh nhìn nhau, lâu đến mức Triệu Ngu muốn trực tiếp xoay
người đi, bỗng nhiên anh nói: “3 năm trước, cô đi đâu?”
Triệu Ngu sửng sốt, ngược lại cô không ngờ anh sẽ mở miệng hỏi câu này.
“Như thế nào? Khi đó anh muốn tìm tôi để tính sổ nhưng lại không tìm được?”
Cô tự giễu mà cười cười: “Thanh danh của tôi đều đã hỏng rồi, đương
nhiên là… Thay tên đổi họ tìm một người đàn ông chất lượng tốt lên
giường lâu dài, dù sao cậu cũng đã nói, tôi là loại người rất thích loại kϊƈɦ thích này, thế cho nên trong 3 năm qua, tôi đã thử qua vô số đàn
ông…”
“Cô thiếu đàn ông đến như vậy?” Anh lạnh lùng đánh gãy lời
nói của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cực kỳ gian nan từ trong miệng
phun ra hai chữ: “Chị dâu?”
Hai chữ này, ngược lại làm ý cười
trêи mặt Triệu Ngu càng đậm: “Lăng thiếu gia, cậu là người có anh trai
ruột đấy, hơn nữa anh cậu đã kết hôn, cậu gọi tôi như vậy, sẽ làm cho
người khác hiểu lầm.”
Lăng Kiến Vi cười nhạo.
Triệu Ngu
nói: “Nói đến người anh trai kia của cậu, thật ra tôi cũng rất muốn khen một câu, không hổ là chính nhân quân tử. Rõ ràng không muốn để cậu gặp
được tôi, rõ ràng anh ta có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với tôi, có
thể âm thầm đuổi tôi khỏi Hoa Xán, thậm chí là làm tôi biến mất khỏi
Đông Hải nhưng anh ta không làm vậy, chỉ là lấy thân phận anh trai cậu
nhắc nhở tôi, cậu sắp trở về, anh ta không hy vọng tôi và cậu lại có gút mắt.
Anh trai tốt như vậy đi nơi nào tìm được đây? Cho nên, tốt
nhất cậu nên làm theo ý nguyện của anh ta, hạn chế tiếp xúc với một cô
gái ɖâʍ đãng như tôi đi, vì thanh danh của nhà họ Lăng các người, cũng
vì để mạng của cậu được an toàn.”
Ánh mắt của Triệu Ngu, dần dần
rơi xuống vụn tóc mái nhỏ trêи trán anh, cô nhớ rõ trước đây anh không
thích kiểu tóc này, không biết có phải vì nơi đó có vết sẹo không thể
xóa được hay không.
Biết cô đang nhìn cái gì, Lăng Kiến Vi mất tự nhiên mà quay đầu đi, gió lạnh thổi lên mái tóc giữa trán anh, cơ hồ
làm che đi mắt trái.
Điều này làm Triệu Ngu hiểu rõ, vết sẹo kia, vẫn còn.
Là do cô ích kỷ tạo thành.
“Lăng Kiến Vi.” Cô nghiêm túc nhìn anh: “Nếu cậu không nghĩ sẽ trả thù tôi,
vậy thì buông tha cho tôi đi, tôi cũng buông tha cho cậu, 3 năm trước,
tôi xác thật không nên trêu chọc cậu, một cô gái như tôi, cậu càng không nên dính vào.”
Bàn tay rũ xuống bên người dần dần nắm chặt, Lăng Kiến Vi gắt gao nhìn cô chằm chằm, vẫn không nói một lời.
“Cho nên, từ biệt, về sau, không bao giờ gặp lại.”
Lúc này đây, anh rốt cuộc cũng không ngăn cô rời đi.
Anh đứng ở góc tối nơi vành đai xanh, nhìn cô từng bước đi vào khu nằm viện bật đèn sáng rực, nhìn Tiết Tử Ngang từ trêи cầu thang khu nằm viện
chạy xuống kéo cô vào trong lòng ngực, đôi tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của
cô, vùi đầu vào cần cổ cô nói lời âu yếm.
