Lăng Kiến Vi đúng là sẽ trở về nước vào đầu tháng 12.
Có Tần Ý ở bên cạnh, Triệu Ngu không cần nhờ người đi tra cũng có thể tùy thời nắm rõ động thái của anh.
Kỳ thật về chuyện của anh, Triệu Ngu cũng biết không ít, cô biết anh là
sinh viên nghệ thuật, vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã liền ra nước ngoài
học khoa dự bị ở đại học, khoa chính quy là tại Học viện thiết kế CSM –
một trong ba trường học viện đứng đầu thế giới.
Đáng tiếc về sau, có lẽ là bởi vì áy náy, có lẽ là muốn trốn tránh, thế nên cô không quá chú ý tới người đàn ông này nữa.
Nhưng do cơ duyên trùng hợp mà thông qua mỗi ngày Tần Ý khoe idol, cô đã bổ khuyết những chuyện cô không biết trước đó về anh.
—— Hai năm trước, Lăng Kiến Vi thi đậu làm nghiên cứu sinh của CSM và
giành được vài giải thưởng lớn về thiết kế trong lúc nghiên cứu, lại còn tự mình lập ra một phòng làm việc, mà lần này anh tốt nghiệp về nước
cũng dẫn theo luôn những đồng nghiệp đã hợp tác trở về.
Tập đoàn
Nghệ Nguyên chú trọng khai phá thiết kế và phát triển sản phẩm thủ công
mỹ nghệ, nổi tiếng trong ngành đã lâu, về mặt phương diện kiểm tra đo
lường giám định cũng là nhân tài kiệt xuất trong nghề.
Tuy phòng
làm việc của Lăng Kiến Vi tách biệt với Nghệ Nguyên, nhưng đều làm cùng
ngành sản xuất, sau khi Hoa Xán có hợp tác trường kỳ với Nghệ Nguyên
biết anh mang theo phòng làm việc về nước thì cũng đã liên lạc với anh
để thương lượng công việc hợp tác, nhưng lại bị anh trai của Lăng Kiến
Vi là Lăng Kiến Uyên từ chối.
Kết quả này không khiến Triệu Ngu
ngạc nhiên một chút nào, Lăng Kiến Uyên không muốn để em trai gặp được
cô, mối hợp tác giữa Lan Tỉ và Nghệ Nguyên là chuyện lớn, Lăng Kiến Uyên không thể lẫn lộn việc tư với việc công, nhưng đối với một phòng làm
việc nho nhỏ, hắn vẫn có thể tùy tiện tìm lý do quyết định thay em trai.
Triệu Ngu cảm thấy không sao cả, đối với Lăng Kiến Vi, cô vừa không muốn gặp, nhưng cũng không sợ phải chạm mặt.
Bởi vì cô rất rõ ràng tính tình của Lăng Kiến Vi, hiện giờ cho dù đột nhiên có gặp được cô, anh cũng sẽ chỉ tỏ vẻ không quen biết chứ không có khả
năng đề cập chuyện ngày xưa, càng không thể có khả năng quấy nhiễu kế
hoạch báo thù của cô.
Về chuyện Lăng Kiến Vi có còn hận cô hay còn thương tâm khổ sở hay không, cô không quản được.
Nhưng mà Lăng Kiến Uyên chỉ phòng ngừa Triệu Ngu gặp mặt Lăng Kiến Vi ở
phương diện công việc rõ ràng là chưa đủ, ngay cả bản thân Triệu Ngu
cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp Lăng Kiến Vi ở trong một trường hợp anh
tuyệt đối không thể xuất hiện.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, Triệu
Ngu cùng Tiết Tử Ngang vốn dĩ đã hẹn trước là sẽ trải qua đêm nay trong
thế giới chỉ có riêng hai người, nhưng bất đắc dĩ lại bị một đống bạn bè của anh năm lần bảy lượt gọi điện thoại bắt anh tới tham gia party
cuồng hoan gì đó, sau vài lần từ chối anh cũng có chút lung lay, liền
hỏi Triệu Ngu có muốn đi hay không.
Nghĩ đến việc Trang Diệc Tình đang còn ở nước ngoài, loại hoạt động cuồng hoan này cô ta cũng không
có khả năng quan tâm, vậy cho nên Triệu Ngu bèn gật đầu.
