Triệu Ngu thấy được sự châm chọc ở trong mắt Hứa Thừa Ngôn, châm chọc đối với câu “Nhớ mãi không quên” kia của cô.
Cô đương nhiên biết Hứa Thừa Ngôn không có khả năng chủ động đi tìm hiểu
tình hình của cô, nhưng cô cũng biết, hiện tại ở Hoa Xán cô miễn cưỡng
được xem như “Nhân vật làm mưa làm gió”, tên của cô thường sẽ xuất hiện
trong chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của nhân viên cùng công ty.
Đặc biệt là cái ngày Hứa Thừa Ngôn tới Hoa Xán bàn chuyện hợp tác, cô còn
cố ý xoát cảm giác tồn tại ở trên diễn đàn của công ty, lại còn up trạng thái tương đối chọc cừu hận trong vòng bạn bè.
Cô cùng Tiết Tử
Ngang đều không ở công ty, Tiết Trạm phía trước lại âm thầm bày mưu đặt
kế đem việc cô bị thương làm lớn chuyện, xác suất rất lớn sẽ có người
nghị luận vài câu về việc này, trùng hợp là giám đốc bàn chuyện hợp tác
với Y Trình ngày thường chính là kẻ lắm mồm không giữ được miệng, nói
không chừng lúc nào đó liền kể “hành động vinh quang” của cô ra.
Đây thực sự là một tai nạn không thể kiểm soát được, nhưng rõ ràng Triệu
Ngu đã đặt cược thành công vào khả năng buôn chuyện của những người
trong công ty.
Mặc kệ lúc người khác nghị luận về cô là đồng tình hay vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa thì ít nhất ở chuyện bị thương
này, cô tuyệt đối là kẻ yếu, một cánh tay của cô suýt chút nữa bị tàn
phế, người bị hại cần được ở nhà tịnh dưỡng một tháng.
Kết quả
chỉ trong chớp mắt, Hứa Thừa Ngôn liền nhìn đến cô sinh long hoạt hổ mà
xuất hiện ở quán bar tìm kiếm đàn ông, không khác với “Gương mặt thật”
lần trước anh thấy qua, nhìn từ góc độ của anh, xác thật là có chút buồn cười.
Triệu Ngu cũng không tức giận, chỉ hiện ý cười mà dựa vào
tường hút điếu thuốc rồi giương mắt liếc Hứa Thừa Ngôn: “Tôi còn tưởng
rằng với thân phận của Hứa tổng thì chỉ đi đến câu lạc bộ cao cấp, không ngờ rằng anh còn có thể hạ mình tới chỗ nhỏ này, cảm giác ở cùng người
thường như chúng tôi hẳn là không quá thoải mái đi?”
Hứa Thừa
Ngôn di chuyển sang một bên, tránh làn khói cô phun ra: “Nếu không phải
tới nơi nhỏ này thì sao có thể nhìn thấy một gương mặt khác của Triệu
tiểu thư.”
Mấy chữ cuối cùng anh nói mang ý vị thâm trường, độ
cung khóe miệng nhếch lên cũng càng sâu thêm chút: “Triệu tiểu thư vừa
rồi khi tìm kiếm đàn ông sao không đưa danh thiếp?”
Triệu Ngu rất rõ ràng, người đàn ông này lại đang châm chọc cô.
Nhìn từ góc độ của anh, cô đêm nay tới quán bar này tìm đàn ông, muốn tìm
chỉ là đối tượng tình một đêm, không cần bại lộ thân phận, nhìn vừa mắt
là có thể đi thuê phòng, lên giường xong đường ai nấy đi không quen biết lẫn nhau.
Mà lần trước ở sân bay, cô cho anh danh thiếp là bởi
vì anh không chỉ có có nhan sắc cùng dáng người hợp làm bạn giường, mà
cách ăn mặc cùng thư kí bên người anh đều cho thấy thân phận của anh
không bình thường, thế cho nên cô sẽ lấy thân phận chân thật để gạ gẫm
anh.
—— Cô nổi lên tâm tư khác, hy vọng trong lúc giăng lưới tìm
bạn giường chất lượng tốt, đồng thời còn có thể giải quyết vấn đề phiếu
cơm dài hạn, nói không chừng thật sự có thể mượn cơ hội này bay lên đỉnh cao.