Hai bàn tay càng nắm
chặt, nhưng cuối cùng, khi thấy Tiết Tử Ngang ôm eo cô đi vào thang máy, Lăng Kiến Vi cũng chỉ có thể buông tay, xoay người đi.
Triệu Ngu không nghĩ tới Tiết Tử Ngang nhanh như vậy đã đến, cô còn tưởng rằng
anh bị cô chọc tức như vậy, không chừng hôm nay sẽ không tới bệnh viện,
kết quả cô vừa bước vào sảnh lớn, người đàn ông chạy ra từ thang máy đã
chờ không kịp liền một tay ôm sát cô vào lòng ngực.
Anh thở hồng hộc, tim đập càng nhanh đến lợi hại, trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn cùng vội vàng.
Anh hỏi cô: “Em đi đâu vậy? Sao không ở trong phòng bệnh? Anh còn tưởng rằng…”
Triệu Ngu không đáp, cũng không đẩy anh ra, giống như con rối gỗ, mặc cho anh ôm lấy, mặc cho anh lại nói xin lỗi cô lần nữa, kể ra khi anh đi vào
phòng bệnh không nhìn thấy cô thì rất lo lắng.
Người đàn ông này, với cô mà nói đã là một quân cờ không cần thiết, hiện tại cô đối mặt
với anh chỉ có duy nhất ý nghĩ, chính là giá trị cuối cùng trêи người
anh.
Còn về tình cảm cùng lời xin lỗi của anh, ai để ý?
Đêm nay Tiết Tử Ngang cực kỳ kiên nhẫn, cũng là lần đầu tiên hạ mình cúi người trước mặt cô như thế.
Cho dù cô đối với anh hờ hững thì khuôn mặt anh vẫn tươi cười, không ngừng
hỏi cô có chỗ nào không thoải mái, muốn ăn cái gì, muốn chuyển đến bệnh
viện tư nhân có điều kiện tốt hơn hay không.
Sau khi cô ngủ, anh
liền giống như tối hôm qua, ngồi ở phòng bệnh. Rõ ràng rất ghét hoàn
cảnh như vậy, rõ ràng khăn trải giường và đệm chăn anh đều không muốn
chạm vào, nhưng anh vẫn không có nửa câu oán hận, một tấc cũng không rời canh cô từ ban đêm đến bình minh.
Sau khi cô tỉnh lại, rốt cuộc Triệu Ngu cũng nói với anh một câu: “Anh biết nấu ăn chứ?”
Tiết Tử Ngang sửng sốt, trước giờ anh không vào phòng bếp, ngẫu nhiên ở nơi ở của cô có làm vài món ăn, nhưng tất cả cũng đều lấy thất bại mà chấm
dứt.
Triệu Ngu châm chọc: “Không phải nói tôi muốn ăn cái gì cũng được, như thế nào? Việc này làm khó Tiết tổng?”
Tiết Tử Ngang cho rằng Triệu Ngu cố ý làm khó anh, lấy việc này để trút
giận, vì thế anh dứt khoát đáp ứng, nhất định chính tay làm cơm trưa cho cô.
Nhưng anh trở về tìm dì nấu cơm chỉ anh làm vài món ăn mang
đến bệnh viện thì lại không thấy Triệu Ngu đâu, hơn nữa lần này, giường
đệm đều đã bị người ta thu dọn sạch sẽ.
Y tá nói, Triệu Ngu đã xuất viện, sau khi anh rời đi 10 phút, cô liền thỉnh cầu bác sĩ làm thủ tục xuất viện.
Cho nên cô căn bản không phải cố ý làm anh khó xử, mà là khiến anh rời đi.
Anh vội vã chạy đến chung cư của cô, bất luận gõ cửa thế nào cũng không có
người ra mở, nhưng lần này thực may mắn, một người hàng xóm ra nói với
anh, nhìn thấy Triệu Ngu xách theo hành lý đi rồi, nói là phải về quê ăn tết.
Thẳng đến lúc này Tiết Tử Ngang mới ý thức được, quê của cô ở nơi nào anh cũng không biết.