Lúc Tiết Trạm mang theo Triệu Ngu vào phòng họp, Hứa Thừa Ngôn ở bên trong đã chờ khá lâu.
Mấy cuộc họp trực tuyến với đối tác bình thường như thế này căn bản không
cần Hứa Thừa Ngôn tự mình tham gia, cũng không cần Tiết Trạm có mặt.
Nhưng nếu Hứa Thừa Ngôn đã tới, thì Tiết Trạm cũng cần phải tự mình ra
mặt.
Tầm mắt rơi xuống đôi mắt vẫn còn đo đỏ của Triệu Ngu, Hứa
Thừa Ngôn dừng một chút, thu lại ánh mắt nhìn cô rồi nhìn về phía Tiết
Trạm.
Tiết Trạm ngó lơ thâm ý trong mắt Hứa Thừa Ngôn và chỉ lấy
thái độ đãi khách tiêu chuẩn mà cười chào hỏi anh ta, phất tay ra hiệu
mọi người bắt đầu cuộc họp.
Cuộc họp rất đơn giản, Tiết Trạm và
Hứa Thừa Ngôn đều không phải nhân vật chính, cả quá trình chỉ cần nghe
cấp dưới phát biểu ý kiến là được. Ngay cả Triệu Ngu cũng chỉ cần ghi
lại những thông tin quan trọng, cung cấp cho đối phương vài tư liệu tham khảo khi cần.
Triệu Ngu đương nhiên biết, Hứa Thừa Ngôn là vì cô mà tới. Mấy ngày nay cô
không chủ động tìm anh. Anh có gọi cho cô một lần, nhưng lại bị cô lấy
lý do thân thể không thoải mái mà từ chối, điều này chính là mạnh mẽ
thách thức uy quyền của anh.
Đặc biệt là khi anh đã biết quan hệ
của cô và Tiết Trạm —— Từ trước đến giờ có lẽ anh không để Tiết Tử Ngang vào mắt, nhưng đối với Tiết Trạm thực lực ngang bằng thì tuyệt đối càng có thể kϊƈɦ thích tính hiếu thắng cùng ɖu͙ƈ vọng tranh đấu của anh.
Cho nên khi kết thúc cuộc họp, Hứa Thừa Ngôn giống y hệt như Triệu Ngu đã
dự liệu sẵn, không e dè mà nói với cô: “Tôi bỏ quên bản hợp đồng ở chỗ
tôi rồi, trợ lý Triệu theo tôi về lấy đi.”
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Trạm, như là đang hỏi ý kiến của anh.
Ánh mắt Tiết Trạm thâm trầm mà nhìn Hứa Thừa Ngôn, cười cười, nói với giám đốc Chu ở bên cạnh: “Ông đi theo Hứa tổng lấy đi.”
Hứa Thừa Ngôn cũng cười: “Trợ lý Triệu đã quen với phòng làm việc của tôi, nên để cô ấy làm thì tốt hơn.”
Người ngoài nghe thấy những lời này thì sẽ chỉ thấy không logic. Nhưng khi
lọt vào tai Tiết Trạm và Triệu Ngu, ngoại trừ cố chấp không nói đạo lý,
Hứa Thừa Ngôn còn đang cố ý nhắc tới chuyện bắt gian ở phòng làm việc
lần trước để khiêu khích Tiết Trạm.
Quả nhiên, sắc mặt Tiết Trạm trong nháy mắt thay đổi, không giấu nổi vẻ tức giận.
Triệu Ngu không khác anh cũng thay đổi sắc mặt, nhưng rõ ràng là lo lắng cho
Tiết Trạm. Ánh mắt nhìn về phía Tiết Trạm cũng có chút dè dặt, sau đó
lại ghé sát vào gần Tiết Trạm nhỏ giọng nói gì đó.
Tiết Trạm quay đầu lại liếc nhìn Hứa Thừa Ngôn rồi gật gật đầu với Triệu Ngu.
Triệu Ngu lại khôi phục vẻ mặt tươi cười một lần nữa, chậm rãi đi về phía Hứa Thừa Ngôn: “Hứa tổng mời đi trước.”