Đáng tiếc khi phát hiện anh cư nhiên là CEO của công ty hợp tác, cô lại bị dọa tới mức hoảng sợ, bởi vì cô không thể mất công việc
tốt đó, cô cần thiết dùng mặt nạ ngụy trang bản thân ở trước mặt người
khác, che giấu bản chất phóng đãng.
Cô là người như vậy, đã không thể an phận thủ thường làm một cô gái ngoan ngoãn nhưng lại không có
can đảm hoàn toàn vứt bỏ chuẩn tắc xã hội đạo đức, không có can đảm làm
lơ ánh mắt của người khác, thế cho nên thật cẩn thận sống trong dối trá.
Mà Hứa Thừa Ngôn từ khi sinh ra đã là thiên chi kiêu tử ngậm thìa vàng,
khinh thường nhất cũng là loại phụ nữ này, anh đầy cõi lòng khinh bỉ,
anh cao cao tại thượng nhìn họ giống như vai hề nhảy nhót ở trước mắt
anh.
Hứa Thừa Ngôn sẽ không nói chuyện Triệu Ngu lần trước ở sân
bay gạ gẫm anh ra bên ngoài là bởi vì cô gái Triệu Ngu này không cùng
tầng lớp với anh, căn bản không đáng để anh đi lãng phí bất kì tinh lực
gì chọc thủng mặt nạ của cô, thân phận của anh không cho phép anh làm ra loại chuyện mất phẩm giá này.
Nhưng anh chắc hẳn đã quên, chân chính khinh thường là ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
Mà anh sớm tại cái hôm ở tổng bộ Hoa Xán đó, đã phá lệ chủ động đi theo
Triệu Ngu ra hành lang, anh lãng phí quá nhiều thời gian để chế giễu cô, thậm chí còn động thủ chạm vào cô.
Đêm nay, cũng là anh chủ động tới nói chuyện với cô, chẳng sợ trong mắt anh vẫn tràn ngập trào phúng cùng khinh thường như cũ.
Thế cho nên, đến tột cùng là ai càng dối trá? Ai là người thắng?
Mảnh thuốc lá nhỏ cuối cùng đã cháy hết, Triệu Ngu tùy tay bóp nát rồi ném
nó vào thùng rác: “Đừng nói là Hứa tổng lại muốn xé mặt nạ của tôi để
đồng nghiệp và cấp trên nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi nhé? Nếu phải
thì anh cứ việc mở miệng, dù sao những ngày tôi làm ở Hoa Xán cũng chỉ
vậy thôi, cùng lắm thì từ chức.”
Một cô gái khẩu thị tâm phi mặt
ngoài nhìn như vân đạm phong khinh không chỗ nào sợ hãi, kỳ thật đáy mắt lại có chút hoảng loạn. Đây là nhân vật giờ phút này cô sắm vai.
Cô không lo lắng người đàn ông trước mắt này có thể nhìn thấu kỹ thuật diễn của cô.
Bởi vì anh quá kiêu ngạo và cũng quá tự tin, tự tin người khác ở trước mặt anh không chỗ nào che giấu.
Vô luận là khi Triệu Ngu ở sân bay gạ gẫm anh với ánh mắt tham lam, hay là vẻ hoảng loạn khi cô gặp được anh ở tổng bộ Hoa Xán, hoặc là vừa rồi
khi anh xuất hiện ở sau người xuyên thấu qua gương nhìn biểu tình khiếp
sợ của cô, cùng với vẻ cậy mạnh giờ phút này ở trước mặt anh.
Anh tự tin tất cả điều mình tận mắt nhìn thấy chính là chân tướng, thế cho
nên anh không hề hoài nghi Triệu Ngu ở sân bay là cố ý tiếp cận anh,
cũng không hoài nghi Triệu Ngu đêm nay xuất hiện ở quán bar này vẫn là
bởi vì anh.
Một người đàn ông như vậy, thật sự là tự phụ đến mức
khiến người ta ghét, rồi lại mạc danh kích khởi ham muốn chinh phục của
người khác a.
Khó trách cái loại phụ nữ đồng dạng không ai bì nổi như Trang Diệc Tình lại sẽ lựa chọn người đàn ông này làm bạn lữ cả đời.