Party
này không giống như trong tưởng tượng của cô, vừa không ở trong câu lạc
bộ cao cấp, cũng không ở quán bar nổi tiếng, mà là ở một trang viên tư
nhân.
Trang viên được xây dựng gần một thị trấn nhỏ, bên trong
còn đổ rất nhiều tiền để xây trường đua xe cùng với sân golf riêng, năm
nay là năm đầu tiên nó mở cửa trước công chúng sau khi hoàn thành, chủ
nhân của trang viên mời rất nhiều bạn tốt trong giới thượng lưu, quy mô
party cũng cực kỳ khổng lồ.
Triệu Ngu không có hứng thú với các
loại hoạt động, lại còn không quen ai thân ai nên cô cũng chỉ có thể gắt gao đi theo bên người Tiết Tử Ngang.
Tiết Tử Ngang không hổ là
lãng tử trứ danh ăn chơi đàng điếm hơn hai năm, đêm nay người tới tham
gia party, anh quen hơn phân nửa, cơ hồ đi đến đâu đều sẽ có người tiến
tới chào hỏi.
Rất nhiều người nhìn thấy Triệu Ngu thì đều tưởng
là bạn giường mới của Tiết Tử Ngang, lời nói cũng không tránh được tuỳ
tiện, nhưng anh lại ngoài dự đoán vòng tay qua vai cô và còn khí phách
tuyên bố: “Bạn gái của tao.”
Hành động này của anh chọc đến tiếng trêu chọc nổi lên bốn phía, nhưng anh không quan tâm lắm, ngược lại là
Triệu Ngu thụ sủng nhược kinh, rất nhiều lần khó nén ý cười trộm ngắm
anh, còn để anh bắt được, kết quả tất nhiên là bị anh nâng mặt hôn sâu
vài cái không màng hoàn cảnh xung quanh.
Ở trong nhà cuồng hoan
hơn nửa giờ nhưng những người đó chơi chưa đã, bèn sôi nổi đề nghị đi ra ngoài chơi một phen, cho đến khi bị Tiết Tử Ngang đưa tới trường đua,
Triệu Ngu mới hiểu được thứ bọn họ nói đã ghiền nhất là gì.
“Anh
muốn đua xe?” Thấy đã có người giúp Tiết Tử Ngang chạy Vanquish của anh
tới, Triệu Ngu nhanh chóng bắt lấy cổ tay anh: “Không được, anh vừa mới
uống rượu, hơn nữa tuyết rơi lớn như vậy…”
Nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng khẩn trương của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang đột nhiên nở nụ cười: “Quan tâm anh như thế?”
“Anh hỏi điều này không phải là vô nghĩa sao? Tiết Tử Ngang, ngày thường anh làm cái gì em cũng sẽ không ngăn anh, nhưng hôm nay, anh không được
tham gia.”
Yên lặng nhìn cô vài giây, Tiết Tử Ngang đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi đang liến thoắng của cô, bắt đầu là khẽ chạm cánh
môi, đến cuối cùng dứt khoát hàm chứa môi cô xong liếm mút cọ xát, tay
to chế trụ đầu cô, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong khoang miệng cô rồi
không kiêng nể gì mà quấy loạn.
“Mẹ kiếp! Tiết thiếu, sao mày lại làm đến mức này, hôn hít mấy lần ở trước mặt tụi tao? Nếu cảm thấy hôn
không đủ, vậy thì nhanh chóng dẫn người về phòng đi, đừng lảng vảng
trước mặt tao.”
Tiết Tử Ngang ngoảnh mặt làm ngơ với lời trêu
chọc của người bên cạnh, cho đến khi Triệu Ngu thở không nổi, anh mới
lưu luyến buông cô ra và cười xoa xoa mặt cô, sau đó quay đầu lớn tiếng
với đám bạn đang nhốn nháo: “Tao thích.”
“A? Ghê quá má ơi!.”
“Da gà ông đây rớt đầy đất.”
Chung quanh lại là một trận ồn ào, còn có vài người trực tiếp gọi Triệu Ngu
là “Chị dâu”, “Chị dâu”, Triệu Ngu ngược lại bị bọn họ làm cho có chút
ngượng ngùng.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, xuyên qua đám người cười đùa, bỗng nhiên cô nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Một là Lăng Kiến Vi, hai là Hứa Thừa Ngôn.