Hứa Thừa Ngôn không đem theo tài xế mà là tự mình lái xe tới, Triệu Ngu mới ngồi vào ghế lái phụ liền đã mở miệng: “Chúng ta chia tay đi.”
Lời này giống như những gì Hứa Thừa Ngôn đã đoán trước, anh chỉ cười nhạo một tiếng: “Vì Tiết Trạm?”
“Đúng a.”
“Anh ta có thể cho cô cái gì? Cho cô làm Tiết phu nhân, phu nhân chủ tịch
Hoa Xán tương lai? Nếu có thể cho cô vị trí đó, vậy thì xem ra, vị Phó
chủ tịch Tiết kia đối với cô chính là chân tình nha.”
Triệu Ngu
tất nhiên nghe được sự châm chọc trong giọng Hứa Thừa Ngôn. Đứng ở lập
trường của anh, một người đàn ông ưu tú như Tiết Trạm, căn bản sẽ không
thể nào cưới loại phụ nữ xuất thân bình dân lại vì tiền mà bán đứng thân thể như cô.
Nhếch môi cười cười, Triệu Ngu cũng không khác là
mấy mà châm chọc nhìn anh: “Ít nhất anh ấy không keo kiệt như anh, coi
như là làm tình nhân của anh ấy, so với hầu hạ mười người đàn ông như
Hứa tổng đều có lời hơn. Vậy thì Hứa tổng cảm thấy, tôi nên chọn ai
đây?”
Hứa Thừa Ngôn cười cười hiểu ý: “Cho nên bây giờ ai ra giá cao hơn thì người đó được?”
Triệu Ngu nói thẳng không cố kị: “Không sai, dù sao đều là lên giường với đàn ông, đương nhiên là ai cho tôi nhiều tiền hơn thì tôi ngủ với người
đó.”
“Anh ta cho cô bao nhiêu, tôi đưa gấp đôi.”
“Ồ?”
Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: “Hứa đại thiếu gia khẩu khí* không nhỏ
nha, không phải lúc trước anh nói tôi không đáng giá sao? Lúc này lại
đáng giá rồi? Thăng cấp thành tình nhân của Tiết Trạm lại còn được nâng
giá lên sao? Anh không ngại chung một người phụ nữ với Tiết Trạm sao?”
(*) Khẩu khí: khí phách của con người toát ra qua lời nói.
“Tôi để bụng, Tiết Trạm sẽ càng để bụng hơn. Vậy nên cô chỉ có thể chọn một, theo tôi, Tiết Trạm sẽ chủ động từ bỏ cô.”
“Anh cứ vậy mà chắc chắn tôi sẽ đồng ý sao?”
Hứa Thừa Ngôn cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên tay
lái: “Cho cô 10 giây suy nghĩ, hoặc là xuống xe, hoặc là đi cùng với
tôi.”
Vừa dứt lời, Triệu Ngu đã đưa ra đáp án: “Lái xe đi.”
Hứa Thừa Ngôn lộ ra nụ cười có chút đắc ý, khởi động xe ra khỏi tầng hầm.
Đi được một đoạn, anh lại đột nhiên mở miệng: “Ai chọc cho cô khóc? Tiết Trạm à?”
Triệu Ngu sửng sốt, không đoán được anh sẽ hỏi cái này, dừng một chút mới
nhếch miệng cười với anh: “Đúng vậy, trước khi anh tới, bị anh ấy làm
đến khóc, anh ấy cũng khá thích chơi ở phòng làm việc đó nha.”
Vừa tới ngã tư đèn đỏ, Hứa Thừa Ngôn một chân giẫm phanh lại, quay đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt lại rơi xuống cổ áo cô.
Triệu Ngu cười cười: “Sao vậy? Hối hận rồi? Bỏ ra giá cao như vậy để mua một người tàn hoa bại liễu*, thấy mình bị thiệt sao?”
(*) Tàn hoa bại liễu: hoa tàn liễu rữa, nói về người con gái từng trải phong trần.