Triệu Ngu cười cười, duỗi tay đẩy Hứa Thừa Ngôn ra, không nói một lời mà từ trước mặt anh lướt qua.
Cô gặp người đàn ông mới vừa rồi bị cô gạ gẫm kia, người đàn ông đối với
cô vẫn rất có hứng thú, chờ cô cùng đi thuê phòng, nhưng cô lại quyết
đoán đẩy công cụ này ra.
Dù sao lại bị Hứa Thừa Ngôn chọc thủng
gương mặt thật không muốn người khác biết thêm một lần nữa, lại còn bị
anh trần trụi mà châm chọc như vậy, với hình tượng hiện tại của cô thì
căn bản không còn tâm tình chơi tình một đêm với người khác.
Thấy mặt cô biến sắc nhanh như vậy, người đàn ông kia tất nhiên không cam lòng, tiếp tục ở bên người cô dây dưa không tha.
Triệu Ngu tâm tình khó chịu, mắng to hai câu, còn dùng lực đẩy người đàn ông
kia một phen, hắn ta cũng bực, bắt lấy tay cổ tay cô liền nói chút lời
không sạch sẽ, câu sau còn khó nghe hơn câu trước, chọc đến người chung
quanh sôi nổi nhìn qua.
Ai cũng biết rõ giờ này trai đơn gái
chiếc tới quán bar với mục đích gì, đặc biệt Triệu Ngu lại trang điểm
thành như vậy, vừa thấy chính là tới tìm kiếm kích thích, thế cho nên
chẳng sợ hai người gây ồn ào to thì người khác cũng đều chỉ biết xem náo nhiệt, sẽ không ai tiến lên giúp đỡ.
Giằng co một hồi lâu, nhóm
bartender vẫn không ai ra ngăn, người đàn ông kia bị Triệu Ngu châm chọc đến càng thêm thẹn quá thành giận, giơ lên tay phải liền muốn đánh cô.
Nhưng một cánh tay mạnh mẽ khác ngăn anh lại.
Hứa Thừa Ngôn một bộ dáng hào hoa phong nhã như cũ, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng khi đứng trong đám đông, anh lại có một hào
quang mạnh mẽ không thể bỏ qua, làm người vừa thấy liền theo bản năng mà cảm thấy thân phận anh không đơn giản, không thể dễ dàng trêu chọc.
“Ra tay với phụ nữ, thật mất phong độ.”
Anh nói với người đàn ông kia, mà hắn ta do dự một lúc xong cũng xác thật
rũ cánh tay xuống, oán giận mà quét qua Triệu Ngu, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Triệu Ngu “kinh ngạc” nhìn Hứa Thừa Ngôn xong cười cười
tự giễu: “Tôi còn tưởng rằng, Hứa tổng sẽ ở một bên chế giễu, một cô gái như tôi, gặp được loại chuyện này cũng là xứng đáng.”
Sau nhiều
lần cãi vã và lôi kéo, váy hai dây đã bị xé hỏng một bên, để lộ bờ vai
lớn và hơn nửa bộ ngực, Hứa Thừa Ngôn liếc mắt nhìn một cái rồi cởi áo
khoác trên người đưa cho cô.
Triệu Ngu cũng không khách khí với
anh, mặc áo vào xong nói câu “Cảm ơn”, dừng một chút lại bổ sung thêm:
“Loại người như tôi mặc áo này vào rồi, phỏng chừng Hứa tổng cũng sẽ
không cần nữa, để tôi chuyển khoản cho anh đi.”
“Không cần, tôi
không thiếu thứ này.” Hứa Thừa Ngôn liếc mắt phía tên đàn ông trước đó
muốn ra tay đánh cô kia, thấy người nọ còn ở cách đó không xa nhìn hướng bên này, anh mở miệng nói: “Đi, tôi đưa cô ra ngoài.”
Triệu Ngu đi theo phía sau anh hướng cửa quán bar, nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cô yên lặng cười cười ở trong lòng.
Ngay cả khi người đàn ông này cao cao tại thượng và khinh thường cô, nhưng
với thân phận, nền giáo dục của anh vẫn không cho phép anh nhìn một
người phụ nữ khác bị bắt nạt.