Hai người cô không dự đoán được sẽ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa tầm mắt của hai người họ đều dừng ở trên mặt cô, trên mặt cả hai
đều không có cảm xúc, nhưng cô mơ hồ cảm giác được, hai người này đã bị
shock khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
“Yên tâm, anh không có
đua, xe là cho thằng Phong mượn.” Tiết Tử Ngang nắm tay Triệu Ngu đi đến trước mặt Niên Phong rồi kêu người hầu giao chìa khóa xe cho hắn: “Kiềm chế chút, đừng phá xe tao.”
Niên Phong nhận chìa khóa xe xong
liên tục gật đầu, cười xấu xa nhìn về phía Triệu Ngu: “Chị dâu, xe này…
Hai người chưa chơi xe chấn đúng chứ?”
Lời này của hắn vừa ra,
mấy đứa hồ bằng cẩu hữu lại cười vang một trận, Tiết Tử Ngang tức giận
trừng bọn họ một cái: “Mở miệng nói thì chú ý chút đi, ông đây đá mày
bây giờ.”
Niên Phong nhanh chóng thủ thế xin tha, ném chìa khóa
xe mình cho Tiết Tử Ngang, miệng tiện bổ sung nói: “Nếu phá hư xe mày,
tao sẽ trả, yên tâm, tuyệt đối không chơi xe chấn.”
Tiết Tử Ngang nhấc chân phải đá hắn, hắn nhảy ra thật xa giống như khỉ, chỉ để lại một trận tiếng cười sang sảng.
Đúng lúc này, một người hầu đi lên, cung kính nói: “Anh Tiết, anh Lăng nói, muốn thách đấu đua xe với anh.”
“Anh Lăng?” Tiết Tử Ngang quét một vòng chung quanh: “Ai là “anh Lăng”?”
Một người bạn bên cạnh ghé sát gần Tiết Tử Ngang, ý bảo anh nhìn phía đối
điện: “Là người đó, em trai Lăng Kiến Uyên, tên gì nhở? À, Lăng Kiến
Vi.”
Ánh mắt Triệu Ngu cùng theo ánh mắt của Tiết Tử Ngang nhìn qua, rơi xuống vẻ mặt hờ hững của Lăng Kiến Vi.
Bên người Lăng Kiến Vi đồng dạng cũng có một đám bạn theo sau, hơn nữa vài
người còn quen Tiết Tử Ngang, họ cười hô: “Tiết thiếu, muốn đấu không?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang dán ở trên mặt Lăng Kiến Vi như cũ, anh biết Lăng
Kiến Uyên, em trai của Lăng Kiến Uyên, đây là lần đầu anh mới thấy,
nhưng ánh mắt người này nhìn anh mang theo tràn ngập khiêu khích, anh
cảm nhận được.
Trên mặt Triệu Ngu không có phản ứng gì, nhưng
trong lòng hơi hơi giật mình, trong trí nhớ của cô, Lăng Kiến Vi không
phải kiểu người xúc động hiếu chiến như vậy, hơn nữa anh biết đua xe
sao?
Quả nhiên, bên cạnh đã có người nhỏ giọng nghị luận.
“Chẳng phải tên đó là con mọt sách sao? Còn biết đua xe?”
“Chưa chắc a, không biết chừng mấy năm nay người ta ở nước ngoài mỗi ngày đều chơi đua xe?”
“Không có khả năng! Mày không biết đâu, mỗi ngày ông già tao đều lấy Lăng Kiến Vi ra dạy dỗ tao với anh tao, nói cái gì mà nghiên cứu sinh tài giỏi,
thiếu niên thiên tài, tao khinh! Nhìn thấy cậu ta là tao tức rồi.”
Triệu Ngu mơ hồ cảm thấy việc Lăng Kiến Vi khiêu chiến với Tiết Tử Ngang có
liên quan tới cô, cô đang chuẩn bị nói Tiết Tử Ngang đừng để ý, ai ngờ
anh cũng đã cười cao giọng: “Ok, chấp nhận khiêu chiến. Phong Tử, trả xe tao đây.”
“Tiết Tử Ngang!” Triệu Ngu nắm chặt tay Tiết Tử Ngang, nôn nóng nhìn anh: “Quá nguy hiểm, anh đừng có mà làm xằng bậy.”
Tiết Tử Ngang cười nhéo nhéo mặt cô: “Yên tâm, hồi anh chơi xe, cậu ta còn không biết đang bú sữa mẹ ở đâu đâu.”