Tuy rằng bệnh viên yêu cầu im lặng,
nhưng khu phòng bệnh luôn có vài người thăm bệnh không quan tâm mà nói
chuyện lớn tiếng, còn có thêm tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ. Âm thanh hỗn
độn truyền vào trong tai Tiết Tử Ngang, làm cho anh vốn trong lòng đã
rối loạn càng thêm bực bội.
Di động trong tay đang hiển thị giao
diện tin nhắn, tin nhắn mới nhất là tin nhắn anh gửi đi vào tối hôm qua, chỉ có hai chữ [ Tạm biệt ], đó là lời từ biệt cuối cùng của anh với Từ Miểu.
Một câu tạm biệt này, hoàn toàn chặt đứt mọi gút mắt giữa bọn họ.
Nhưng, có phải là đã quá muộn hay không?
Ngày hôm qua, sau khi anh ngay cả câu chào hỏi cũng chưa kịp mở miệng nói
với Từ Miểu liền đã không màng tất cả lao ra khỏi nhà hàng đuổi tới bệnh viện, Từ Miểu đã gửi tin nhắn cho anh:
[ Nhìn anh khẩn trương như vậy, em liền biết anh nhất định rất yêu cô ấy, chúc hai người hạnh phúc. ]
Anh sửng sốt một chút, ánh mắt gắt gao nhìn vào chữ “Yêu”, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính yên lặng nhìn Triệu Ngu ở bên trong.
Anh yêu cô sao?
Anh vẫn luôn cho rằng anh không quên được Từ Miểu, cho rằng người anh để ý
nhất chính là Từ Miểu, thậm chí anh còn cho rằng, điều đó đã trở thành
chấp niệm thật sâu trong lòng anh.
Thế cho nên ngày hôm đó khi
nghe nói Từ Miểu hủy bỏ hôn lễ, sau đó cũng không thấy bóng dáng người
đâu, anh liền chạy đi tìm Từ Miểu.
Thế cho nên ngày hôm đó, bạn
tốt của Từ Miểu nói với anh rằng từ sau khi chia tay, Từ Miểu chưa bao
giờ quên anh, chỉ là bị ép đối diện với hiện thực chênh lệch nên không
có cách nào cùng anh ở bên nhau, anh mới có thể buồn bực, uống say đến
không biết gì.
Nhưng ngày hôm sau, thời điểm biết được Triệu Ngu
nửa đêm đã khóc lóc rời đi, trong phút chốc anh mới biết, sau khi uống
rượu, bản thân đã giẫm lên vết xe đổi làm tổn thương cô, sự hoảng loạn
cùng sợ hãi, ảo não cùng hối hận trong anh, đã nói cho anh biết đáp án.
Anh để ý Triệu Ngu, rất để ý.
Nhận được điện thoại của Từ Miểu, biết đêm đó cô lên máy bay rời khỏi Đông
Hải, anh do dự lựa chọn đến gặp cô, chỉ là muốn đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho cuộc chia tay tan rã không vui vẻ 3 năm trước.
Anh cho rằng
tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, anh còn có cơ hội giải thích với
Triệu Ngu, còn có cơ hội được cô thông cảm, ai ngờ anh mới rời đi trong
chốc lát, cô đã xảy ra chuyện.
Cuộc gọi đến của Hạ Nam, nỗi bất
an cùng sợ hãi chưa bao giờ từng có trong lòng anh khi đó, càng thêm
chứng thật cho đáp án của anh, tựa như theo lời của Từ Miểu, anh yêu cô, anh yêu Triệu Ngu.
Đáng tiếc, lúc anh hiểu rõ đã quá trễ.
Ngồi trêи ghế ở hành lang cúi đầu nhắm mắt trầm tư hồi lâu, anh xoa xoa ấn
đường, cuối cùng chậm rãi đứng lên, một lần nữa đi vào phòng bệnh.
Vừa rồi cô cầu xin anh buông tha cho cô, nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ không buông tay.
Anh mới vừa biết bản thân để ý cô như vậy thì sao có thể buông tay được?
Chẳng sợ cô hận anh oán anh, anh cũng sẽ không để cho cô từ chức, một khi cô
rời đi, về sau anh sẽ thật sự không tìm thấy cô nữa.
Cửa phòng
bệnh đóng chặt, anh duỗi tay hơi hơi mở chốt cửa, chỉ là lúc anh đẩy cửa đi vào, chân tiếp tục bước về phía trước, trong nháy mắt một đạo sấm
sét đột nhiên đánh úp lại.
Người bên trong – cô gái vẫn đang
truyền dịch nằm trêи giường bệnh, đang dùng đôi tay kéo lấy cổ của một
người đàn ông và hôn môi người đàn ông kia.
Mà người đàn ông đang ngồi cúi người ở mép giường, đúng là chú nhỏ của anh.
Trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếng “Ong ong” vang lên bên tai không ngừng, lục phủ ngũ tạng đều giống như đột nhiên bị
thứ vũ khí sắc bén nào đó xỏ xuyên qua, đau đến hít thở không thông.
Chờ khi anh phản ứng lại thì liền bước nhanh đến kéo người đàn ông kia ra.
Tiết Trạm đã đứng dậy, khuôn mặt không có biểu tình quay đầu nhìn Tiết
Tử Ngang.