Hứa Thừa Ngôn hừ nhẹ một tiếng, không nói một lời. Khi đến ngã tư đèn đỏ
tiếp theo, anh mới mở miệng: “Cô từ chức đi, chuyên tâm ở bên cạnh tôi.”
“Khó mà làm được, cả công việc cũng ném đi, chờ đến lúc anh chơi chán tôi
rồi thì không phải tôi sẽ hai bàn tay trắng sao?” Triệu Ngu vẻ mặt
nghiền ngẫm: “Hứa tổng là sợ tôi có liên quan gì với Tiết Trạm? Không
phải anh rất tự tin rằng nếu tôi theo anh thì anh ấy sẽ chủ động từ bỏ
tôi sao? Vì sao lúc này kể cả chút tự tin đó cũng không có?”
Hứa Thừa Ngôn không để ý tới lời trêu chọc của cô mà chỉ nhàn nhạt nói: “5 lần.”
Triệu Ngu lắc đầu: “Người khác ra giá đều là cao hơn mấy chục lần, cái giá này của Hứa tổng vẫn hơi thấp a.”
“Gấp 10 lần.”
Triệu Ngu tiếp tục lắc đầu: “Công việc vẫn cần phải có, dù sao tôi cũng là
món đồ chơi của anh, không thể đợi đến lúc bị vứt bỏ, cái gì cũng không
có chứ?”
Thấy Hứa Thừa Ngôn đã không còn kiên nhẫn, Triệu Ngu lại nhanh nhạy cho bản thân một bậc thang leo xuống: “Từ chức cũng được,
nhưng tôi không thể ngày nào cũng hầu hạ anh, tôi còn phải ra ngoài kiếm cơm, nghiêm túc tìm kim chủ tiếp theo đó.”
Hứa Thừa Ngôn khịt mũi coi thường: “Dã tâm đúng là không nhỏ.”
“Điều đó là đương nhiên, bằng không chờ đến lúc anh chơi chán rồi thì tôi cạp đất mà ăn sao?”
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ tiếp theo, Hứa Thừa Ngôn lại quay đầu lần nữa,
nghiêm túc đánh giá khuôn mặt “dã tâm” bừng bừng của cô, trầm mặc một
lát mới nhướng mày: “Tôi cũng có chút tán thưởng cô.”
Triệu Ngu đầy mặt kiêu ngạo: “Đổi thành một từ khác, có phải ý anh là, anh bắt đầu thích tôi?”
“Ý tôi là rất thích xem bộ dáng mơ mộng hão huyền của cô.” Xe quay một
vòng, anh mới tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tôi không có hứng thú ngày nào
cũng nuôi cô, tôi chỉ là muốn cô rời bỏ Hóa Xán, rời bỏ Tiết Trạm, muốn
tìm một công việc mới hay không là chuyện của cô.”
Triệu Ngu được một tấc lại muốn tiến một thước: “Tôi muốn làm trợ lý của anh.”
Hứa Thừa Ngôn hừ lạnh: “Tôi không có thói quen ăn cỏ gần hang.”
Triệu Ngu bĩu môi: “Vậy phiền Hứa tổng đưa trước cho tôi chút tiền đặt cọc.
Ngộ nhỡ đến lúc tôi nói hết với Tiết Trạm, đồng thời cũng từ chức, anh
đổi ý thì sao bây giờ?”
Hứa Thừa Ngôn hỏi: “Anh ta cho cô bao nhiêu?”
“Theo như hợp đồng, một lần 30 vạn.”
Hứa Thừa Ngôn cười ha hả, tỏ vẻ khinh bỉ đối với loại nói dối này. Nhưng
Triệu Ngu trực tiếp mở điện thoại đưa đến trước mặt anh. Bên trêи có xác nhận hôm nay có lịch sử chuyển khoản.
Khóe miệng không tự chủ giật giật, Hứa Thừa Ngôn khẽ cắn răng, đưa thẻ dự trữ cho cô: “Tiền đặt cọc.”