Tất cả lý trí của anh lúc bốn mắt nhìn nhau với Tiết
Trạm hoàn toàn đánh mất hết, Tiết Tử Ngang nắm chặt tay, vài bước liền
đi tới giơ nắm đấm trước mặt Tiết Trạm.
Nhưng nắm đấm của anh, cuối cùng vẫn không thể rơi xuống.
Bởi vì Triệu Ngu ở trêи giường nói với anh một câu: “Nếu muốn đánh anh ấy thì đánh tôi trước đi.”
Sau đó, khi mà anh không dám tin tưởng đến mức cả người run rẩy, cô lại bổ sung thêm một câu: “Là tôi chủ động.”
Móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, ngực của anh càng thêm đau nhói, anh
vẫn chưa bỏ nắm đấm ra, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Vì sao? Em đang làm
cái gì?”
Triệu Ngu cười cười, vẻ mặt nhẹ tựa mây bay: “Tôi yêu anh ấy, không được sao?”
Đầu tiên là Tiết Tử Ngang sửng sốt, ngay sau đó lại không kiêng nể gì cười
nhẹ ra tiếng, như là nghe được truyện cười hài hước, anh càng cười càng
không khống chế được, giọng nói nghẹn ngào: “Em là muốn trả thù anh
sao?”
Triệu Ngu nghiêm túc nhìn anh: “Thời điểm tôi sợ hãi và bất lực nhất, thời điểm tôi cần anh nhất anh lại không xuất hiện, anh ấy
vẫn luôn ở bên tôi, chẳng lẽ còn không đáng để tôi yêu sao?”
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?” Hai mắt Tiết Tử Ngang đỏ bừng, con ngươi như
sắp chảy máu: “Triệu Ngu, em tức giận, em hận anh, em muốn trả thù anh,
như thế nào cũng được, nhưng em… Sao em lại có thể… Đây là chú nhỏ của
anh, là chú ruột của anh, em biết không?”
“Thì làm sao?” Triệu
Ngu vẫn vẻ mặt bình tĩnh: “Chẳng qua tôi chỉ là thế thân, một công cụ
tiết ɖu͙ƈ, tôi thích ai yêu ai, có liên quan đến anh sao?”
“Em có biết em đang nói cái gì không?” Tiết Tử Ngang đột nhiên bước lên nắm
lấy tay cô: “Triệu Ngu, đừng dùng loại phương pháp này trả thù anh…”
Trêи tay Triệu Ngu còn truyền dịch, bị anh nắm lấy như vậy, ống truyền dịch
cũng bị lôi kéo một chút, ống kim tiêm trêи tay suýt chút nữa bị rút ra, Tiết Trạm nhanh tay lẹ mắt cầm tay Tiết Tử Ngang và nói: “Buông ra.”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Trạm, trong con ngươi tất cả đều là sự phẫn nộ cùng khó hiểu.
Tiết Trạm vẫn không nhiều lời mà chỉ nhàn nhạt nói: “Trước tiên đi về nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đi về?” Tiết Tử Ngang cười nhạo ra tiếng: “Trở về để cho các người ở chỗ này tiếp tục thân thiết sao?”
“Không về cũng được, anh có thể ở lại nơi này, nhìn chúng tôi tiếp tục thân
thiết.” Trêи mặt Triệu Ngu mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Tiết Tử Ngang ngập tràn khiêu khích cùng châm chọc: “Tiết tổng, anh chịu
được sao?”
Bàn tay nắm chặt đến kẽo kẹt, hô hấp của Tiết Tử Ngang dồn dập, ngực phập phồng, ánh mắt màu đỏ tươi bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng bỗng chốc xoay người xông ra ngoài.
Chờ phòng bệnh lâm vào sự yên lặng, Triệu Ngu mới ẩn giấu ý cười rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Đúng thật là cô chủ động.
Sở dĩ Tiết Trạm ở lại phòng bệnh, là vì màn lên án than thở khóc lóc của
cô, khiến cô cùng Tiết Tử Ngang đều gần như hỏng mất, Tiết Tử Ngang mê
mang lại thống khổ mà đi ra bên ngoài, Tiết Trạm chờ giúp cô đổi bình
truyền dịch.
Nhưng khi cô thấy thân ảnh của Tiết Tử Ngang đến gần cửa liền bỗng nhiên ngồi thẳng người, kéo lấy cổ Tiết Trạm mà hôn lên.
Một khắc đó, trong đầu Tiết Trạm xác thật là ngây ngốc.
Chờ khi anh phản ứng lại ngồi dậy, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Tiết Tử Ngang, anh liền hiểu rõ ý đồ của Triệu Ngu.
Nếu thật sự cô muốn kϊƈɦ thích Tiết Tử Ngang như vậy, bức cho Tiết Tử Ngang hết hy vọng với cô, anh nguyện ý giúp cô.
Chỉ là có lẽ cô chưa đủ hiểu biết tính tình của cháu trai anh, làm như vậy cũng không thay đổi được gì.
“Bình truyền dịch này bị thiếu, rất nhanh sẽ hết, đến lúc đó tự mình rung chuông gọi bác sĩ.”
Bình tĩnh nói xong câu này, Tiết Trạm xoay người rời khỏi phòng bệnh.